Quang Âm Chi Ngoại

Chương 200: Giá Cả Vừa Phải 2





Đan dược này, chính là hắc đan ẩn chứa nồng đậm dị chất.
Giờ phút này Hứa Thanh cầm lấy hắc đan đứng ở trên mũi tàu, điều khiển Pháp Chu đi về phía khu vực dây leo, lần nữa tới gần.
Rất nhanh, mặt biển cuộn sóng, rất nhiều dây leo phá biển lao ra, mang theo sự tham lam vô cùng, nhanh chóng lao về phía Pháp Chu của Hứa Thanh.
Nhưng trong nháy mắt khi chúng nó tới gần, Hứa Thanh thần sắc bình tĩnh quăng hắc đan trong tay về mặt biển phía trước, theo hắc đan hòa tan vào biển, dị chất bỗng nhiên nồng đậm.
Trong thời gian ngắn dây leo lan tràn tới từ bốn phía đồng loạt run lên toàn bộ, tựa như gặp phải vật cực kỳ chán ghét, kéo xa khoảng cách chạy ngược lại, xa xa tránh đi, khiến cho Pháp Chu của Hứa Thanh trôi chảy đi tới không gì trở ngại.
Sắc mặt Hứa Thanh hòa hoãn lại, toàn lực khởi động điều khiển Pháp Chu, những nơi đi qua tuy đều là khu vực có dây leo, nhưng theo từng viên hắc đan bị hắn ném đi, toàn bộ nhưng dây leo muốn quấn quanh lan tràn tới đều lộ ra sự bài xích mãnh liệt, nhao nhao tránh đi.
Cứ như vậy, Pháp Chu của Hứa Thanh một đường đi về phía trước, mà theo hắc đan hắn ném ra, dị chất bốn phía quanh con thuyền cũng tương đối tràn ngập, càng đậm hơn, thế cho nên dần dần cũng không cần hắn tiếp tục ném hắc đan nữa, dây leo bốn phía theo bản năng tự né tránh.
Vì vậy, trong khi đi về phía trước, Pháp Chu Hứa Thanh từ cách xa xa những con thuyền đang bị dây leo vây khốn, tới càng ngày càng gần, gió biển cũng truyền tiếng người ở nơi đó tới đây.
Mặc dù chỉ là loáng thoáng, nhưng đối với tu sĩ mà nói, vẫn là có thể nghe rất rõ ràng.

- Triệu Trung Hằng, đường này của ngươi là đường gì!
- Đinh sư tỷ bớt giận!  
Lúc trước phiến hải vực này không hề có dây leo, nhất định là vài ngày nay mới di chuyển tới, ta cũng không có biện pháp a, bất quá ta đã gửi lời cầu cứu tới gia gia rồi, chắc hẳn rất nhanh sẽ có người tới dẫn chúng ta thoát khốn!
Người nói chuyện, chính là Triệu Trung Hằng, giờ phút này chiếc Phượng Điểu Hào của gã đang bị vây triệt để ở nơi đây, trong khi rất nhiều dây leo quấn quanh, con thuyền này chỉ có thể khó khăn đi về phía trước.
Tốc độ vô cùng chậm rãi, đồng thời những tùy tùng ở trên các con thuyền ở bốn phía đi theo gã cũng đều bị nhốt, thần sắc từng người đều rất lo lắng, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể tận lực không ngừng cắt dây leo.
Triệu Trung Hằng cũng phiền muộn, dây leo ở phiến hải vực này thật sự là đã vượt quá dự liệu của gã, giờ phút này gã toàn lực điều khiển Phượng Điểu Hào muốn lao ra, đồng thời đối mặt với vẻ mặt bất mãn của sư tỷ bên cạnh, gã cũng chỉ có thể nhận lỗi, một mặt là gã đang theo đuổi đối phương, một phương diện khác cũng bởi vì bối cảnh của vị Đinh sư tỷ này không giống tầm thường.
Cho nên gã vội vàng cầm lấy một cái hộp ngọc từ trên người đưa qua.
- Đinh sư tỷ không nên tức giận, tin tưởng ta không thành vấn đề, ta nhất định có thể dẫn ngươi đi tới quần đảo Tây San, cái này là Trừng Minh Đan hiếm thấy, có thể bồi dưỡng thần hồn, giá trị xa xỉ, là gia gia ta cho ta, ta tặng cho ngươi tư cách nhận lỗi.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mặc đạo bào màu tím nhạt một bên giống như đã hao hết kiên trì rồi vậy, giờ phút này nhíu đôi mi thanh tú lại, mắt nhìn hộp ngọc trong tay Triệu Trung Hằng, sau khi cầm qua mới miễn cưỡng làm cho mình bình tĩnh hơn một chút, đang muốn nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng rít của Pháp Chu, nàng theo bản năng nhìn lại, liếc mắt liền thấy được xa xa có một chiếc Pháp Chu, đang vượt sóng cấp tốc lao đến.

