Quan Sách

Chương 84: Bí thư muốn gặp




Vì hưởng ứng việc dạy học tăng cường cho cán bộ và tinh thần liên quan đến việc học tập lên mà Trường Đảng Huyện ủy tổ chức riêng một khóa đào tạo ngắn hạn.
Đối tượng mà lớp đào tạo ngắn hạn hướng tới chính là cán bộ trẻ tuổi, Bí thư Huyện ủy Thư rất chú trọng đến việc bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, lãnh đạo Đảng cũng cho rằng lớp đào tạo ngắn hạn này thật sự là một hình thức mới mẻ.
Ngày đó khóa đào tạo ngắn hạn mở lớp, Thư Trị Quốc tự mình mở ra buổi lễ, sau buổi lễ, y đột nhiên đề nghị phải giao lưu với học viên của khóa đào tạo, Cao Nhiên, Phó hiệu trưởng thường trực trường Đảng, vội vàng chọn ra Phương Tiệm Hồng, Trưởng phòng xây dựng đô thị, cùng với những người nổi bật khác, nhưng đợi y chọn xong thì Thư Trị Quốc đã sai người gọi Trần Kinh vào phòng khách, hai người nói chuyện với nhau.
Hành động này của Thư Trị Quốc làm cho Cao Nhiên trở tay không kịp, y thấp thỏm trong lòng, y nói với Hoàng Tiểu Hoa, chủ nhiệm Huyện ủy bên cạnh mình:
Chủ nhiệm Hoàng, việc chúng tôi làm có sơ xuất gì phải không?
Vẻ mặt của Hoàng Tiểu Hoa rất nghiêm túc, nói:
Hôm nay Bí thư Thư đến là có thông báo, công việc có sơ xuất gì không, ngài đã tính đến chưa?
Cao Nhiên vừa nghe lời nay xong liền thấy trong lòng không an tâm, mồ hôi rịn trên trán y.
Hoàng Tiểu Hoa đốt một điếu thuốc, cũng không hỏi Cao Nhiên có muốn hút hay không, tâm trạng của y không tốt chút nào.
Dựa vào những hiểu biết về Thư Trị Quốc, gã biết rõ, hôm nay Thư Trị Quốc đến trường Đảng chính là vì muốn gặp Trần Kinh.
Ý đồ này của Thư Trị Quốc khiến Hoàng Tiểu Hoa trở tay không kịp, trở thành người thân cận nhất của Thư Trị Quốc, dĩ nhiên là ngay cả tình hình này đều không hiểu rõ, điều này khiến cho y rất khó tha thứ cho chính mình.
Trần Kinh và Hoàng Tiểu Hoa từng gặp nhau, không dễ dàng đối phó, hơi thở của trí thức bên trong bộ khung rất sâu.
Hoàng Tiểu Hoa không thích người thanh niên thích viết lách kia, nhưng hễ là người trẻ tuổi đó có tài, đầu đội trời, chân đạp đất, cái gì được gọi là tôn ti trật tự, quan điểm cấp trên cấp dưới đều không còn nữa, lấy cái cách Hoàng Tiểu Hoa nhìn Trần Kinh làm ví dụ, sắc mặt Trần Kinh từ đầu chí cuối vốn rất bình tĩnh, mặc dù miệng nói khách sáo nhưng trong lòng hắn chắc không xem Hoàng Tiểu Hoara gì?
Người thanh niên mà Hoàng Tiểu Hoa tán thưởng là người có thái độ cung kính, thắt lưng hơi cong một chút, khí phách trẻ tuổi không được gọi là bản lĩnh, trẻ tuổi biết ra dáng đứa cháu mới thật sự là bản lĩnh, dáng vẻ đúng mực này chỉ là do có quá ít trải nghiệm, Hoàng Tiểu Hoa thường cho rằng như vậy.
Thế nhưng vấn đề hiện tại là quan điểm không đồng nhất giữa Thư Trị Quốc và y, nhấc cánh tay lên xem giờ, ông ta và Trần Kinh đã nói chuyện nửa tiếng đồng hồ rồi.
