Nhưng dây leo ở phiến hải vực này quá nhiều, rất nhanh thuyền của gã lại bị quấn quanh, trong lúc sốt ruột, Triệu Trung Hằng cố nén đau lòng, tiếp tục dùng phù bảo oanh kích.
Cứ như vậy một đường ầm ĩ một đường đuổi theo, khoảng cách dần dần bị gã cứng rắn đánh nổ đám dây leo mà kéo gần lại cùng với Pháp Chu của Hứa Thanh.
Mà tiếng nổ vang sau lưng, rốt cuộc khiến lực chú ý của Đinh sư tỷ từ dịch chuyển khỏi trên người Hứa Thanh, nhíu đôi mi thanh tú lại nhìn ra phía sau, liếc mắt liền thấy được Phượng Điểu Hào cùng với Triệu Trung Hằng.
Nhìn đối phương dùng phù bảo oanh kích, Đinh sư tỷ trừng mắt hạnh, cười lạnh.
- Triệu Trung Hằng, nguyên bản ta không muốn cho ngươi đi theo, là ngươi chủ động yêu cầu tiễn ta đi tới quần đảo Tây San, ta đã nói không đi đường này, ngươi hết lần này tới lần khác cậy mạnh, bị nhốt ở nơi đây thì cũng đành, ta mặc dù cũng rất gấp, nhưng cũng có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của ngươi, nhưng ngươi đã có phương pháp thoát khốn như vậy mà lúc trước lại không sử dụng!
Triệu Trung Hằng đắng chát, tư thái lúc mới ra biển đã sớm biến mất, vội vàng giải thích.
- Sư tỷ ngươi hiểu lầm ta rồi, cái này!
Là gia gia cho ta để khi bảo vệ tính mạng dùng, không còn lại mấy lần!
Đinh sư tỷ hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý tới nữa.
Triệu Trung Hằng càng lo lắng trong lòng hơn, nhưng không dám trách Đinh sư tỷ, vì vậy nhìn Pháp Chu của Hứa Thanh, càng xem càng không vừa mắt.
Nhưng đối phương rõ ràng rất mạnh, cho nên gã cần phải đè xuống tức giận, lại dùng phù bảo thêm mấy lần, cho đến khi phù bảo tan vỡ tiêu tán, gã rốt cuộc cũng thoát khốn, đuổi theo Pháp Chu của Hứa Thanh.
- Sư tỷ, ngươi trở về đi, ta biết ta sai rồi!
Đinh sư tỷ tựa như không nghe thấy, nụ cười ngọt ngào nhìn bên mặt Hứa Thanh, nói khẽ.
- Tiểu sư đệ, ngươi có đói bụng không, chỗ ta có một chút điểm tâm.
Nói xong Đinh sư tỷ xuất một cái hộp nhỏ từ trong túi trữ vật ra.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, lắc đầu, nhìn Đinh sư tỷ.
- Đinh sư tỷ, nơi đây đã thoát ly khu vực có dây leo rồi, kính xin rời thuyền.
Nghe lời nói của Hứa Thanh, Triệu Trung Hằng lập tức phấn khởi, thầm nghĩ tiểu tử này coi như thức thời, vì vậy chờ mong nhìn Đinh sư tỷ.
- Tiểu sư đệ, ngươi muốn đi nơi nào vậy, nói không chừng chúng ta cũng tiện đường đấy.
Đinh sư tỷ nở nụ cười ngọt ngào mở miệng.
Sắc mặt Triệu Trung Hằng lập tức khó coi.
Hứa Thanh nhíu mày một cái.
Mắt thấy Hứa Thanh nhíu mày, đôi mắt sáng của Đinh sư tỷ khẽ nhúc nhích, sau khi suy nghĩ một chút, thử mở miệng nói.
- Tiểu sư đệ, nơi ta muốn đi là quần đảo Tây San, cách nơi này chỉ có năm ngày hải trình, nếu như ngươi không tiện đường, ta đây liền rời đi, nếu như tiện đường mà nói, ta nguyện trả thêm 200 linh thạch làm lộ phí, sư đệ ngươi thấy được không?
Đinh sư tỷ nói xong, lấy ra 2 tờ linh phiếu, ánh mắt xinh đẹp ngóng nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn linh phiếu, cực kỳ động tâm.
