Quang Chi Tử

Chương 1: Tái ngộ Mã Khắc




Vương cung Ngải Hạ trầm tĩnh dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, có vẻ một mảnh kim bích huy hoàng. Rời khỏi Ngải Hạ mấy năm giờ ta mới quay trở lại nơi này, lòng ta thủy chung không cách nào yên tĩnh trở lại. Dù sao, ở chỗ này ta trải qua rất nhiều rất nhiều việc.
-Trường Cung, sao ngươi lại sững sờ như vậy.
Thanh âm Kiếm Sơn ở bên cạnh ta vang lên, ngực hắn còn đang phập phồng thở, vừa rồi chạy một đoạn khiến cho hắn có vẻ mệt gần chết.
-Kiếm Sơn, công lực của ngươi hình như tụt lùi đúng không, dường như không bằng trước kia ?
Kiếm Sơn mở to hai mắt nhìn ta, tức giận nói:
-Cái gì ? Ngươi đừng chọc ta chứ, ai nói công phu của ta không bằng trước kia liễu, mặc dù chưa có đạt tới thực lực Kiếm thánh , nhưng so với những Quang Minh kỵ sĩ ta cũng là số một số hai , ngươi đừng học các lão già so sánh ta với ngươi có được không, ngươi đừng quên, ngươi chính là thần chi sứ giả, chúng ta làm sao bằng được.
Nghe xong hắn nói ta mới hiểu được, đúng vậy, công lực của ta sau khi tiếp nhận truyện thừa không biết tiến bộ hơn bao nhiêu, đương nhiên cảm thấy công lực của Kiếm Sơn yếu đi rất nhiều, ta ngại ngùng nói:
-Ta không có ý đó, chỉ là muốn khích tướng cho ngươi hảo hảo tu luyện thôi mà.
Kiếm Sơn hừ một tiếng, nói:
-Ta đã rất cố gắng rồi, nhưng tới giai đoạn này quả là muốn tăng lên một bậc rất khó, chỉ có thể chậm rãi dần dần. Mà không phải ngươi muốn vào hoàng cung nghe tin tức sao ? chúng ta đi mau đi.
Ta gật gật đầu, kéo Kiếm Sơn dụng thuấn di tiến vào trong hoàng cung , bằng thần thức cảm nhận, ta dễ dàng né khỏi vòng bảo vệ của thủ vệ binh lính và ma pháp sư, chuyển Kiếm Sơn vọt đến sau một hòn giả sơn. Sau đó phải dòm ngó phương hướng lại một lúc, dù sao nơi này ta cũng đã không tới lâu rồi nên cũng không thể nhớ rõ phương vị.
Kiếm Sơn truyền âm nói:
-Sao ngươi không đường đường chính chính mà vào, chẵng nhẽ chúng không nhận ra ngươi ư?
Ta giải thích:
-Như vậy không phải tốt hơn sao, có thể nhanh chóng được gặp Mã Khắc, ngươi tưởng rằng trực tiếp cầu kiến mà thủ vệ có thể dễ dàng cho chúng ta tiến đến a! Bây giờ đối với chúng ta mà nói, thời gian chính là vàng, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Kiếm Sơn bĩu môi, nói:
-Vâng, ngươi lúc nào chẳng có lý lẽ, thế bây giờ chúng ta đi đường nào ?
Ta đã nhận ra phương hướng, bèn nói:
-Ngươi cứ nhắm mắt lại, đừng động là được.
Nói xong, ta lại dụng thuấn di mang theo hắn nhanh chóng hướng vào phía trong cung đi tới . Với thực lực của ta bây giờ mấy tên thủ vệ này làm sao có thể phát hiện nổi, đổi tới đổi lui, chúng ta rốt cục cũng tới chỗ quốc vương của Ngải Hạ. Ta dụng thần thức thăm dò cảnh tượng bên trong, nhưng lại kinh ngạc nhận thấy bên trong cũng không có người. Mã Khắc không ở đây sao? Sáng sớm thế này mà hắn đã chạy đi đâu rồi.
Đúng lúc này có hai người cung nữ hướng chúng ta đi tới. Ta vội dẫn Kiếm Sơn phi thân bay tới hành lang phía trên.
Hai người cung nữ vừa đi vừa nói chuyện.
