Quan Sách

Chương 272: Vốn liếng của đàn bà




Thông báo tuyển dụng người dẫn chương trình của Sở Giang Vệ thị nghiêm ngặt đến gần như hà khắc.
Thường thường từ mấy chục người trong số hơn trăm người được đề cử mới rút ra một người, mà toàn bộ quá trình chọn lựa cũng là tầng tầng khảo hạch, cấp cấp sàng chọn, là thật sự đãi cát tìm vàng.
Ngải Phương ở trong đại quân ứng tuyển chỉ có thể xem như một người rất bình thường. Lần này Sở Giang Vệ thị chỉ thông báo tuyển dụng tổng cộng có ba người chủ trì, mà tham gia sàng chọn lại hơn mấy trăm người. Những người này gồm cả những người lăn lộn nhiều năm trong giới chủ trì, cũng có sinh viên tốt nghiệp đại học tin tức truyền thông chuyên nghiệp, có thể nói là nhân tài đông đúc.
Ngải Phương chỉ là một người tốt nghiệp đại học hạng ba, công tác ở đài truyền hình Đức Cao mấy năm nay, cũng xem như tích lũy được chút kinh nghiệm nhất định.
Nhưng Đức Cao là một thành thị nghèo, trình độ tin tức truyền thông hoàn toàn không cùng cấp với tỉnh thành. Cái gọi là kinh nghiệm của Ngải Phương, căn bản không thỏa mãn được yêu cầu về năng lực và tố dưỡng của tỉnh đài Vệ thị. Mà xét về độ thích nghi và tiềm năng bản thân, cô lại không bằng được những sinh viên tuổi trẻ đã tốt nghiệp mấy trường đại học truyền thông danh tiếng. Cho nên, vị trí của cô là cực kì xấu hổ .
Đã trải qua hai đợt khảo hạch sàng chọn, hôm nay rốt cục cũng tiến được vào vòng phỏng vấn, Ngải Phương thức dậy từ rất sớm, trang điểm cẩn thận, sau đó đi tỉnh đài nhận phỏng vấn.
Dọc theo đường đi, bởi vì khẩn trương mà hai chân và cánh tay của cô đều run lên, Trong ấn tượng của cô, lần đầu tiên chủ trì tiết mục cũng chưa từng khẩn trương giống như hôm nay vậy.
Là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, con đường Ngải Phương đã đi qua thật sự không dễ dàng gì. Để có thể đi tới hôm nay, cái giá mà cô phải trả là rất lớn. Đã rất nhiều lần, cô thậm chí bị buộc tới bước đường cùng, thiếu chút nữa là giao ra chính thân thể mình.
Nhưng hết lần này qua lần khác, sự ngoan cường và kiên trì từ trong cốt tủy của cô đã khiến cô vượt qua những cửa ải khó khăn đó.
Từ một cô gái trẻ tuổi đầy mơ mộng, cho tới hôm nay, đã miễn cưỡng được xem như người dẫn chương trình hạng ba. Năm tháng mài mòn góc cạnh của cô, nội tâm Ngải Phương sớm đã chồng chéo đầy vết sẹo rồi .
- Lần này nhất định phải thành công, không có đường lui nữa rồi!
Ngải Phương không ngừng nói với bản thân như vậy. Cô thầm nghĩ: “ Chỉ được thành công, không được thất bại! “
Cô là người tới sớm nhất. Đứng ở phòng nghỉ trong trụ sở làm việc cao tới hơn mười tầng của đài truyền hình tỉnh này, có thể quan sát được toàn bộ phồn hoa phố xá sầm uất. Lúc này vừa mới sáng sớm, thành phố cũng vừa mới thức tỉnh, từ phía đông đường chân trời từ từ dâng lên một vầng mặt trời đỏ, chiếu cho cả thành thị lấp lánh ánh vàng rực rỡ, lộng lẫy.
Đứng từ cao nhìn ra phía xa, nhìn vào cảnh trí xinh đẹp này, trong lòng Ngải Phương có một cỗ tình cảm mãnh liệt đang thiêu đốt. Trong đầu cô nhớ lại đài truyền hình Đức Cao. Nơi lạnh lùng hẻo lánh ấy và tỉnh đài xa hoa náo nhiệt này, hoàn toàn chính là hai thế giới.
Cô thật sự không muốn lại trở về nữa. Công tác ở Đức Cao nhiều năm như vậy, cô có thu hoạch được thành tích, nhưng phần lớn vẫn là những đau xót để lại cho cô.
Đài truyền hình Đức Cao hoạt động căn bản không phải chính quy. Đài truyền hình chính là nơi độc đoán của một số ít cán bộ. Trên con đường trưởng thành của Ngải Phương, không làm sao xóa đi hết được bóng dáng Phong Minh.
