Quan Thanh

Chương 6: Tài năng mới lộ





Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào cười nói:
- Trưởng ban Trương, hay để tôi thử xem?
Trương Cương nhíu mày, chần chừ nói:
- Tiểu An, cậu làm được không?
Tuy rằng An Tại Đào là sinh viên giỏi Khoa tin tức của một đại học nổi tiếng, nhưng dạng tin này, không có thực tiễn rất khó viết. Phóng viên lâu năm làm bản thảo, cấp trên cũng không hài lòng, huống chi là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
Chẳng qua, biết An Tại Đào là người Hoàng Tổng biên tập an bài vào, Trương Cương cũng không muốn để hắn quá mức mất mặt, miễn cưỡng cười:
- Cũng được, cậu thử một lần, tôi cũng nắm chắc là sẽ phải sửa lại, Văn phòng Thành ủy còn thúc giục, ài, thật sự là muốn mạng người ta!
An Tại Đào cười ha ha, cầm bản thảo Mã Hiểu Lệ ngồi trước bàn máy tính của cô. Hơi trầm ngâm, đầu tiên hắn sửa tiêu đề "Bí thư Thành ủy Đỗ Canh thị sát cầu vượt hiện trường tai nạn xe cộ" thành "Đỗ Canh đích thân tới cầu vượt, hiện trường tai nạn xe cộ điều tra", sau đó lại đưa thêm một lời dẫn: "Tai nạn xe cộ liên tiếp xảy ra, giao thông hỗn loạn nghiêm trọng, vấn đề cầu vượt khiến cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố cực kỳ coi trọng".
Tiếp theo tin tức chủ thể cũng rất dễ viết. An Tại Đào tiến hành tăng độ dài "trình bày" thổi phồng nguyên nhân sâu xa dẫn đến phát sinh tai nạn xe cộ (mặt đường cầu vượt hẹp) mà Mã Hiểu Lệ tóm lược, khẳng định đơn giản cầu vượt từng có tác dụng lịch sử, ngòi bút chuyển đổi uốn cong: "Theo biến hóa kết cấu giao thông thành thị, cầu vượt ngày càng trở thành điểm "tắc động mạch" làm cho giao thông của thành phố chúng ta hỗn loạn nguy hiểm tới an toàn công cộng… "
Không đến thời gian nửa giờ, bản thảo tin tức viết lại xuất hiện trên bàn Trương Cương. Trương Cương nhìn lướt qua, hơi kinh ngạc liếc An Tại Đào một cái, cảm thấy giật mình vì hành văn bài báo và năng lực khống chế phân tích sắc sảo của hắn, lại càng cảm thấy bất ngờ vì quan điểm của hắn đưa ra trong bài viết.


Sau khi bản fax bài báo tin tức được ký tên "Phóng viên thực tập An Tại Đào" của Báo Tân Hải Thần đến Văn phòng Thành ủy, cũng chỉ mười phút sau, bên kia liền truyền tới bản fax đồng ý ký phát bản gốc. Trên bản fax, có bốn chữ to viết bằng bút hồng của Bí thư Thành ủy Đỗ Canh: đồng ý, đã duyệt.
Điều này, An Tại Đào cũng không biết, chuẩn bị xong bản thảo này, làm một phóng viên thực tập không có cương vị chính thức, hắn kết thúc công việc ngày đầu tiên, đi bộ trở về nhà.
Về đến nhà, đã hơn mười giờ, An Nhã Chi mẹ hắn nghe thấy cửa phòng mở, liền vọt tới từ phòng khách, thấy hắn bình yên vô sự vào cửa, lúc này bà mới thở nhẹ ra, bất mãn sẵng giọng:
- Tiểu Đào, sao muộn như vậy con mới về nhà? Hiện giờ buổi tối trên đường loạn như vậy, mẹ lo lắng tới gần chết.
- Mẹ, con không sao. Không phải hôm nay con tới Báo Tân Hải Thần sao, Hoàng TBT cho con lập tức bắt đầu thực tập. Nhiều lắm qua tháng này, con có thể làm một phóng viên chính thức.
