Quan Sách

Chương 99: Thái độ của Thư Trị Quốc




- Đừng lúc nào cũng để nước đến chân mới chạy.
Những lời này là chính miệng Mã Bộ Bình nói với Trần Kinh, Trần Kinh vẫn luôn nhớ kỹ.
Để duy trì mối quan hệ chốn quan trường, thì cần phải luôn nhớ kỹ những lời này, lúc không có chuyện gì thì không thèm tới cửa nhà người ta, một khi có việc thì lại tới cửa để nhờ giúp đỡ, điều này làm cho người ta rất phản cảm.
Lần này Trần Kinh vào Sở Thành, hắn ngoại trừ thiết lập mối quan hệ ngoại giao mới, những mối quan hệ trước kia, hắn đều thăm viếng từng nơi một lượt.
Hiện tại, hắn tự soạn cho mình một quyển sổ, cuốn sổ sẽ ghi lại tình hình giao tiếp nhất định, người nào cần thường liên hệ, người nào cần dựa vào tiêu chuẩn gì để tặng quà, hắn đều ghi nhớ từng việc.
“Răng rắc!” công viên Lâm Giang ở Sở Thành, máy chụp hình nhấn xuống, trong nháy mắt hình ảnh hai người ôm nhau của Trần Kinh và Kim Lộ đã định hình.
Một tấm nữa, một tấm nữa!
Kim Lộ giống như chú chim nhỏ vui vẻ:
- Chúng ta đổi lại một tấm nữa!
“Rắc, rắc, rắc”
Đèn máy chụp hình không ngừng lóe sáng, lần lượt ghi lại cuộc sống ấm áp ngọt ngào của hai người, ảnh chụp ghi lại tình cảm trải qua của hai ngươi không ngừng tạo thành.
Vẻ mặt Trần Kinh đau khổ, như là thanh niên trai tráng bị Kim Lộ bắt lại, mặc cho cô sắp xếp, bố trí.
Kỳ thật trong lòng, Trần Kinh giờ phút này cực kỳ thả lỏng.
Tự ngẫm nghĩ lại, bản thân đúng là người hai mươi lăm tuổi, thanh niên ở độ tuổi này, chính là độ tuổi trước hoa dưới trăng, nhưng Trần Kinh ở Lễ Hà, hiện tại đã là một danh tiếng mới nổi xuất sắc trong giới chính trị Lễ Hà, trên thực tế làm Phó phòng thành công nắm trong tay hơn trăm người.
Trần Kinh ở Lễ Hà, tham vọng trong lòng hắn là phải lâu dài, hắn thường ngày phải duy trì tác phong nghiêm túc, trên vai hắn cũng phải gánh vác càng nhiều áp lực hơn so với những người trẻ tuổi khác, thì hắn nào có tâm tư suy nghĩ và thời gian cùng với bạn gái có nhiều ấm áp và lãng mạn chứ?
Lần này Trần Kinh lên tỉnh mang theo Kim Lộ, hai người ở nơi phồn hoa đô thị này, nhưng thật ra đã trải qua một phen cuộc sống tình nhân.
Mấy tháng không tới Sở Thành, Sở Thành đã thay đổi rất nhiều, phương hướng chính của Sở Thành là đường chính của Sở Thành một lần nữa tu sửa xong, đường chính thì tăng thêm chiều rộng rất nhiều, cây xanh hai bên đường chính và bóng mát chiếu xuống đường dành cho người đi bộ rộng lớn và thoải mái, đi trên đó, tinh thần cũng vui vẻ.
Chẳng bao lâu phong trào điện thoại di động đã nhanh chóng phổ biến ở thành phố này, sự tiện lợi của điện thoại di động và di động ngày càng giảm giá khiến cho không chỉ có ông chủ lớn mới được hưởng lợi đãi ngộ, mà hiện tại dần dần những người có thu nhập cao, các thanh niên thời thượng cũng có thể gia nhập vào nhóm người này.
