Rất nhanh ba ngày trôi qua, Hứa Thanh một đường vô cùng cẩn thận, nhiều lần dò xét, cuối cùng hoàn toàn xác định khí cơ khóa chặt bản thân thật sự biến mất, lúc này mới thở phào một hơi.
Đáy lòng của hắn suy đoán, hẳn là Hoàng xuất hiện, trong lúc vô hình đã trợ giúp cho mình một chút, khiến cho những kẻ ác ý kia không cách nào ở trong hoàn cảnh đó mà dò xét mình rõ ràng được, cho nên đã lạc mất tung tích của mình.
Nhưng Hứa Thanh cũng không dám xem thường, mặc dù không hề trầm vào dưới biển nữa, nhưng tốc độ vẫn cực nhanh như trước, dù là tiêu hao linh thạch cũng không tiếc.
Mà trong thời gian ba ngày này, thương thế của hắn rốt cuộc đã khỏi hơn phân nửa, sắc mặt không hề trắng bệch nữa, mỏi mệt do giết chóc mang đến cũng đã tiêu tán.
Nhớ lại màn giết chóc lúc trước, cho dù hắn có tu vi chiến lực không tầm thường, nhưng vẫn cảm nhận được mệt mỏi rất lâu rồi chưa từng từng có, cũng may lần này tiền lời kinh người, khiến cho trong thần sắc Hứa Thanh lộ ra vẻ thỏa mãn.
Hắn thu hoạch được ba phần tấm da hải tích có Thần Tính, còn có hơn mười tấm da hải tích Ngưng Khí tầng tám tầng chín, về phần da hải tích cấp thấp thì càng nhiều.
Ngoại trừ những thứ trọng bảo này, đồng dạng cũng có một khoản khác.
Thậm chí hắn cũng đã lấy được ba tấm phù bảo, mặc dù chữ viết đều đã mơ hồ, số lần có thể sử dụng không nhiều lắm, nhưng giá trị tương tự không nhỏ.
Về phần linh thạch...
Hứa Thanh tính một cái, đại khái cũng có hơn 4000 khối.
Phần lớn tán tu đều nghèo khổ, sở dĩ Hứa Thanh thu hoạch nhiều như vậy, là bởi vì hắn giết chóc toàn bộ người trên đảo, lấy đi tài sản trên vô số cỗ thi thể, bên trong chủ yếu là do tổ chức Hải Quỷ cống hiến.
Về phần Ly Đồ Giáo, khi Hứa Thanh kiểm tra túi áo của bọn họ, chẳng biết tại sao, bộ dạng cả đám đều rất nghèo khổ, khiến cho Hứa Thanh có chút tiếc nuối.
Nhưng mà vừa nghĩ tới tiền lời lần này của mình, Hứa Thanh cũng không thèm đi để ý việc đám Ly Đồ Giáo nghèo khổ trong lòng.
- Không tính da hải tích có Thần Tính, cũng đã thu lại được hai vạn linh thạch rồi.
Hứa Thanh ngồi trên boong thuyền, kiểm kê xong chiến lợi phẩm, khống chế phi chu phá sóng lướt về phía Thất Huyết Đồng.
Tu vi tăng lên cùng với tiền lời của lần ra biển lần này khiến cho Hứa Thanh trong lúc trở lại có thể không cần để ý tiêu hao linh thạch của phi chu vào trong lòng.
Mà sau khi trải qua nhiều ngày ra biển, cũng khiến cho Hứa Thanh càng kính sợ sâu hơn đối với cái mảnh biển khơi này.
Giờ phút này túi đã tràn đầy, ý nghĩ của hắn liền chỉ có một, đó chính là mau chóng trở về.
Cho nên dưới sự gia trì của rất nhiều linh thạch, phi chu của hắn luôn vận chuyển với tốc độ cực hạn, tốc độ gần đây có lúc còn nhanh gấp đôi, dựa theo Hứa Thanh phán đoán, nhiều nhất ba ngày nữa thì mình có thể trở lại tông môn.
Lộ trình kế tiếp, bởi vì đã nhích tới gần biển Nam Hoàng Châu, cho nên Hứa Thanh cũng không gặp phải nguy hiểm quá lớn nữa, cho đến khi chỉ còn cách trở lại bến cảng Thất Huyết Đồng hơn nửa ngày hải trình, hắn đã thấy được con thuyền của đồng tông.
Đó là một tàu chi3n hạm, đang nhanh chóng chạy tới phía của hắn.
Mặc dù thoạt nhìn chiến hạm này thuộc về Hải Phòng ti của ngọn núi thứ bảy, nhưng Hứa Thanh vẫn đề phòng trong lòng, Xà Cảnh Long chạy tới dưới đáy biển, đã làm xong tư thế có thể tùy thời chiến đấu, đồng thời cũng chú ý tới đáy biển, còn có năm con long kình tồn tại dưới đái chiến hạm của Hải Phòng ti.
Vả lại một đầu trong đó có chút bộ dạng khác biệt, nhìn như long kình, nhưng trên thực tế lại có chút giống với Cự Xỉ Sa.
Cái này khiến cho nội tâm Hứa Thanh rùng mình, cũng càng ngày càng cảnh giác.
Thời gian không lâu, theo bọt nước cuồn cuộn trên mặt biển, chiếc chiến hạm kia cũng dần dần tới gần, chiếu rõ ràng vào trong mắt Hứa Thanh.