An Tại Đào cười hì hì đi qua kéo cánh tay An Nhã Chi theo thói quen, vẫn làm nũng giống như đứa bé.
Mẹ con hai người sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, tình cảm tốt không thể tốt hơn. Tuy rằng đã ngoài 20 tốt nghiệp đại học, nhưng trước mắt mẹ, An Tại Đào vẫn bất giác lưu lại "thói quen xấu" khi còn bé.
An Nhã Chi thở dài:
- Tiểu Đào, làm phóng viên vừa khổ vừa mệt. Nếu không, kiếm cái biên chế nhà nước là tốt nhất, công việc lý tưởng đảm bảo ổn định, nếu làm tốt còn có thể kiếm được một chức vị… ài… đều do mẹ không có bản lĩnh, mẹ…
An Tại Đào nghe mẹ nhẹ nhàng hối hận, không kìm nổi mà ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thướt tha thùy mị của mẹ, nếp nhăn đậm nổi lên xung quanh khóe mắt, trong lòng đột nhiên run lên.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày 13 tháng 7 năm 1998, một tuần sau, đúng là ngày giỗ của An Nhã Chi mẹ hắn. Mẹ hắn đúng là qua đời năm 1998! Kiếp trước, mẹ rời nhà chạy đi quan hệ vì hắn, nhưng hai ngày liên tiếp không về nhà, đột nhiên mất tích. Mà ngày 20 tháng 7, có người phát hiện thi thể An Nhã Chi trên bãi biển, sau này, hắn mới tìm được di thư bà viết buổi chiều ngày 19 tháng 7 trong phòng ngủ của bà.
Mẹ con sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm, người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy mình hơn 20 năm, kiếp trước sau khi nghe được tin mẹ mất bản thân mình đau đớn thấu tâm can. Đầu vai An Tại Đào bỗng nhiên lay động, hắn bỗng nhiên xoay người một cái, gắt gao ôm chặt An Nhã Chi, đôi mắt đỏ lên, lệ rơi đầy mặt.
"Không, con nhất định không để cho bi kịch tái diễn".
An Tại Đào cắn chặt răng.
- Tiểu Đào, con đây là…? Có phải chịu ủy khuất bên ngoài hay không?
An Nhã Chi khó hiểu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng con trai mình.
- Mẹ, mẹ đáp ứng con, nửa tháng này mẹ đừng đi đâu, ở lại nhà, để con có thể chăm sóc mẹ thật tốt được không?
- Đứa nhỏ, nói chuyện thật lạ…


- Mẹ, con cảm thấy làm phóng viên cũng rất tốt, con học Khoa tin tức chuyên nghiệp, học tập rồi sử dụng rất tốt. Mẹ, con đã lớn, mẹ đừng lo lắng cho con nữa.
An Nhã Chi cười cười, dường như cũng không muốn giằng co vấn đề này nữa, đổi hướng nói:
- Đúng rồi, Tiểu Đào, hôm nay con tới nhà Hiểu Tuyết? Ba mẹ cô ấy nói thế nào?
Khóe miệng An Tại Đào co rúm, còn chưa kịp nói gì, lại nghe An Nhã Chi thở dài nói:
- Tiểu Đào, cô bé Hiểu Tuyết kia không tồi, cũng chân thành với con, đáng tiếc dù sao người ta cũng là con của cán bộ cao cấp, gia thế hai nhà chúng ta cách quá xa, chuyện tình của hai con mẹ xem… Được rồi, con nhanh chóng gọi điện cho Hiểu Tuyết đi, vừa rồi cô ấy gọi vài cuộc tới đây, hỏi con đâu.
An Tại Đào gật đầu, đi qua gọi điện tới nhà Hạ Hiểu Tuyết. Điện thoại vừa đổ một hồi chuông, bên kia liền truyền đến tiếng Hạ Hiểu Tuyết vội vàng nén xuống:
- Tiểu Đào sao? Hôm nay anh đi đâu? Sao muộn như vậy mới về nhà?
