Quang Âm Chi Ngoại

Chương 104: Có Thù Tất Báo 1





Nửa khuôn mặt của Thần Linh đến, như một tiếng sấm khiến cho vạn vật đều bị ảnh hưởng, không thể không thay đổi.
Mà loại biến hóa này, khiến cho thế giới này càng trở nên tàn khốc, càng trở nên lạnh như băng.
Cấm khu hình thành, khiến cho thế giới vốn lạnh như băng giờ đã đạt đến cực hạn, nhưng giờ phút này... 
Hứa Thanh ngóng nhìn thân ảnh áo trắng đi xa, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một câu lúc trước Lôi đội đã từng nói.
- Ngươi có biết, tại sao ta lại hai lần muốn đưa ngươi đi khỏi tòa thành trì đổ nát này không?
- Bởi vì, khi ta nhìn thấy thân ảnh của ngươi đang hoả táng thi hài, lúc ấy hỏa diễm ở bên cạnh ngươi, ngươi bị ánh lửa chiếu rọi, cả hai giống như hòa hợp lại với nhau, làm cho ta dường như thấy được... 
Một tia ôn hòa ở trong cái thế giới tàn khốc này.
Hứa Thanh im lặng.
Hắn giờ phút này, cũng giống như Lôi đội lúc trước, hắn cũng cảm nhận được một tia ôn hoà.
Đến từ nữ nhân không mặt mặc váy trắng kia, đến từ đông đảo những gương mặt mỉm cười nói cảm ơn với hắn.
Đến từ...!Thứ mà thế giới tàn khốc này cũng không cách nào cướp đi, nhân tính.

Thật lâu sau, Hứa Thanh lần nữa cúi đầu thật sâu.
Sau đó hắn xoay người đi về phía tường thành xa xa, vội vã rời đi.
...!Có lẽ do lúc trước hắn ném quá nhiều hắc đan, khiến cho dị chất ở khu vực phủ thành chủ nồng đậm vô cùng, đột phá điểm giới hạn.
Như hỏa diễm trong đêm tối, hấp dẫn vô số ánh mắt cùng sự chú ý.
Cũng có lẽ là nhân quả của hắn và tòa thành trì này.
Cho nên, khi Hứa Thanh chạy ở trên đường, cũng không gặp phải nhiều nguy hiểm, rất thuận lợi đi tới tường thành.
Đứng ở chỗ này, Hứa Thanh thoáng quay lại nhìn qua thành trì trong đêm tối, bên tai truyền đến tiếng gào thét cùng thanh âm thê lương xa xa, hắn lặng lẽ ngóng nhìn một lát.
- Không biết lần sau đến, là khi nào...
Hứa Thanh thì thào, chăm chú nhìn về tòa thành trì trong bóng tối, sau đó quay người nhảy xuống khỏi tường thành, hòa mình với bóng đêm rời xa.
Vì tăng lên tốc độ, hắn lấy ra phi hành phù mà mình vừa lấy được, sau đó dán vào trên đùi, linh năng trong người tràn vào trong, tốc độ lập tức ầm ầm bộc phát, cả người trực tiếp bay lên trời.
Sau đó gào thét bay đi ở trên không trung.
Gió thổi vào mặt, Hứa Thanh có chút không quen, mà tốc độ cùng phi hành đột nhiên bộc phát, cũng làm cho hắn thật lâu mới thích ứng được, nhất là phi hành, cái này là lần đầu tiên phi hành trong đời của hắn.
Cái loại cảm giác bay lượn ở trên trời, loại cảm giác cúi đầu nhìn đại địa, nhìn thế giới ở dưới chân chính mình, khiến cho thần sắc Hứa Thanh có chút hoảng hốt.
Hắn cảm thấy mình tựa như biến thành những con phi điểu sống sót dưới cái mở mắt của Thần Linh, đang giương cánh bay trên trời.
- Nguyên lai chim chóc bay trên trời, sẽ có loại cảm giác này.
Hứa Thanh thì thào, cố gắng khống chế thân thể.
Mà hắn tu luyện Hải Sơn Quyết đến tầng thứ bảy, đã có thể khống chế hoàn mỹ thân thể, cho nên Hứa Thanh rất nhanh liền quen thuộc loại trạng thái bay trên không này.

