Quang Âm Chi Ngoại

Chương 121: Dựa Vào Thuyền Mà Sống 4





- Được rồi, các ngươi có thể xuống núi, nhớ kỹ không thể truyền công pháp cùng Pháp Chu ra bên ngoài, nếu không!  
Bị biết được sẽ rất thê thảm.
Thanh âm của người trung niên mặt tròn đã cắt đứt sự quan sát của Hứa Thanh.
- Từ Tiểu Tuệ và Lý Tử Mai, hai ngươi nên cố gắng nhiều hơn, tự giải quyết cho tốt, tranh thủ mau chóng thu được Pháp Chu, về phần Chu Thanh Bằng và Hứa Thanh, lệnh bài thân phận của các ngươi sẽ đưa đến tin tức nhậm chức riêng, các ngươi tự mình đi thôi.
Bốn người lập tức chắp tay về phía người tu sĩ trung niên, Hứa Thanh đang muốn ly khai, lại bị tu sĩ mặt tròn gọi đứng lại.
- Hứa Thanh.
Hứa Thanh quay đầu, cung kính nhìn tu sĩ mặt tròn.
- Bên trong tu sĩ cấp thấp, ngươi rất mạnh, rõ ràng chỉ là luyện thể tầng bảy, lại có thể tạo thành trình độ khí huyết thành ảnh mà luyện thể đại viên mãn mới có, có thể thấy được thiên tư của ngươi không tệ.
Có thể nói bên trong tu sĩ cấp thấp, ngươi đã là một loại cường giả rồi, giết một tên tạp tu hỗn loạn hoặc là một số tu sĩ Ngưng Khí tầng chín, tầng mười, đều dễ dàng.
- Nhưng, luyện thể khá là đơn giản, chỉ là chồng chất tăng lên tốc độ cùng sức mạnh và sự khôi phục, đây cũng chẳng phải là đại đạo.

- Đại đạo của những tu sĩ chúng ta, là tu pháp! Ta khuyên ngươi về sau vẫn nên chuyển thành tu pháp, linh năng thuật pháp trong cơ thể ngươi quá yếu, đối mặt với tạp tu còn đỡ, nếu như đối mặt với đệ tử của đại tông, ngươi sẽ chịu thiệt!
Hứa Thanh nghe đến đó, tâm thần liền chấn động.
- Mặt khác, ta không biết trước kia ngươi sinh hoạt ở đâu, nhưng có thể tưởng tượng nhất định là nguy cơ tứ phía, cho nên đã dưỡng thành một chút thói quen theo bản năng cho ngươi.
- Thói quen?
Hứa Thanh khẽ giật mình.
- Nhìn vào phân thượng lần này ta là người khảo thí cho ngươi, ta nhắc nhở ngươi một chút, ví dụ như lúc ngươi đi đường, tay phải của ngươi hầu như bất động, nhất là ngón trỏ và ngón giữa luôn ở vào trạng thái cảnh giác.
Ta suy đoán bên trong túi da bên phải của ngươi, có một loại vũ khí dạng phi đao hoặc phi châm có thể dùng hai ngón tay để kẹp, có thể để cho ngươi tùy thời lấy ra.
Thần sắc Hứa Thanh ngưng tụ, hắn lần đầu tiên bị người khác nhìn thấu rõ ràng như vậy.
- Nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất không nên biến thói quen đó trở thành tự nhiên.
Nói cho dễ hiểu hơn, rằng nếu như vậy thì ngươi rất dễ dàng bị người khác nhìn ra manh mối hay kịp phản ứng, do đó ngươi sẽ chịu thiệt, muốn trở nên không có dấu vết, ‘trong bông phải có kim’, mới là đạo của chúng ta.
Ngươi trung niên mặt tròn cười tủm tỉm mở miệng, nhìn người đệ tử chưa đến tuổi dậy thì đã lộ ra sự sắc bén, đối với gã mà nói, gã nhắc nhở người đệ tử trước mắt này, cũng chỉ là tiện tay làm mà thôi, coi như là một lần đầu tư nho nhỏ.
Nhưng Hứa Thanh lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, đứng ở nơi đó thở sâu, sau đó cúi đầu thật sâu về phía đối phương.
Cho đến khi đi xa, đáy lòng Hứa Thanh vẫn đang vang vọng lời nói của đối phương, hắn cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình một chút, cố gắng khống chế, để cho nó biến thành tự nhiên hơn.
Sau khi thử khống chế, cánh tay phải của hắn chậm rãi có chỗ cải biến, không còn cứng ngắc nữa, mà thoáng tự nhiên hơn một chút, nhưng nếu cẩn thận nhìn, vẫn có thể thấy được trong loại tự nhiên này, mỗi một lần lắc lư, giống như đều ẩn giấu sự sắc bén.
Mà khi hắn không ngừng thử nghiệm trên đường hắn xuống núi, một nơi hoang dã cách Thất Huyết Đồng rất xa xôi, trong một doanh địa lạ lẫm của thập hoang giả, Thất gia đang ngồi xổm trên một nóc nhà, cảm thấy hứng thú nhìn một thiếu niên cách đó không xa đang chém giết cùng một con chó hoang, trong miệng thiếu niên đều là lông chó và máu thịt, thần sắc hình như còn mang theo vẻ khát máu.
Mắt thấy một màn này, trong mắt Thất gia lộ ra tán thưởng.
Bên cạnh lão, vẫn là tên tôi tớ đứng đợi ở đó, giờ phút này đang lấy ra ngọc giản, sau khi nhìn một chút, liền thấp giọng mở miệng.

