Quan Tài Con Người

Chương 20:




2
Tôi quay đầu thì thấy Trương Thiên Nhất cầm một tấm thiệp và pháp khí đi tới.
Trên tấm thiệp kia còn có dòng chữ màu vàng đang chuyển động.
Anh ta vừa tới gần, những cái bóng kia lập tức lao tới, may mà anh ta cầm cổ kiếm, dễ dàng xua đuổi tà ma.
Những thứ quái dị kia hình như chỉ muốn bao vây tôi, không hề có hành động quá hung ác.
Tôi mở kết giới cho anh ta vào, nhìn tờ giấy đỏ kia, hỏi: "Bảo bối kia là thứ gì vậy? Không ngờ có thể tìm được tôi đấy."
Không phải Mặc U nên tìm ra tôi trước sao?
Thế giới u minh cũng có thể nói là lãnh địa của anh ấy mà.
Anh thế mà chậm hơn Trương Thiên Nhất.
Trương Thiên Nhất cười khổ, đưa tấm thiệp màu đỏ cho tôi: "Hôn thư của chúng ta. Mực dùng để viết hôn thư là máu từ cuống rốn của cô với tôi, còn chữ thời cổ kết nối khí tức của chúng ta lại, thế nên tôi nhờ nó mới tìm được cô."
Không biết có phải do bị âm khí ảnh hưởng hay không, sắc mặt Trương Thiên Nhất tái nhợt.
Tôi nhận lấy xem, thứ này hình như đúng là hôn thư của Đạo giáo.
Một tờ hôn thư trên tấu trời xanh, dưới báo âm phủ. Nếu một bên hủy hôn và phản bội sẽ hương tiêu ngọc vẫn, trọn đời không được siêu sinh.
Có điều cái của người ta là hôn thư kết hôn, còn tôi và Trương Thiên Nhất chỉ là hôn thư đính ước.
Hôm trước anh ta đuổi thím Tào đi, nói chúng tôi có hôn ước, tôi tưởng anh chỉ thuận miệng, không ngờ thật sự có thứ này.
Có nghĩa là hai nhà Trương và Quan đã có thỏa thuận trước khi Trương Thiên Nhất ra đời, nếu không bà ngoại và mẹ tôi sao có thể có cuống rốn của anh ta.
Nhưng bọn họ quanh năm suốt tháng ở cửa hàng làm quan tài ma, vậy ai đã đến nhà họ Trương?
Hay là tự nhà họ Trương đến cửa hàng nói chuyện?
Nhà họ Trương muốn làm quan tài người để ông nội Trương trường sinh bất tử, còn nhà họ Quan muốn mượn huyết mạch thuần dương giúp tôi kéo dài sinh mệnh.
Nếu vậy, gia tộc của bố và ông ngoại tôi hẳn cũng không thua kém, sao lại không có chút tin tức gì chứ?
Không lẽ họ không quan tâm đến sự sống chết của tôi sao?
Tôi cười khổ trả lại hôn thư, lại nhìn Trương Thiên Nhất đang khó chịu.
Anh ta tới tìm tôi có việc nhưng lại cầm theo hôn thư?
Thứ này không phải nên lấy ra lúc đính hôn sao?
Anh ta luôn mang theo bên người là vì muốn... Hủy hôn!
Có vẻ Trương Thiên Nhất biết tôi nghĩ gì, anh ta cất hôn thư đi, hỏi: "Bây giờ ra ngoài bằng cách nào?"
Mới có một lúc, sắc mặt anh ta đã cực kỳ tệ, ấn đường cũng dần biến thành màu đen.
Tôi thở dài, chỉ đành dùng thước thẳng đâm vào vết thương cho máu chảy ra, tạo thành cái thang bắc lên trên.
"Quan Cửu?" Thấy tôi không nói gì, Trương Thiên Nhất gọi. Anh ta tưởng tôi tức giận vì chuyện từ hôn nên vội giải thích, "Đích tôn nhà họ Trương phải kế thừa huyết mạch thuần dương. Nếu kết hợp với cô, huyết mạch sẽ không còn thuần khiết, có một số việc nhà họ Trương không thể làm được nữa. Mấy năm nay nhà họ Trương đã nghĩ rất nhiều cách, cùng tìm rất nhiều linh dược, chắc chắn sẽ trị khỏi chứng âm huyết phệ dương của cô. Nhưng tờ hôn thư này ký kết bằng máu, hai bên phải cùng tự nguyện mới có thể giải, thế nên lần này tôi mới mang theo."
Tôi gật đầu.
Thảo nào đích thân Trương Thiên Nhất lại tới.
Muốn giải tờ hôn thư này có vẻ phải do tôi và anh ta cùng tiến hành.
"Cô đang bắc thang lên trời hả? Có thể theo cái này rời khỏi thế giới u minh không?" Trương Thiên Nhất nhỏ, "Quan tài nhà họ Quan đúng là lợi hại."
Theo quy định, trong mỗi quan tài đều phải có thang bắc lên trời, đại biểu cho việc đưa người đã khuất thuận lợi lên cửu trùng thiên.
Tiếc là quan tài càng ngày càng đơn giản, đừng nói là thang trên trời, có quan tài thậm chí còn không có tên tuổi, cách làm thì càng ngày càng thô sơ, chỉ cần là một cái quan tài tối màu không cần khắc hoa văn cũng được.
Trong lúc dùng máu vẽ thành bậc thang, tôi dang hai ngón tay ra tính toán.
Không gian ở dị giới vốn khác biệt, tôi muốn tính xem nơi này cách nhân gian bao xa, từ đó mới có thể vẽ bậc thang đưa Trương Thiên Nhất rời khỏi đây.
Tôi vừa vẽ vừa nhìn Thương Thiên Nhất: "Anh lên thang đi, tôi đưa anh rời khỏi đây."
Cách này giống như truyền tống vậy, phải có người ở bên dưới làm phép.
Thang tôi vẽ đương nhiên là để đưa anh ta đi rồi.
"Cô thì sao?" Trương Thiên Nhất cau mày, "Tôi tới để cứu cô, kết quả phải nhờ cô đưa mình thoát khỏi đây hả?"
"Anh cũng thấy đấy, nơi này không phải ma giới, chắc là một cõi nào đó, tóm lại là âm phủ. Anh có thể chất thuần dương, ở đây lâu sẽ không chịu nổi. Những thứ kỳ lạ kia còn muốn tôi làm quan tài ma cho chúng, sẽ không giết tôi đâu." Tôi tiếp tục vẽ, "Tất cả thông số của xác chết đứng kia y hệt của tôi. Mục đích của kẻ đứng đằng sau việc này là nhà họ Quan, có thể cũng có liên quan tới quan tài người của nhà anh, sau khi về nhân giới, anh cứ điều tra theo hướng này."
Tôi kết thúc nét bút cuối cùng, ra hiệu bảo Trương Thiên Nhất bước lên thang: "Anh cứ yên tâm đi đi, Mặc U sẽ tới cứu tôi."
Trương Thiên Nhất nhìn tôi chằm chằm, bước lên thang: "Cô tin tưởng anh ta đến vậy sao?"
"Ừ." Tôi giơ cây thước lên chuẩn bị làm phép.
Thấy máu của tôi ngưng đọng giữa không trung, Trương Thiên Nhất bỗng hỏi: "Quan Cửu, bà ngoại và mẹ cô có từng nhắc tới bố ruột cô là ai không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.