Trên Pháp Chu có một người đứng thẳng như gốc tùng, đạo bào màu xám trên thân phiêu động theo gió, trong khi mái tóc dài tung bay, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng sợi tóc, hình thành vầng sáng bảy màu sặc sỡ.
Mà dưới vầng sáng kia, là một khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết lành lạnh đủ để cho người khác phái phải tim đập thình thịch, ngay cả dây leo hình như cũng đều bị người kia rung chuyển, dường như bởi vì sự tuấn lãng của người này mà đã trở thành như dây cỏ mềm, tự né tránh cuốn trở về khi hắn tới gần.
Một màn này khiến cho ánh sáng trong mắt nữ tử chớp động, trên mặt càng lộ ra một nụ cười và giọng nói ngọt ngào, hô hoán lên về phía Hứa Thanh.
- Vị sư đệ này, ngươi dùng biện pháp gì để cho đám dây leo này tránh đi vậy? Có thể giúp ta một chút không?
Nụ cười của nàng ngọt ngào, thanh âm ngọt sặc, cả người giống như hóa thành một viên kẹo, khiến cho đáy lòng Triệu Trung Hằng ở một bên đồng dạng cũng thấy Hứa Thanh rất không thoải mái.
Gã dọc theo con đường này đã ân cần vô số lần, nhưng cũng không hề thấy đối phương nở nụ cười như vậy nói chuyện cùng mình!  
Loại cảm giác không thoải mái này khiến cho sắc mặt Triệu Trung Hằng không vui, đáy lòng mang theo một chút địch ý khi nhìn Hứa Thanh.
Liếc mắt nhìn qua, gã bỗng cảm thấy người này có chút quen mắt, trong nháy mắt tiếp theo gã lập tức liền nhận ra được.
- Là ngươi!
Triệu Trung Hằng nhận ra Hứa Thanh, nếu như đổi thành người khác, có lẽ gã đã sớm quên mất, nhưng gương mặt của Hứa Thanh khiến cho có rất ít người sau khi thấy hắn còn có thể quên đi.
Mà bây giờ, sau khi nhận ra Hứa Thanh, Triệu Trung Hằng cũng lập tức cảm nhận được linh năng chấn động trên người đối phương, so sánh với lần gặp mình hình như phải mạnh hơn rất nhiều, nhưng với gã mà nói, thân là đệ tử hạch tâm, thân phận cao quý có thể làm cho gã bỏ qua tuyệt đại đa số đệ tử dưới núi.
Cho nên sau khi lạnh nhạt đảo qua, Triệu Trung Hằng nhàn nhạt mở miệng.
- Ngươi tới đây, dùng phương pháp của ngươi, mở đường cho chúng ta.
Ngày bình thường gã cũng đều là hất hàm sai khiến như vậy đối với đệ tử áo bào xám dưới núi, giờ phút này cũng tương tự như vậy, trong nhận thức của gã, khi đệ tử áo bào xám dưới núi nhìn thấy mình thì đều sẽ kính sợ nghe theo.
Hứa Thanh lúc trước liền chú ý tới cách đó không xa là Phượng Điểu Hào, cũng nhìn thấy hai người đệ tử hạch tâm mặc áo bào tím nhạt phía trên, giờ phút này hắn không thèm để ý tới, tốc độ của Pháp Chu dưới thân không hề thay đổi, gào thét đi qua không xa chỗ của bọn họ.
- Hả? Ngươi là kẻ điếc sao, không nghe thấy ta đang nói chuyện sao!
Sắc mặt Triệu Trung Hằng âm trầm, phất tay khiến mảng lớn giọt nước hiện ra ở trước mặt gã, hình thành thủy kiếm, lao thẳng đến Pháp Chu của Hứa Thanh.
Nhưng trong một cái chớp mắt, một màn nước lăng không hiện ra, trực tiếp ngăn cản.
Trong tiếng nổ vang, thủy kiếm tan vỡ.
Pháp Chu của Hứa Thanh bỗng nhiên dừng lại, hắn xoay người, lạnh lùng nhìn Triệu Trung Hằng ra tay vưới mình, sóng biển ở nơi xa cuộn mình, mặt biển đột nhiên bạo khai, một đầu long kình biển cấm cực lớn từ trong biển nhảy lên, lộ ra non nửa cái thân hình ở trên không trung, chói mắt tột cùng dưới ánh mặt trời.

Nó phát ra một tiếng gào thét chấn nhiếp tâm thần, lại nằng nặng vỗ vào trên biển, lại chìm, khí thế cuồng bạo của nó cũng khuếch tán ra vào trong thời khắc này.
Một màn này lập tức khiến cho sắc mặt Triệu Trung Hằng đại biến, từng người tùy tùng bên cạnh cũng đều trợn to mắt, nội tâm dấy lên sóng to gió lớn, còn có vị sư tỷ kia, thần sắc cũng lập tức biến hóa.
- Long kình biển cấm!
Triệu Trung Hằng hít vào một hơi, thần sắc lúc nhìn Hứa Thanh lộ ra không cách nào tin, mặc dù gã là đệ tử hạch tâm, thân phận có thể nghiền ép đối với đệ tử dưới núi, nhưng!  
Đây cũng không phải là tuyệt đối.
Trong hàng đệ tử ở dưới núi, nếu có người nào có thể ở Hóa Hải Kinh tầng tám tu ra long kình biển cấm, điều này đại biểu người kia có tư chất kinh người, tương lai có khả năng cực lớn tấn cấp Trúc Cơ.
Nhân vật như vậy, coi như là đệ tử hạch tâm cũng sẽ không muốn trêu chọc quá mức, thường thường ngang hàng luận giao, dẫu sao một khi đối phương tấn cấp Trúc Cơ, thân phận địa vị lập tức nhảy lên trên, coi như là bọn họ trông thấy cũng phải cung kính bái kiến.
Hứa Thanh lạnh như băng nhìn qua thần sắc Triệu Trung Hằng biến hóa, chậm rãi mở miệng.
- Một chiếc thuyền, 20 linh thạch, về phần chiếc này của ngươi, cần 100.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.