- Thất gia, tiểu hài tử đã đến Thất Huyết Đồng.
- Tiểu hài tử nào cơ?
Thất gia nhìn về thiếu niên phía trước, thuận miệng nói.
Tên tôi tớ cười khổ, thấp giọng giải thích.
- Chính là tên nhóc trước khi giết người không chịu mặc bộ quần áo mới mua vì sợ làm bẩn, ngài còn giúp hắn nói chuyện với Bách đại sư, truyền thụ cho hắn về dược đạo, về sau còn cho hắn một khối lệnh bài màu trắng.
Thần sắc của Thất gia hoảng hốt, nhẹ gật đầu, nhớ lại Hứa Thanh, trong ánh mắt lần nữa lộ ra sự tán thưởng.
- Ta nhớ ra rồi, đó là một đứa bé ngoan có tình có nghĩa a.
- Phải chăng cần chiếu cố đặc thù?
Tên tôi tớ hỏi.
Thất gia khoát tay chặn lại.
- Không cần, trong loạn thế, muốn sống sót thì cần dựa vào bản thân mình mà cố gắng, nếu như hắn có thể dựa vào bản thân đi đến trước mặt của ta, ta liền cho hắn một trận tạo hóa.
Nói xong, Thất gia dùng một ngón tay chỉ vào người thiếu niên cách đó không xa đang chém giết cùng chó hoang.

- Ngươi nói xem thiếu niên này, so với tiểu hài tử, ai giống sói con hơn?
Tên tôi tớ dùng mắt nhìn thiếu niên mà Thất gia chỉ, cười khổ một tiếng, vấn đề kiểu như thế này, gã đã trả lời rất nhiều lần rồi, đây đã là lần thứ 9 ở trên đường đi, sau khi Thất gia thấy được tiểu hài liền so sánh với tiểu hài tử.
- Cũng không kém bao nhiêu đâu.
Thất gia nghe vậy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn tên tôi tớ, bỗng nhiên nở nụ cười.
- Ta giúp đỡ tiểu hài tử nói chuyện với Bách đại sư, cho hắn lệnh bài màu trắng, cái này vốn là ân huệ ta cho, nhưng cái này không có nghĩa rằng ta nhất định phải nhận hắn làm đệ tử, ta cũng không nợ hắn, chỉ cho hắn một cơ hội mà thôi.
- Ta đúng là muốn thu nhận một lão Tứ, nhưng trước kia khi nhận lão Tam, ta đã phát ra hơn 50 khối lệnh bài màu trắng, mới chọn ra một người là lão Tam, thời gian ngươi ở cùng ta có chút ngắn, cho nên không rõ phong cách của ta.
- Lần này, ta thấy rằng đưa ra hơn 50 tấm lệnh bài, còn chưa đủ xuất hiện một lão Tứ, ít nhất cũng phải cần 100 tấm.
- Người thiếu niên này, ngươi đi cho nó một tấm lệnh bài màu trắng đi, vẫn như cũ không cần nhiều lời.
Sau khi Thất gia mở miệng, liền đứng dậy đi về phía xa xa——.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.