Thân thuyền to lớn khắc đầy trận pháp, bên trong tản ra chấn động kinh khủng, bốn phía thân tàu còn có hơn tám mươi căn pháp thứ giống như có thể b4n ra lực lượng kinh người, trên boong thuyền còn có thể thấy có hơn ba mươi đệ tử của ngọn núi thứ bảy.
Tất cả những thứ này đều khiến cho chiếc chiến hạm này có chiến lực cường hãn vô cùng.
- Thất Huyết Đồng, ngọn núi thứ bảy, Hải Phòng ti thường trực, con thuyền phía trước hãy báo ra thân phận.
Thanh âm uy nghiêm khi vừa tới gần liền từ bên trong chiến hạm của Hải Phòng ti truyền ra.
- Bộ Hung ti ngọn núi thứ bảy, Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn qua chiến hạm của Hải Phòng ti, bình tĩnh mở miệng.
Trên chiến chạm của Hải Phòng ti có hơn ba mươi tu sĩ, rõ ràng đang túm tụm đứng quanh một người, mà người bị bọn họ túm tụm chính là một thanh niên.
Đạo bào màu xám lay động theo gió ở trên người gã, ánh mắt như điện, mang theo uy áp mãnh liệt, toàn thân chấn động Ngưng Khí đại viên mãn, có phần không tầm thường.
Giờ phút này, gã nhìn vào Hứa Thanh bên trong phi chu, trong mắt hiện lên một vòng lăng lệ ác liệt.
- Hứa Thanh?
Sau khi Hứa Thanh báo danh ra, một âm thanh quen thuộc từ sau lưng ba mươi người trên chiến hạm Hải Phòng ti vang lên, một người rất nhanh đi ra từ trong đám người, chính là Chu Thanh Bằng.
Thần sắc của y mang theo vui mừng, chào hỏi về phía Hứa Thanh, sau đó quay người cung kính nói nhỏ vài câu với vị thanh niên Ngưng Khí đại viên mãn kia.
Thanh niên mặt không cảm xúc nhẹ gật đầu.
Chu Thanh Bằng chắp tay, mang theo vui sướng nhảy từ trên chiến hạm xuống, rơi vào trên phi chu của Hứa Thanh, nở nụ cười.
- Hứa Thanh, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trên biển, ngươi vừa ra biển trở về hả?
- Đã ra được một khoảng chút thời gian rồi, chuẩn bị trở về tông môn.
Hứa Thanh nhìn một chút người thiếu niên ở trên chiến hạm Hải Phòng ti.
- Đó là lão đại của ta, Đinh Tiêu Hải của Hải Phòng ti.
Chu Thanh Bằng rất là tự hào mở miệng, sau đó quét mắt nhìn phi chu của Hứa Thanh.
- Ngươi gặp phải chuyện gì, làm sao con thuyền lại biến thành bần hàn như vậy...
Nguyên bản Hải Phòng ti có quyền lợi kiểm tra tất cả con thuyền, nhưng bên phía ngươi thì coi như đã xong rồi.
Chu Thanh Bằng nở nụ cười, lại hàn huyên cùng Hứa Thanh thêm vài câu, trong sự chúc mừng của Hứa Thanh, y mới chắp tay chuẩn bị trở về.
Trước khi đi, y giống như nhớ ra cái gì đó, khẽ mở miệng với Hứa Thanh.
- Đúng rồi, Hứa Thanh, sau khi ngươi trở về, trong khoảng thời gian này không nên tiếp tục xuất hải nữa.
Hải Phòng ti chúng ta nhận được thông báo, đáy biển gần đây có chút không yên ổn, ta nghe lão đại ta nói, hình như chẳng biết tại sao trên biển lại xuất hiện một vài thân ảnh của những tồn tại kinh khủng.
Chu Thanh Bằng nói tới chỗ này, trong thần sắc mang theo vẻ hồi hộp, không có nhiều lời, quay người nhoáng một cái, trở về trên chiến hạm.
- Tồn tại kinh khủng?
Đôi mắt Hứa Thanh xiết chặt, thần sắc ngưng trọng, ôm quyền nói cảm tạ với Chu Thanh Bằng đã trở lại chiến hạm.
Rất nhanh, chiến hạm Hải Phòng ti lại truyền ra thanh âm ô ô, thay đổi phương hướng dần dần đi xa.
Mà trong mắt Hứa Thanh nhìn tới, giờ phút này trên chiến hạm Hải Phòng ti, Đinh Tiêu Hải tu vi Ngưng Khí đại viên mãn nghiêng đầu nhìn một chút Hứa Thanh và phi chu ở xa xa, lại nhìn xuống Xà Cảnh Long như ẩn như hiện ở dưới phi chu, sau đó nhàn nhàn mở miệng về phía Chu Thanh Bằng vừa trở về bên người hồi báo.
- Chu Thanh Bằng, vị đồng kỳ này của ngươi, không đơn giản.
Chu Thanh Bằng sững sờ, thấp giọng nói.
- Đinh sư huynh, lúc trước Bộ Hung ti hành động chém Dạ Cưu, có đồn đại một người lấy thân phận không phải đội trưởng chém giết được tên đầu sỏ bên địch...
- Chính là người này.
Trong mắt Đinh Tiêu Hải mang theo một chút thâm ý.
Chu Thanh Bằng nghe được chuyện này, thần sắc không khỏi hoảng hốt, quay đầu nhìn về Hứa Thanh xa xa trên phi chu.
Mơ hồ, có thể thấy thân ảnh thiếu niên đứng trên phi chu, mặc kệ sóng gió dập dờn lên xuống, nhưng vẫn khó có thể rung chuyển thân ảnh kia dù chỉ một chút..