Triệu Tăng tuy chưa kịp nói rõ với y, nhưng bằng vào khả năng quan sát của mình, Lâm Tuyền biết quan hệ giữa Liễu Trí và Cố Hiểu Linh phức tạp. Lúc ở văn phòng, Cố Hiểu Linh gán ghép y với Liễu Trí, Triệu Tăng lảng đi, Lâm Tuyền biết phải giữ hoảng cách với Liễu Trí. Lâm Tuyền nhích người sang phía Dương Côn, lúc này rời khỏi tiếp xúc với cái đùi căng đét kia lòng lại cảm thấy luyến tiếc, dù Liễu Trí không kiều diễm như Cố Hiểu Linh, nhưng cũng hết sức xinh xắn, đặc biệt sức sống tươi trẻ trên người tỏa ra làm nam nhân ngây ngất. - Cha tôi là Lâm Minh Đạt, hiệu trưởng trường trung học Tinh Hồ khu khai phát. - Lâm Minh Đạt sao? Cố Hiểu Linh vỗ cái đầu hơi chậm chạp vì say rượu, khi Trần Nhiên chưa lui về, người của văn phòng thành ủy không thể không biết tới tên tuổi Lâm Minh Đạt, nhưng chuyện đã qua nhiều năm, một số cái tên đã trở thành ký ức mơ hồ. Nghĩ một lúc mà không ra Lâm Minh Đạt là ai, Cố Hiểu Linh nói: - Trường trung học Tinh Hồ thì tôi biết, phía đầu nam trấn Nam Cảng, hình như thuộc khu khai phát. Tiểu Lâm, cậu và thư ký trưởng Triệu thân nhau lắm à? - Anh Triệu Tăng là học sinh của cha tôi. - Triệu Tăng tốt nghiệp trường Tinh Hồ à? Cố Hiểu Linh thấy khó tin, thấy Lâm Tuyền chỉ nói hời hợt, hiển nhiên không hề có ý định nói ra quan hệ với Triệu Tăng, cảm thấy y không hề có sự kích động bộp chộp như người cùng tuổi. Người của thành ủy đều rất kiêu ngạo, đặc biệt là người có bối cạnh, đối với người dưới có chuyện nhờ tới mình đều mang ưu thế tâm lý bề trên, đứng trên cao mà nhìn xuống. Cố Hiểu Linh luôn chú ý tới hành động của Lâm Tuyền, chi tiết y đổi tiền lẻ cho Ngô Quốc Tân cũng bị cô ta thấy hết, khi ấy đã biết Lâm Tuyền không đơn giản, nếu là người khác ở vị trí đó, chỉ sợ không ai có tâm tư đi chú ý tới cảm thụ của người khác một cách tinh tế như vậy. Ngô Quốc Tân hẳn là cảm kích chàng thanh niên này lắm. Khi tới bên sông thì mới chỉ 10h 30', ngoài rìa đường Tân Giang có hàng quán đêm, chỉ dùng giấy dầu đơn giản dựng thành lều, xếp vài cái bàn. Gió sông tanh tanh, nhìn ánh trăng trong mang chiếu bóng xuống dòng sông, nghe tiếng sóng ì oạp vỗ vào bờ đã, đúng là rất dễ chịu. Mùa hè Lâm Tuyền thường cùng Quách Bảo Lâm tới đây ăn khuya, không ngờ Cố Hiểu Lâm cũng là khách quen. Liễu Trí lúc ở Tú Thủy Các nói rất ít, lúc này không có gì gò bó nữa, dần dần trở nên cởi mở, giới thiệu cả mình là cháu gái phó thị trưởng thường vụ Liễu Diệp Thiên: - Bác tôi không cho tôi tùy tiện nhắc tới tên bác ấy, hôm nay tôi nói với anh, anh đừng nói lung tung ở trong văn phòng nhé. Lâm Tuyền gật đầu, trong lòng càng cảm thấy quan hệ giữa Cố Hiểu Linh và Liễu Diệp Thiên có gì đó khác thường. Hơi rượu tích lũy ở Tú Thủy Các tới nơi này được gió sông lồng lộng thổi qua đã tan đi phần nào, liền gọi bia lạnh, uống vào chỉ thấy bụng phình lên, nhưng càng uống đầu óc càng tỉnh táo. Mặc dù chỉ mới tới thành ủy một ngày, Lâm Tuyền đã mơ hồ nhìn ra quan hệ rối rắm trong đó, Triệu Tăng ở văn phòng thành ủy thế đơn lực mỏng, điều này gián tiếp nói rõ Cảnh Nhất Dân còn xa mới tới lúc đứng vững chân ở Tĩnh Hải. Gần 12 giờ Quách Bảo Lâm gọi điện tới, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, Lâm Tuyền bảo hắn lái xe mang hai tút Gấu Mèo còn lại tới. Thuốc là Triệu Khôn Nghĩa mang tới có sáu tút Gấu Mèo, trên bàn tiệc đã mở một tút, trước khi đi biếu cho Đinh Hướng Dương, đội trưởng Cố, Tần Minh mỗi người một tút, còn hai tút nữa giành cho Dương Côn và Cố Hiểu Linh. Bọn họ bắt taxi đi uống rượu, mang theo không tiện, nên để lại Tú Thủy Các. Quách Bảo Lâm lái xe tới nơi thì Dương Côn cũng đã uống tới nhũn chân, chiều mai hắn còn đưa Cảnh Nhất Dân