Quang Âm Chi Ngoại

Chương 134: Đội Trưởng Kỳ Quái 4





- Ban ngày, vậy mà dám như vậy.
Đội trưởng đội 6 thở dài.
- Tiểu sư đệ, ngươi chờ ta một chút.
Nói xong, y cầm lấy quả táo sắp ăn xong, đi tới con phố nhỏ cách đó không xa, Hứa Thanh nheo mắt lại nhìn, nhìn đội trưởng đi vào con phố nhỏ, sau thời gian hơn mười hơi thở, thân ảnh của đội trưởng đội 6 vừa ăn quả táo, vừa từ trong ngõ hẻm đi ra.
Một mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập ở trên người y.
Hứa Thanh quét mắt qua con phố nhỏ.
- Có một tên xui xẻo, lúc cấy ghép bộ phận dị thú xảy ra vấn đề, cả người hóa thành dị thú rồi, ta khuyên ngươi về sau không nên đi đường này, tuy rằng có thể gia tăng tu vi rất nhanh, nhưng hậu hoạn vô cùng.
Đội trưởng đội 6 cười cười ôn hòa, vẻ mặt vô hại, tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Thanh trầm mặc, cái người bị hắn giết đêm qua, cũng là người cấy ghép bộ phận dị thú, mà trước đây, Hứa Thanh còn không biết có thể làm được như vậy.

Giờ phút này hắn nhẹ gật đầu, nhìn quả táo ngọt ngào trong miệng đội trưởng, cầm lấy của táo mình vừa mua, cũng ăn một cái, đúng là rất thơm ngon.
Cứ như vậy, hai người vừa ăn táo, vừa đi trong thành, thời gian chậm rãi trôi qua, đội trưởng đội 6 đã ăn hết, Hứa Thanh ăn chậm.
Đến đằng sau, đội trưởng nhiều lần nhìn một cái quả táo khác trong tay Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng nhìn y, lại cắn một cái.
Đội trưởng sờ lên cái mũi, móc ra một quả quýt trong túi, bắt đầu ăn.
- Nói với ngươi một chút về nhiệm vụ gần đây, mục tiêu chủ yếu những ngày này của chúng ta chính là tìm tòi dư nghiệt của Dạ Cưu.
- Dạ Cưu?
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ.
- Dạ Cưu là một cái tổ chức khổng lồ rất thần bí ở bên trong Nam Hoàng Châu, chuyên môn buôn bán trẻ con cùng tu sĩ đi làm Dưỡng Bảo Nhân, ngày bình thường ở bên ngoài làm những việc xấu xa này thì cũng đành, nhưng những ngày gần đây vậy mà tới Thất Huyết Đồng của chúng ta để làm chuyện loại này, khiến cho lòng người bàng hoàng, cứ như vậy tiếp nữa, những đại nhân trên núi kia trông thấy tiền thu vào thiếu đi, sẽ không vui.
- Tối hôm qua ngươi cũng thấy đấy, một tên đầu lĩnh của bọn họ đã bị Ti trưởng chém giết, còn đám dư nghiệt thì cần Bộ Hung ti chúng ta xuất động, đi diệt cỏ tận gốc.
Hứa Thanh nghe vậy, hàn mang trong mắt lóe lên, hắn lập tức nghĩ tới lão giả bị mình gi3t chết trong cái đoàn xe kia, ánh mắt chậm rãi nheo lại, khẽ gật đầu.
Đội trưởng đội 6 là người thông minh, liếc mắt quét qua Hứa Thanh, giống như nhìn ra một ít gì, nhưng cũng không hỏi gì hắn, mà mang theo Hứa Thanh đi dạo bên trong tòa thành trì này, giới thiệu các việc về tuần tra.
Trên đường, Hứa Thanh nhìn thấy một đứa trẻ lưu lại, nghĩ đến hành động lúc trước của đội trưởng, vì vậy nên ném cho một cái linh tệ.
- Ồ, đây cũng là truyền nhân của ngươi?
Đội trưởng trừng mắt nhìn, cười nhạt nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh sững sờ, hiểu được, không nói chuyện, nhưng có một loại cảm giác bị trêu đùa.
Rất nhanh, lúc trời sắp chiều, bọn họ đi tới bến cảng.

Theo bọn hắn tiêu sái bước vào, một mảnh đất nơi này bày rất nhiều vật phẩm vận chuyển, chồng chất như từng tòa tiểu sơn, nơi xa xa, truyền đến thanh âm chất phác.
- Ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền xé nát miệng của ngươi.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy bên cạnh chồng hàng chồng chất cách đó không xa có một người đệ tử của ngọn núi thứ bảy đang ngồi, người này là một trung niên dung mạo thoạt nhìn xấu xí, trung thực.
Lời này, đúng là do gã nói ra.
Trước mặt gã là một lão giả quần áo hoa lệ, giờ phút này thần sắc mang theo tức giận, hiển nhiên là vừa rồi đã xay ra tranh cãi cùng với người trung niên kia.
- Ngươi muốn xé nát miệng ai hả? Trương Tam.
Đội trưởng đội 6 vứt vỏ quả quýt ăn xong, lại lấy ra một quả lê, cắn một cái, sau đó đi tới.
Trông thấy đội trưởng đội 6, lão giả kia biến sắc, nhanh chóng rời đi, về phần người đệ tử trung niên ngồi ở kia thì quay đầu cười ngây ngô nhìn đội trưởng đội 6, lên tiếng chào, sau đó lại quay qua cười ngây ngô một chút cùng Hứa Thanh.
- Đây là người mới tới của Bộ Hung ti chúng ta, Hứa Thanh.
Đội trưởng đội 6 cười giới thiệu, sau đó chỉ một ngón tay về phía người đệ tử trung niên, mở miệng nói với Hứa Thanh.
- Gã gọi là Trương Tam, trước kia cũng là người thuộc Bộ Hung ti chúng ta, về sau sợ chết, bị điều đến vận chuyển ở nơi đây, ngươi chớ nhìn bộ dạng chất phác thành thật của gã, tán tu hải tặc chết trong tay gã!
- Có thể chất đầy nơi đây.

Đội trưởng đội 6 chỉ về phía đống hàng hóa dồi dào trước mặt, khoa tay múa chân một chút.
Hứa Thanh lập tức cảnh giác, mà thứ càng làm cho hắn ngưng thần, là hắn cũng không cảm nhận được chấn động mạnh mẽ ở trên người của đối phương, nếu quả thật như đội trưởng đội 6 nói, như vậy hiển nhiên tên Trương Tam dung mạo xấu xí kia, có chỗ quỷ dị.
- Đâu ra, tất cả đều là lời đồn, ta chỉ là giết mấy tên tiểu mao tặc mà thôi, ài, đến bây giờ trong lòng ta còn có chút thương cảm đây này.
Trương Tam bất đắc dĩ xoa xoa đôi bàn tay, tiếp tục cười rộ lên.
Hứa Thanh trầm mặc, hắn không cảm thấy ở trên khuôn mặt chữ điền của đối phương có chút vẻ thương cảm nào cả.
- Hứa Thanh sư đệ, đừng nghe đội trưởng nói lung tung, về sau kính xin chiếu cố nhiều hơn nha.
Trương Tam nói xong, sờ sờ trên người, sau đó đưa cho Hứa Thanh một miếng thú cốt.
- Lễ gặp mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.