Hắn không ngờ sau khi ra biển, một ngày lại có thể kiếm linh thạch dễ dàng như vậy.
Hắn muốn đi tới đảo Hải Tích ở sau quần đảo Tây San, dĩ nhiên là đi ngang qua, nếu như đối phương muốn không cần trả phí ngồi lên, thì hắn quả quyết sẽ không đồng ý, nhưng nếu cho 200 linh thạch!
Hứa Thanh suy tư một lát, cảm giác vô cùng hợp lý.
200 linh thạch nhìn như kinh người, mà dù sao đã lên thuyền của mình, dựa theo truyền thống của tông môn, mình sẽ phải có trách nhiệm bảo vệ, cũng coi như là tiếp một cái nhiệm vụ tạm thời.
Mà ngoài biển khơi nguy hiểm như vậy, nhiệm vụ còn có chút kịch liệt, cho nên đưa nhiều linh thạch chút cũng là bình thường, nghĩ tới đây, Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
Nụ cười trên mặt Đinh sư tỷ càng thêm ngọt ngào, đưa linh phiếu trong tay đặt ở trên tay Hứa Thanh, mà Triệu Trung Hằng một bên ở trên Phượng Điểu Hào giờ phút này sắc mặt từ khó coi biến thành đau khổ, lúc nhìn Hứa Thanh, dù biết rõ đối phương không tầm thường, nhưng trong mắt vẫn không khống chế nổi muốn phóng hỏa.
Đối với ánh mắt của Triệu Trung Hằng, Hứa Thanh không nhìn thẳng, điều khiển Pháp Chu lướt nhanh về phía trước.
Trên đường đi, tâm tình của hắn không tồi, nghĩ đến việc tiện đường liền có thể kiếm được 200 linh thạch, khiến cho Hứa Thanh cảm thấy rất có lợi, duy chỉ có một thứ làm cho hắn cảm thấy có chút không khỏe, đó là Đinh sư tỷ nói rất nhiều, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia, hình như hỏi không hết vấn đề, phần lớn là những vấn đề liên quan cùng bản thân hắn.
Còn có chính là ánh mắt của nàng, luôn luôn nhìn chằm chằm mặt mình, khiến cho Hứa Thanh rất phiền, phần lớn là trầm mặc đối mặt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn càng trầm mặc, Đinh sư tỷ lại càng nhiệt tình, khiến cho Hứa Thanh không khỏi phải đẩy nhanh tốc độ Pháp Chu hơn, muốn hoàn thành lần lộ trình lần này nhanh một chút.
Về phần Triệu Trung Hằng, dọc theo con đường này nội tâm của gã như muốn nổ tung, hỏa diễm trong mắt dung hợp cùng lửa giận trong lòng, như hóa thành thực chất, nhất là nghĩ đến việc mình dùng mọi cách cố gắng, thậm chí gia gia cũng đã ra mặt nói chuyện cùng với trưởng bối của đối phương, mới tranh thủ cho mình một cái cơ hội ở chung với đối phương để biểu hiện, không nghĩ rằng!
Lại bị một tên đệ tử dưới núi cướp đi.
Điều này khiến cho đáy lòng của gã phát cuồng, toàn thân run rẩy, vô số nghẹn khuất ở bên trong ngực dường như tùy thời có thể bộc phát.
- Con đàn bà thúi, đi thuyền của ta không cần tốn tiền mà ả cũng không tới, cứ thích tiêu tiền đi trên thuyền của tên tiểu bạch kiểm kia, cái này rõ ràng là vừa ý đối phương, mắt ả mù rồi sao, Triệu Trung Hằng ta mạnh hơn vô số lần so với tiểu tử kia đấy!
- Luận linh thạch, trên người ta vô số, luận thân phận, ta là đệ tử hạch tâm, luận bối cảnh, gia gia ta là trưởng lão ngọn núi thứ bảy, tiểu tử này lấy gì so sánh với ta, trên người hắn ngay cả một cọng lông của ta cũng không sánh bằng!
- Hắn có cái gì chứ, ngoại trừ có một con long kình biển cấm, những cái khác cái gì cũng sai, một tên đệ tử dưới núi nghèo kiết hủ lậu, không phải chỉ là rất đẹp trai sao, đẹp có thể kiếm cơm ăn không!.