Đầu năm nay bàn chuyện nam nữ, có lấy được điện thoại di động hay không, làm người khác bình phẩm về bản thân và gia đình và mức độ quan trọng của đẳng cấp, ngay cả tên Phạm Giang kia cũng chọn một cục gạch nhỏ Motorola, lúc ăn cơm nhận được điện thoại của ông chủ, không gào to không được.
Nhìn Phạm Giang đắc ý, ngày hôm sau Kim Lộ tặng cho Trần Kinh một chiếc điện thoại di động thế nào cũng phải bắt Trần Kinh dùng tới.
Trần Kinh cực kỳ hoảng sợ nghiêm túc góp ý cô nhưng công phu giày vò của người phụ nữ Kim Lộ là số một, cô ấy thật là kỳ kèo nũng nịu ép buộc, làm chủ nghĩa tư tưởng đàn ông trong lòng Trần Kinh giày vò dần dần không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Cứ ngớ ngẩn như vậy, Trần Kinh thành nhóm người có được di động của chính mình, chỉ có điều chiếc di động này không phải chính khả năng hắn có được, mà là bởi do một người phụ nữ.
Trần Kinh không quá biện hộ và chú ý việc này, một người đàn ông quá mức mẫn cảm đối với tôn nghiêm bản thân, trên thực tế chính là biện hộ và tự ti.
Giữa hắn và Kim Lộ hai người kết giao chỉ có hai người hiểu rõ lẫn nhau chuyện gì xảy ra. Kim Lộ có được sự nghiệp của chính mình, so với Trần Kinh mà nói cô xem như là người giàu có, đó là một sự thật không thể phủ định.
Cô tốn chút tiền tặng cho bạn trai mình một chiếc điên thoại di động thì có gì không đúng chứ? Cũng không thể nhất định xem trọng.
Từ Lễ Hà đến Sở Thành, Trần Kinh liền cảm thấy chính mình tới một thế giới khác, người hoàn toàn trầm tĩnh lại, lại nhìn rất nhiều vấn đề, hiểu được nhưng lại khác biệt, mà người trưởng thành cũng chính là nhanh chóng hiểu được sự xuất hiện của loại khác biệt này.
Ở Lễ Hà, Trần Kinh lao đầu vào làm việc, mỗi ngày trong đầu đều là đống chuyện kia của Phòng Lâm nghiệp.
Nhưng khi tới Sở Thành rồi, Trần Kinh lại thấy được cuộc sống của chính mình, thấy được cha mẹ của mình đang dần dần già đi, thấy được chị mình vui sướng khi có thai, còn thấy được cuộc sống quá ấm áp lãng mạn của vợ chồng son em mình.
Mà bạn bè nối khố, mỗi người cũng đều đang trải qua cuộc sống và sự nghiệp của chính mình, có người ra dáng hồ đồ, có người cả ngày than phiền, có người qua loa cho xong, có người tâm đã rất già dặn!
Đây là vừa mới tốt nghiệp đại học được ba năm a!
Trần Kinh phát hiện bản thân đã hoàn toàn thay đổi, trước kia hắn ở giữa nhóm, bất kể so về phương diện này, hắn đều không có cách nào đứng đầu. Hắn chỉ có thể nổi trội hắn là một cây văn, nhưng năm đó, có người liền khẳng định, cây văn Trần Kinh này không thể sử dụng đến, vì khí chất văn nhân bên trong Trần Kinh không phù hợp với xã hội hiện tại.
Thế nhưng gặp lại Trần Kinh thì có bao nhiêu người có thể đoán được?
Hắn dám từ tỉnh thành sung quân tới đơn vị nhỏ nhất, trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua cuộc sống nông thôn, hiện tại Lễ Hà giống như điểm tựa, nói Lễ Hà là quê hương thứ hai của hắn một chút cũng không sai.
Vài năm ở Lễ Hà thẳng đến hiện tại, Trần Kinh lột xác hoàn toàn, lấy ngay lần đến tỉnh thành này với lần đến tỉnh thành đợt trước, chỉ ngắn ngủi mấy tháng này, tâm tính Trần Kinh và phương thức làm việc đã thay đổi cực kỳ lớn.
Lúc ấy Mã Bộ Bình lưu lại Trần Kinh ở tỉnh thành để đi quan hệ, khi đó Trần Kinh không chắc chắn biết bao?