An Tại Đào nhẹ nhàng kể qua tình hình ở Thần báo hôm nay cho Hạ Hiểu Tuyết, lại tùy ý hỏi vài câu rồi cúp điện thoại, bởi vì hắn đã nghe được tiếng Thạch Thanh bắt đầu bất mãn trong điện thoại.
====
Ngày hôm sau, An Tại Đào vừa mới tới tòa soạn, Phó trưởng Ban Tin tức Trương Cương tìm hắn, nói Phó Tổng biên tập Lưu Kỳ muốn gặp. Trương Cương nói với hắn, bốn tờ báo Tân Hải hôm nay đồng thời đăng báo tin tức về Bí thư Thành ủy Đỗ Canh đích thân tới cầu vượt hiện trường tai nạn xe cô, Đỗ Canh hài lòng đối với tin tức của Thần báo, nghe nói còn bảo Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy Tống Lượng gọi điện tới, khen ngợi Thần báo một phen. Đồng thời, chỉ đích danh yêu cầu Thần báo phái "Phóng viên thực tập An Tại Đào" tiếp tục điều tra chuyên sâu đưa tin.
An Tại Đào từ chối cho ý kiến, cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao dùng lịch duyệt và kinh nghiệm hành nghề truyền thông phong phú của hắn kiếp trước mà nói, viết loại tin tức đón ý nói hùa tâm tư lãnh đạo này quả thực chính là một bữa ăn sáng.
Lưu Kỳ!
An Tại Đào đi tới lầu sáu, tới bên ngoài văn phòng Phó Tổng biên tập Lưu Kỳ, vừa muốn gõ cửa, lại do dự một chút. Lưu Kỳ này cũng không đơn giản, hắn là em vợ Phó Chủ tịch Thành phố Chu Liên Hoa, ban đầu là Phó Chánh Văn phòng Thành đoàn, sau khi Thần báo cải cách liền sang làm Phó Tổng biên tậpThần báo, vẫn đang âm thầm nuôi trồng thân tín của mình, có ý thay thế Hoàng Trạch Danh.
An Tại Đào nhớ rõ ràng, vài năm sau, Lưu Kỳ và Hoàng Trạch Danh tranh đấu quyền lực ngày càng gay cấn, với tư cách người tài chủ lực của Hoàng phái, hắn vẫn không hề qua lại với Lưu Lỳ.
Chẳng qua, đây chỉ là do dự nhỏ, An Tại Đào vẫn nhẹ nhàng gõ cửa Lưu Kỳ, trầm ổn đi vào.
- Lưu Phó tổng.
An Tại Đào kính cẩn thản nhiên nói.
Lưu Kỳ ngẩng đầu lên, bộ tóc đen sáng bóng chải vuốt cẩn thận nhẹ lắc một chút, mắt nhỏ âm trầm phía sau kính mắt cạnh tơ vàng híp lại, đánh giá sinh viên tốt nghiệp đại học Hoàng Trạch Danh dẫn vào trước mắt này.
- Ngồi đi, Tiểu An.
Lưu Kỳ hơi ngửa người ra sau một chút, tựa vào mặt ghế ông chủ da thật, chậm rãi buông bút ký tên trong tay rất có điệu bộ lãnh đạo. Thật ra y mới khoảng 30 tuổi, nhưng lại có vẻ quá mức già dặn. Đương nhiên, điều này một nửa là do tính tình, một nửa là cố ý ngụy trang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Rất không tồi, không hổ danh là sinh viên giỏi Khoa tin tức Đại học Yến Sơn, ngày đầu tiên công tác liền lấy được vinh dự cho tòa soạn chúng ta, không tồi không tồi.
Lưu Kỳ cố gắng nói bằng giọng điệu ôn hòa, nhưng lại mất tự nhiên mà bày ra một chút khí thế cao cao tại thượng:
- Tôi đã báo cáo qua với Hoàng Tổng… Ở lại đây rèn luyện hai năm thật tốt, cậu sẽ là phóng viên nòng cốt của tòa soạn chúng ta.
- Lưu Phó tổng quá khen.
An Tại Đào trong lòng đang cười, ngoài miệng lại cố ý bày ra một chút kính cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.