Phối hợp cùng tốc độ cùng sức mạnh của bản thân, sau khi thỉnh thoảng hạ xuống đạp mạnh một cước, lại thi thoảng tung quyền về phía sau khi ở trên không trung, khiến cho tốc độ của hắn càng nhanh hơn.
Từ xa nhìn lại, cả người hắn tựa như một đạo cầu vồng, lao qua giữa không trung trong cấm khu.
Đổi thành những người khác, còn phải lo lắng dị chất tràn vào, nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, hắn không cần băn khoăn việc này, cho nên có thể liên tục gia tăng tốc độ.
Vì vậy trải qua không lâu, hắn liền thấy được biên giới cấm khu ở xa xa, sau khi xông lên, cả người hắn trực tiếp liền chạy ra khỏi cấm khu.
Chớp mắt ra tới bên ngoài, từng cơn gió ấm áp thổi vào trên người của hắn, xua tán đi sự âm lãnh của cấm khu.
Đứng trên không trung, Hứa Thanh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn về phía thành Lộc Giác, lại quay đầu đảo qua một phía khác.
Sinh hoạt trong doanh địa thập hoang giả nửa năm, khiến cho Hứa Thanh biết được rất nhiều việc mới, cũng làm cho hắn hiểu rõ những người sinh hoạt ở khu vực này, cũng cho hắn biết tên cùng vị trí của không ít thành trì gần đó, trong đó cũng bao hàm sơn môn của Kim Cương tông.
Giờ phút này tuy rằng trời còn chưa sáng, nhưng mặt đất dưới ánh trăng chiếu rọi cũng không phải hoàn toàn là một màu đen nhánh, vẫn có thể mơ hồ thấy được dãy núi lên xuống ở xa xa.
Hứa Thanh đứng trên không trung, ánh mắt qua lại giữa vị trí thành Lộc Giác cùng tông môn của Kim Cương tông mấy lần.
- Không cam lòng a.
Hứa Thanh thì thào.
Hắn không biết lão tổ Kim Cương tông sau khi vào thành trì sẽ có kết cục sẽ như thế nào.
Nhưng Hứa Thanh đại khái cảm thấy đối phương sẽ không vẫn lạc, nhưng chắc chắn không thể tránh được phải chật vật cùng trọng thương, nhưng muốn trong thời gian ngắn thoát được ra ngoài thì khả năng không lớn.
Mà chính mình giờ khắc này, nếu như đi đến thành Lộc Giác, hết thảy sẽ đều thuận lợi, nhưng hắn cảm thấy cứ rời đi như vậy, nội tâm sẽ rất không thoải mái.
Vì vậy sau khi trầm mặc mấy cái hô hấp, trong mắt thiếu niên lộ ra hàn mang, thân thể nhoáng một cái toàn diện bộc phát tốc độ, phi hành phù tràn ra chấn động kịch liệt, hắn lao thẳng đến... 
phía Kim Cương tông.
Hứa Thanh không lựa chọn lập tức đi đến thành Lộc Giác, hắn muốn đi Kim Cương tông một chuyến.
Hắn chuẩn bị thừa dịp lão tổ Kim Cương tông bị nhốt, hai vị trưởng lão tử vong, toàn bộ Kim Cương tông đang ở thời điểm suy yếu nhất, đi vào trong đó hồi báo một chút cho đối phương.
Cái này, chính là tính cách của Hứa Thanh.
Nếu như đổi thành những người khác, giờ phút này trước tiên sẽ lựa chọn rời khỏi, nhưng những gì Hứa Thanh trải qua từ nhỏ đến lớn khiến cho hắn hiểu được, nhất định phải xóa đi tai hoạ ngầm.
Dù là này cái tai hoạ ngầm này vượt ra khỏi phạm vi giải quyết của mình, không cách nào xóa đi trong thời gian ngắn, vậy cũng phải làm cho đối phương đau nhức.
Loại đau này, đến trình độ nhất định, mới có thể trở thành một loại uy hiếp.
Đây là cách sinh tồn ở trong xóm nghèo, cũng là quy tắc của thập hoang giả, về phần có phải quy tắc trong loạn thế hay không thì Hứa Thanh không biết, nhưng đây là quy tắc của hắn.
Mà Hứa Thanh cảm thấy giết hai vị trưởng lão vẫn còn chưa đủ uy hiếp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.