Nhưng hiện tại, lúc này đây hắn đơn thân độc mã đến tỉnh thành, ứng phó mọi thứ đều lộ ra sự thành thục. Trên người hắn, làm gì còn dấu vết người thanh niên văn vẻ thành thị nữa chứ?
Thực ra có thể vẫn còn khí tức thanh niên nho văn như trước, chỉ có điều luồng khí tức này hắn đã giấu ở tận trong nội tâm, nhìn từ bên ngoài, hắn càng ngày càng dung nhập vào bên trong vai diễn, đối mặt với đủ loại người trong chốn quan trường, hắn đối phó cũng ngày càng thành thạo!
Huyện ủy Lễ Hà, Hoàng Tiểu Hoa chủ trì Văn phòng Huyện ủy làm việc tiếp khách hội nghị.
Phòng hội nghị, Hoàng Tiểu Hoa ngồi trên vị trí trung tâm nhất, y dùng giọng điệu lãnh đạo quen thuộc hướng về phía nhóm trợ lý:
- Lần này công tác tiếp đón cực kỳ quan trọng, bởi vì khách mời lần này đều là các vị lãnh đạo, chuyên gia và giáo sư ở tỉnh, nên tốt xấu của công tác tiếp đãi lần này, đều liên quan đến hình tượng toàn thể Lễ Hà chúng ta. Cho nên, lúc này đây chúng ta phải tiến hành một trận chiến, công tác của chúng ta phải càng cẩn thận càng tốt.
- Mặt khác, trọng điểm nhấn mạnh là phải phối hợp nhịp nhàng với chính quyền bên kia, không thể để xảy ra tình huống mâu thuẫn lẫn nhau, chúng ta phải chung sức, phải cùng nhau tiếp đãi chu đáo khách mời, khiến cho khách mời cảm nhận được sự nhiệt tình của nhân dân Lễ Hà chúng ta.
Hoàng Tiểu Hoa nói chậm rãi, trong lòng y cũng vừa không tự nhiên vừa luống cuống, khi hắn ở văn phòng Văn Kiến Quốc, lúc Văn Kiến Quốc dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng giao nhiệm vụ cho y, đầu y có chút ngây ngốc.
Bộ dáng tràn trề hưng phấn của Văn Kiến Quốc, đến giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu Hoàng Tiểu Hoa.
Văn Kiến Quốc nói:
- Trần Kinh này thật là có biện pháp, công việc cải cách trên lâm trường vậy mà có thể biến chuyển như thế này, chúng ta ai cũng thật không ngờ. Phòng thí nghiệm rừng sinh thái Sở Lâm nghiệp, là phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học trọng điểm cấp quốc gia. Mà phòng nghiên cứu cây trà của tỉnh thật ra cũng là đơn vị cấp dưới quan trọng của sở Nông nghiệp.
- Nếu công việc trên lâm trường Hồng Thổ Pha chúng ta có thể cùng hai phòng này liên kết, sau đó trên cơ sở này chúng ta thay đổi công việc sản xuất trên lâm trường, như vậy chúng ta hoàn toàn có thể đưa Hồng Thổ Pha trở thành một đơn vị kiểu mẫu.
Văn Kiến Quốc nói xong rất kích động, Hoàng Tiểu Hoa lại nghe rất bất ngờ, lần đầu tiên y báo cáo là chuyện lớn như vậy, ông Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy này sao trước đó một chút cảm kích cũng không có chứ?
Là ai hướng thư ký báo cáo tình huống Hoàng Tiểu Hoa cũng không kịp nghĩ đến, trong đầu Hoàng Tiểu Hoa nghĩ gần đây nhất Trần Kinh bất đồng cùng Đàm Thu Lâm càng đấu càng khó hòa giải sao? Làm sao bỗng nhiên liền xuất sắc như thế? Bỗng chốc liền làm cho hai đơn vị được tỉnh cấp đồng ý với việc khảo sát, hắn làm khi nào?