Nửa tiếng đồng hồ này, một tốp người của Huyện ủy, một tốp thấy giáo học sinh lãnh đạo, mọi người đều đang kiên trì chờ đợi, Thư Trị Quốc nhất định hiều rõ. Rõ ràng bên ngoài là tình hình này, y vẫn không hề gấp gáp, y muốn truyền đi tín hiệu gì đến mọi người đây?
Thư Trị Quốc là một người kín đáo, y nghĩ ngợi gì, có ý đồ gì, thường phải cần phải thuộc hạ của y lĩnh ngộ, về chuyện lĩnh ngộ ý đồ của lãnh đạo, Hoàng Tiểu Hoa có đặc điểm này, nhưng ngày hôm nay, tư duy của y có chút trục trặc.
Tích, tích, tích!
Âm thanh chói tai được phát ra từ chiếc điện thoại đi động của Hoàng Tiểu Hoa, điện thoại vừa reo lên thì mọi người đều nhìn về phía y.
Đảm đương chức vụ chủ nhiệm Huyện ủy, bất cứ lúc nào y cũng phải đi theo lãnh đạo, bất kỳ lúc nào cũng phải làm tai mắt của lãnh đạo, vì vậy mang theo điện thoại di động.
Hoàng Tiểu Hoa lấy điện thoại ra, vừa nhìn vào màn hình, y liền nhớ đến hôm nay phó Bí thư của Huyện ủy Triệu Nhất Bình phải đi mở rộng khu phía bên kia để đặt móng cho sân vận động, cuộc điện thoại này do Hồng Ngai – Phó chủ nhiệm Huyện ủy gọi đến.
Thưa Chủ nhiệm, có chuyện rồi! Mở rộng khu bên kia khiến người dân ở đó náo loạn, họ vây quanh móng nền của sân vận động, phó Bí thư Triệu bị bao quanh, tình hình đang hết sức nguy hiểm!
Giọng nói trong điện thoại của Hồng Ngai rất gấp gáp.
Hoàng Tiểu Hoa vừa nghe xong liền chau mày, nói:
Sao lại như vậy? Không phải tôi đã nhắc rồi à? Để ngài và Đàm Thu Lâm khống chế hiện trường và phải chú ý nhiều hơn đến sự khác thường ở đó, làm sao lại ra như vậy hả?
Chỗ bên phía Hồng Ngai rất ầm ĩ, y gần như phải la lên:
Hiện trường bây giờ rất hỗn loạn, trưởng phòng Đàm đã điều tất cả lực lượng công an đến bên cạnh phó Bí thư Triệu, hắn kêu tôi gọi điện thoại cho anh, xem có thể áp dụng vài biện pháp đặc biệt.
Hoàng Tiểu Hoa vừa nghe xong thì tay y liền giật nhẹ.
Biện pháp đặc biệt là cái gì? Đó chính là phải nhờ sự giúp sức của cảnh sát, tên kia mà hành động thì sức ảnh hưởng sẽ rất lớn, giao thông ở khu kinh tế mới bên đó khá thuận tiện, ngày mai cả huyện đều sẽ biết chuyện này.
Huyện đã biết chuyện này, thành phố liền có người truyền đi, vào lúc này, xuất hiện chuyện lớn làm thiệt hại cho hình tượng của Lễ Hà như thế này, làm sao mà coi được chứ?
Hoàng Tiểu Hoa không tỏ thái độ gì, thản nhiên nói:
Biết rồi! Ngài để hắn xin chỉ thị của Chính phủ, Bí thư Chu và Cục trưởng Lý, lắng nghe ý kiến của họ!
Hoàng Tiểu Hoa gác máy, trán đẫm mồ hôi, y vẫy Cao Nhiên rồi nói:
Bí thư thích uống cà phê, ngài cho người đưa cho ông ấy một ly cà phê.
Cao Nhiên vỗ tránh nói:
Ai da! Tôi thật sự hồ đồ mà, cà phê đã được chuẩn bị từ lâu! Tôi sẽ đưa đến!