lên tình, nên Quách Bảo Lâm lái xe đưa từng người một bề nhà. Cố Hiểu Linh ở Tân Quật Giang, rất gần tiểu khu Giang Vu nhà Lâm Tuyền, đưa cô ta tới dưới lầu, Lâm Tuyền lấy thuốc lá ra, thấy rõ ràng ánh mắt Cố Hiểu Linh đờ đẫn, lập tức nhận ra mình đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, lúc uống rượu bên sông, Cố Hiểu Linh say rượu còn than mình hồng nhan số khổ, tới nay vẫn độc thân, mình tặng cô ta thuốc lá chẳng phải ám thị biết quan hệ không bình thường của cô ta với ai đó sao? Đúng là uống rượu hại người mà. - Hiện giờ đi đâu? Quách Bảo Lâm nhìn gương lùi xe khỏi tiểu khu: - Nếu quá mười giờ là mày không bao giờ về nhà, vì sao vậy? Lâm Tuyền không nói mình không có chìa khóa, về nhà sẽ đánh thức người trong nhà mở cửa không thích hợp, ánh mắt u buồn nhìn bóng đêm không trốn thoát được ở bên ngoài. - Tới chỗ Phương Nam, xem các cô ấy đã ngủ chưa? Quách Bảo Lâm nhìn đồng hồ dạ quang, đã 12 giờ 30 rồi: - Chắc vẫn còn đang làm việc, hôm qua tới một giờ hơn mới xong, hôm nay còn nhiều việc hơn, mà tao lại phải về trước. Hơi rượu bị ý chí dồn nén lúc này từng chút từng chút một xông lên, Lâm Tuyền chỉ cảm thấy đầu óc xoay vòng vòng, đem y quay lại ác mộng khiến y chảy nước mắt. Ánh sáng mờ mờ, chỉ có chiếc đèn nê ông leo lét cuối con đường, y kinh hoàng đứng giữa con đường trống trơn, trừ tiếng nước mưa tí tách rơi trên đường xi măng thì không còn âm thanh nào khác, chỉ có câu mẹ y nói lúc bỏ đi vẫn vang bên tai :" Đào Đào, đợi mẹ ở đây.." Đèn nê ông chớp chớp rồi tắt phụt, một ý nghĩ giống như bóng tối sâu thẳm choán lấy trái tim non nớt của nó :" Mẹ không quay lại nữa đâu." Trần Tú đẩy cửa ra, thấy chồng ngồi trên ghế sô pha xem báo, đồng hồ treo tường chỉ 12 giờ 38 phút rồi, bà biết vì sao chồng còn chưa ngủ, mỗi lần Lâm Tuyền về muộn, ông đều ngồi thức đợi con. - Tiểu Ba vẫn chưa về à? Lâm Minh Đạt bỏ tờ báo xuống nhìn đồng hồ thở dài : - Ừ, buổi tối nó giọi điện về, nói căn cơm cùng với đám Triệu Tăng ở chỗ Quách Đức Toàn. - Ồ, vậy thì không sao cả. Anh nói xem bao nhiêu năm rồi, vì sao nó không muốn cầm chìa khóa nhà? - Tiểu Ba tới cái nhà này khi bốn tuổi, chúng ta cho rằng nó không nhớ gì cả, nhưng khả năng nó nhớ hết, chỉ là không nói với chúng ta mà thôi. Lâm Minh Đạt thở dài, nhìn ra cửa sổ tối om om, có những vết không bao giờ lành lại được, thương tổn tâm lý nằm trong số đó : - Nó là đứa nhạy cảm, cũng rất yếu đuối. - Thôi, anh đi ngủ đi, có lẽ nó không về. Lâm Minh Đạt lắc đầu: - Em cứ ngủ trước, anh chờ nó thêm lát nữa đã. …. Lâm Tuyền một lần nữa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nước mắt lăn dài theo gò má, mắt xót vô cùng, đại khái là vì trong mơ cứ nhìn theo hướng mẹ mình biến mất quá lâu, nghiêng đầu sang, thấy Phương Nam đang chăm chú nhìn mình. Chân trời xanh ngắt, ánh nắng ban mái chiếu lên người Phương Nam, khuôn mặt lim dim ngái ngủ đó mang vẻ đẹp thấm sâu vào lòng người. Chắc chắn Phương Nam thấy cả rồi, nghe thấy lời mình nói trong mơ, Lâm Tuyền luôn dùng nhiều bộ mặt khác nhau che dấu con người thật của mình, y sợ người khác chạm tới tâm linh mẫn cảm của y, như con có nhỏ không chịu nổi hơi nóng từ bàn tay người, một phần vì thế y không tiếp nhận được tình cảm từ Trần Tú, Lâm Minh Đạt, nhưng ánh mắt Phương Nam làm y cảm thấy nhẹ nhàng, lần đầu tiên không ngại thể hiện sự yếu đuối của mình, đưa tay lau vội nước mắt trên má: - Gặp ác mộng. Duỗi chân ra, chạm phải cái gì đó mềm mềm, cúi đầu nhìn xuống té ra tiểu nha đầu Trương Dịch Phi nằm cuộn mình ở cuối giường: - Ấy, sao tôi lại ngủ ở đây ? - Khi Quách Tử đưa cậu tới đây thì cậu đã say như chết rồi, còn nôn bên ngoài hai lần nữa