Còn có, Trần Kinh làm những chuyện này như vậy, nhưng là thông qua con đường nào để phản hồi trực tiếp đến bên này của Văn Kiến Quốc? Thế nào mà ngay cả bản thân y là Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy cũng không biết gì?
- Tiểu Hoa, công tác tiếp đãi lần này ông cần phải đích thân giành lấy! Tôi vừa mới cùng chính quyền bên kia trao đổi, công tác tiếp đãi lần này do ông và Minh Huy hai người cùng sắp xếp, các ông nhất định phải phối hợp cho tốt, mấu chốt là các phần phải đẩy đủ chu đáo.
- Đây là điểm mạnh của ông, ông cũng không thể cất giấu, phải xuất ra bản lĩnh chân thật!
Văn Kiến Quốc nói.
Hoàng Tiểu Hoa liên tục nói phải, y trầm ngâm một chút, nói:
- Thư ký, chỉ có điều lần khảo sát lâm nghiệp này, hành động của chúng ta như vậy có phải động tĩnh hơi lớn không?
Văn Kiến Quốc nhiếu mày, nói:
- Ông cho rằng động tĩnh lớn sao? Tôi lại cho rằng như thế còn chưa đủ đó chứ?
Mặt Hoàng Tiểu Hoa “Bá” bỗng chốc đỏ lên, rất là xấu hổ, Văn Kiến Quốc không để cho y chịu nhiều lúng túng, giọng điệu chậm lại, nói:
- Tiểu Hoa, ông nhìn vấn đề thì phải nhìn đến xu thế và mục tiêu, vấn đề lâm trường Hồng Thổ Pha không chỉ là vấn đề công việc, mà sự tình còn bao gồm cả vấn đề cải cách xí nghiệp.
- Hiện tại vấn đề cản trở chúng ta là cải cách doanh nghiệp nhà nước của toàn tỉnh, toàn quốc, làm sao để đem công tác cải cách doanh nghiệp nhà nước làm cho tốt, vừa đảm bảo lợi ích quốc gia, vừa giúp chính phủ giảm bớt gánh nặng, còn phải bố trí ổn thỏa hợp lý công nhân viên chức thất nghiệp, nhiệm vụ này chúng ta đều đang thăm dò! Nhiệm vụ cải cách công việc trên lâm trường, chính là một bước thăm dò quan trọng trong đó, ông sao ngay cả nhận thức điểm này cũng không được chứ?
Tim Hoàng Tiểu Hoa ngừng một nhịp, bỗng nhiên nhớ đến gần đây liên tiếp một số chiến dịch kiểm tra nghiêm ngặc nguồn tiền thất thoát trong kế hoạch cải cách Trung Quốc từ tỉnh thành đến thành phố, tim của y nhảy dựng lên.
Y âm thầm trách cứ bản thân đầu óc bị ngập nước, không ngờ ngay cả điều này cũng không nghĩ tới, khó trách Văn Kiến Quốc sẽ coi trọng việc này như thế, cải cách doanh nghiệp nhà nước làm sao cam đoan tài sản quốc gia không thất thoát? Hiện tại cải cách lâm nghiệp tạo ra một kiểu mẫu sao?
Nắm được một điểm này, Hoàng Tiểu Hoa vội hỏi:
- Thư ký, là tôi sai rồi! Là tôi đối mặt với vấn đề trước mắt nên tinh thần không thông suốt!
Văn Kiến Quốc khoát tay, nói:
- Có một số việc có thể thấy rõ là tốt rồi, thấy rõ cũng biết phương pháp giải quyết sự tình, ông là người rất thông minh, tôi biết ông nhất định có thể thấy rõ!
Lời nói Văn Kiến Quốc làm cho người ta không hiểu ra sao cả, nhưng Hoàng Tiểu Hoa đã thích ứng được điểm này, y không dám lại phát biểu ý kiến bản thân, liền từ từ rời khỏi văn phòng. Y có một cảm giác rất kỳ quái, y lại cảm thấy dường như Văn Kiến Quốc đối với Trần Kinh có vài phần kính trọng, vì sao có loại cảm giác này?
Tiểu tử Trần Kinh này khó khăn phải không, hay là có mỗi người có một chuyện xưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.