Hoàng Tiểu Hoa nhìn đồng hồ, nói:
Nhân đây ngài nhắc Bí thư một chút, nói phu nhân có gọi điện thoại đến, có vẻ rất gấp!
Cao Nhiên sửng sốt, gật đầu liên tục rồi đi đến phòng khách của Thư Trị Quốc.
Lại phải đợi thêm mười mấy phút, Hoàng Tiểu Hoa nghe thấy cửa phòng khách Hoàng Tiểu Hoa mở, y vội vàng đi đến, tiếng gió từ đi bay ra từ trong phòng!
Bí...
Hoàng Tiểu Hoa nói được một nửa thì mới thấy rõ Trần Kinh đang ở bên trong.
Sắc mặt y nhợt nhạt, Trần Kinh liền cười cười gật đầu nói:
Chào chủ nhiệm Hoàng!
Hoàng Tiểu Hoa gật đầu, mặt không nở nụ cười, Thư Trị Quốc cũng không xuất hiện vào lúc này, Cao Nhiên đến bên cạnh Thư Trị Quốc rồi nói:
Bí thư, ngài hãy ở lại dùng bữa! Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, không có gì đặc biệt, chỉ là đến nhà ăn ăn một chút, ngài sẽ trải nghiệm cuộc sống của các học viên chúng tôi.
Hoàng Tiểu Hoa vừa nghe Cao Nhiên nói như vậy thì y mới ý thức được bản thân mình đã đi một nước dở, y vội vàng đến bên Thư Trị Quốc, ghé tai nói vài câu.
Thư Trị Quốc chau mày, sắc mặt không có chút biến đổi, chỉ thản nhiên nhấc tay lên nói:
Không dùng cơm nữa! Chúng tôi lập tức trở về!
Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa thở dài, ngày hôm nay lại đắc tội với người khác rồi, Cao Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Tiểu Hoa có chút không đúng, Cao Nhiên làm sao hiểu được nỗi khổ của y.
Hoàng Tiểu Hoa nhìn nhìn, từ lâu đã không thấy dấu vết của Trần Kinh! Tâm trạng của y thoải mái hơn, hôm nay mọi việc không được suôn sẻ, cùng Trần Kinh ngăn chặn là có quan hệ...
Trên xe, Hoàng Tiểu Hoa báo cáo chi tiết cho Thư Trị Quốc biết khu kinh tế mới xảy ra chuyện, Thư Trị Quốc lắng nghe, không nói một câu. Không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, cuối cùng, Hoàng Tiểu Hoa không chịu nổi nữa bèn nói với tài xế:
Tiểu Hoàng, dừng lại ở ngã tư, tôi muốn xuống xe!
Thư Trị Quốc không tỏ thái độ, không nói gì, sự việc không thể kéo dài, Hoàng Tiểu Hoa phải bắt tay vào giải quyết vấn đề, Hoàng Tiểu Hoa có chút bất đắc dĩ, nhưng có lẽ cũng đúng ý đồ của Thư Trị Quốc.
Bản thân là đại quản gia của Huyện ủy, không thể giải quyết khó khăn cho cho lãnh đạo, Hoàng Tiểu Hoa còn giá trị gì nữa?
...
Hôm nay đầu óc của Trần Kinh cứ quay quay.
Buổi sáng, đăng ký lớp đào tạo ngắn hạn của trường Đảng, Bí thư Huyện ủy Thư Trị Quốc đột nhiên nói chuyện với hắn nửa tiếng đồng hồ.
Nửa giờ nói chuyện, Thư Trị Quốc bắt đầu nói từ bài báo được đăng trên báo tỉnh, hỏi Trần Kinh rất nhiều vấn đề, bắt đầu từ khi Trần Kinh còn nhỏ, rồi nói một mạch đến khi học đại học, hai người nói rất nhiều về hoàn cảnh gia đình.