-Tỷ tỷ, tỷ xem bệ hạ của chúng ta thật là cần lao a! Sáng sớm như vậy đã đi ra đại điện xử lý quốc sự rồi. mặc dù có mối lo yêu tộc, nhưng từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, Ngải Hạ chúng ta càng ngày càng thịnh vượng a! Lại thêm những cao thủ của thần hộ lĩnh trợ giúp chúng ta, có lẽ, sau này chúng ta có thể thay thế được Đạt Lộ vương quốc, trở thành nước lớn nhất cũng nói không chừng a! Ngải Hạ chúng ta có thể có một minh quân như vậy đúng là phúc khí của chúng ta.
-Tiểu nha đầu ngươi động lòng xuân rồi có đúng hay không, bệ hạ anh tuấn như vậy, lại có bản lãnh ai mà không thích. Bất quá, ngươi đừng có mơ, ngay cả phi tần mà bệ hạ còn không buồn nạp vì người chỉ yêu mình hoàng hậu, hoàng hậu cũng được cưng chiều như bảo vật cầm nơi tay vậy.
-Tỷ tỷ giễu cợt người ta. Chẳng lẽ ngươi lại không tưng muốn bệ hạ sủng tín ngươi sao?
…………
Nghe xong những lời các nàng nói, ta thiếu chút nữa đã cất tiếng cười to, không ngờ tiểu tử Mã Khắc lại có nhiều người thầm mến đến vậy, hắn quả đã không làm ta thất vọng, xem ra hắn làm quốc vương rất tốt a ! Đại điện, hắn đang ở đó à, vậy tới đó thôi. Ta mang theo Kiếm Sơn tránh thoát những nhóm vệ binh tuần tra, cẩn thận đi ra ngoài đại điện, trong đó hình như có rất nhiều người a, ta và Kiếm Sơn liếc nhìn nhau, cùng vận thần lực phi lên trên nóc điện tập trung ý niệm lắng nghe những thanh âm phát ra từ đó.
-Bệ hạ, bây giờ tình thế mặc dù vạn phần nguy cấp, nhưng ngài cũng không thể tiếp tục điều ma pháp sư quân đoàn đi nữa, Đôn Vu đại nhân , Chấn đại nhân cùng với Địch đại nhân cũng đi rồi lại còn có những bằng hữu của thần hộ lĩnh nữa, hẳn vậy là đủ rồi. Dù sao nơi này cũng là kinh thành của Ngải Hạ , cần phải có người bảo vệ a !
Một thanh âm già nua nói.
-Không, ta nghĩ rằng chưa đủ, ta cảm giác lúc này đã rất gay go rồi, yêu tộc đã im lặng lâu như vậy rồi, hẳn lúc này bọn họ đã tụ tập được rất nhiều nhân thủ, rất có thể sẽ phát động tổng tiến công , nếu lực lượng của bọn họ đều tập trung ở pháo đài vậy nơi này làm gì còn nguy hiểm, ta đã quyết định tự mình dẫn hoàng gia ma pháp sư quân đoàn đi trợ giúp. Giờ là lúc rất khẩn yếu rồi chúng ta không thể để mặc hai nước kia mà bàng quan được.
Thanh âm Mã Khắc tràn ngập uy nghiêm, đây mà là tên tiểu đệ của ta trước kia sao ? Pháo đài? Pháo đài bên kia tới cùng xảy ra chuyện gì mà khiến hắn muốn ngự giá thân chinh, Mộc Tử bọn họ đâu ? Mang theo nghi vấn này, ta tiếp tục nghe ngóng.
-Bệ hạ ngài là quân chủ của một nước a! Lão thần nguyện ý dẫn đội ra chiến trường.
Không được, ý ta đã quyết, truyện lệnh của ta lập tức điều tập hoàng gia ma pháp sư quân đoàn chuẩn bị, đồng thời, lệnh cho đệ tam ma pháp sư quân đoàn bảo vệ hoàng cung. Hảo, bãi triều.
Toàn triều văn võ bá quan đều tạ Mã Khắc rồi lui ra, nhất thời chỉ còn hắn cùng vài tên vệ binh. Thanh âm nhu hòa của Hải Nguyệt vang lên:
-Bệ hạ, người bớt lo lắng đi một chút không được sao?
Giọng của Mã Khắc rõ ràng cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều :
-Hoàng hậu, giờ phút này ta tuyệt không thể ẩn trốn ở phía sau, nếu Trường Cung lão đại đã nói thế thì hắn cũng nhất định sẽ tán thành ta làm như vậy . Hãy ở hậu cung chờ ta đi, ta nhất định sau khi tiêu diệt yêu tộc sẽ quay trở về ngay cùng hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.