Trần Kinh không chuẩn bị cho cuộc nói chuyện này, nhưng mà từ đầu chí cuối, hắn cũng không thăm dò ý đồ của Thư Trị Quốc.
Qua chuyện này, buổi chiều, Trần Kinh trở về phòng lại gặp Chu Sâm Lâm chủ động phản ánh vấn đề, vấn đề mà Chu Sâm Lâm phản ánh khiến Trần Kinh rất ngạc nhiên.
Y nói trong thời gian y làm trạm trưởng lâm nghiệp ở Bình Động, lúc đó Phòng lâm nghiệp cùng hợp tác với chính phủ Bình Động thực hiện một dự án,.. Dự án này là dự án có lợi cho dân, mục đích chính là làm thông suốt hai khu rừng Bình Động và Trường Thê Nhạn, nói thẳng ra là xây dựng một cây cầu nối liền hai ngọn núi lớn của hai khu rừng.
Lúc đó vốn của Phòng giao thông rất ít ỏi, đúng lúc báo cáo sự thành công của khu bảo tồn tự nhiên cấp thành phố, vì vậy chính sách tùy cơ ứng biến của Huyện là việc Phòng tài chính đứng ra vay vốn, việc thi công mời thầu dự án cụ thể do chính phủ xã Bình Động và Phòng xây dựng đô thị thực hiện.
Vấn đề xuất hiện ở đây, lúc đó cây cầu, thời gian của lần đầu thi công bắt kịp tiến độ, vượt qua đợt lũ, cầu bị biến hình, sau giám định chất lượng không đủ quy cách, có thể gãy! Hiện tại cầu Trường Bình lại một lần nữa trùng tu xây lại.
Một cây cầu lớn, hai lần thi công, lúc đó huyện và công ty thi công cầu đường Phương Đức Cao dây dưa một thời gian dài để giải quyết vấn đề, sau cùng toàn bộ công trình làm xong, huyện đã tốn tổng cộng hơn ba triệu, món tiền này lúc đó đều lả vốn dự án mà Phòng lâm nghiệp báo cáo.
Chu Sâm Lâm phản ánh tình hình, khi đó nhiệm vụ công trình đã được xác định là chính phủ thúc giục thi công quá gấp, phải chịu trách nhiệm chủ yếu, vốn dĩ chỉ cần cây cầu hai triệu, cuối cùng lại mất ba triệu mới xây xong. Trung gian tốn hơn một trăm ngàn, nhưng Chu Sâm Lâm nói cây cầu vốn dĩ không có gẫy, mà là bên thi công giở trò bịp bợm, tu sửa trên nền cũ, vì vậy số tiền một triệu vốn mất đi thật lãng phí.
Trần Kinh nghe xong lời này, mặt bỗng biến sắc, nói:
Lão Chu, anh không được nói nói đùa đâu, không thể đùa giỡn như vậy được!
Chu Sâm Lâm rất kích động, nói:
Phó phòng Trần, đã đến nước này, tôi còn dám đùa sao? Khi đó vụ sập cầu xảy ra vào buổi tối, toàn bộ hiện trường đều được phong tỏa, vài người Phòng xây dựng phụ trách việc giám sát ở đó, chúng tôi nghe thấy tiếng nổ kinh hoàng, lúc đó dường như có người nói phá xong rồi.
Sau đó ngày thứ hai, mỗi người chúng tôi đều nhận mười ngàn, việc này kết thúc như vậy!
Trần Kinh khoát tay nói:
Không tận mắt chứng nhìn thấy, sự việc không thể ngang ngược như vậy được!
Sắc mặt của Chu Sâm Lâm rất nôn nóng, nói:
Phó phòng Trần, bí mật này tôi đã giấu trong lòng nhiều năm rồi, nói thật với anh, có khi buổi tối tôi không thể ngủ yên! Chuyện này một khi xảy ra vấn đề thì hậu quả rất khôn lường! Khoảng thời gian gần đây, Phòng chúng ta gấp như vậy, tôi thật sự có chút lo sợ! Chuyện này tôi rất thẳng thắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.