Vì ứng phó với Phong Minh, Ngải Phương đã dùng hết năng lực chiêu số của mình, cũng chỉ kém một bước cuối cùng là lấy thân báo đáp mà thôi!
Nếu Phong Minh không phải còn có điều e dè thì Ngải Phương căn bản cũng không thể thoát khỏi ma trảo của người này được.
Nhưng dù là như thế, Ngải Phương vẫn giống như một cô gái bồi rượu, thường xuyên bị Phong Minh lợi dụng. Ánh mắt mê đắm hận không thể đem cô một ngụm nuốt vào, cùng những vẻ mặt dữ tợn của những cán bộ tai to mặt lớn kia, Ngải Phương nhớ tới liền ghê tởm.
Nhưng ghê tởm tới mức nào thì Ngải Phương vẫn phải chịu đựng. Không chỉ phải chịu đựng thôi mà trên mặt còn phải mang theo nụ cười thích thú. Bị tay heo muối lần mò mà còn phải làm nũng, đóng giả đáng yêu, bằng không sẽ bị Phong Minh dạy dỗ giống như dạy chó, thậm chí còn cả quyền cước. Phong Minh cho tới bây giờ đều không phải một kẻ biết thương hương tiếc ngọc.
Ngải Phương đã chịu đủ Phong Minh rồi, chịu đủ đài truyền hình Đức Cao rồi. Đã từ lâu lắm, cô đã có tâm tư nhảy ra khỏi cái lồng chim kia.
Mà gần nhất, cô rốt cục cũng hoàn toàn quyết liệt với Phong Minh rồi. Phong Minh lập bẫy hại Trần Kinh, bị Trần Kinh lật tay chỉnh lại, chật vật không thôi.
Phong Minh thẹn quá thành giận, quay lại đem vấn đề đổ lên trên người Ngải Phương. Ở trong ấn tượng của gã, Ngải Phương chính là một con cừu dịu ngoan, nhất định sẽ nghe lời gã.
Nhưng lần này, gã đã lầm rồi! Ngay trước mặt mọi người ở đài truyền hình, Ngải Phương đã mắng Phong Minh một trận, đem tất cả những việc ác và những vụ bên bối mà mấy năm nay Phong Minh đã làm lật ra toàn bộ, cũng tỏ rõ thái độ, từ nay về sau sẽ hoàn toàn phân rõ giới tuyến cùng với Phong Minh.
Từ thời khắc hoàn toàn trở mặt với Phong Minh, Ngải Phương đã không nghĩ tới để đường rút lui cho chính mình. Cô hiểu rõ rằng đi đến bước đường này thì cô không thể ở lại đài truyền hình Đức Cao được nữa, phải chuyển sang công tác khác rồi!
Lần này đến tỉnh đài thử, chính là con đường duy nhất mà Ngải Phương giữ lại cho mình. Cô đã quyết định đập niêu dìm thuyền, buông tay đọ sức !
“ Chỉ cần có thể đi vào tỉnh đài, bất luận giá nào cũng nguyện ý trả! “ Đây là quyết tâm mà Ngải Phương đã thầm hạ trong lòng, cô có thể nén lại những tích tụ mà bản thân đã phải chịu trong nhiều năm, thậm chí, đồng ý ngay cả thân mình cũng có thể buông xuống.
Cô hiểu, dù sao ở một nơi như Đức Cao kia, cô sống chẳng có chút tôn nghiêm nào, còn bị đám sài lang Đức Cao vấy bẩn. Như vậy không bằng lấy tôn nghiêm kia mà đổi lấy một hoàn cảnh tốt hơn. Ít nhất những người trong thế lực ngầm của tỉnh đài cũng còn hơn so với đám người không học vấn không nghề nghiệp, t*ng trùng đầy não của thị đài kia nhiều lắm...
...
Phỏng vấn công minh mà nghiêm túc, ba người một tổ, lúc phỏng vấn, đều kết thành một vòng tròn cạnh tranh.
Hôm nay chủ yếu là phỏng vấn, khảo sát năng lực, bao gồm khí chất cá nhân, rèn luyện hàng ngày, năng lực ứng biến, vốn tri thức và nhiều phương diện khác. Giám khảo rất chuyên nghiệp, vấn đề rất là xuất kỳ bất ý, khiến người ta không kịp trở tay.
Ngải Phương nhất định có ưu thế trong tố dưỡng và khí chất, nhưng trong năng lực ứng biến và vốn kiến thức thì lại kém hai người còn lại. Mà loại phỏng vấn như vậy, điểm quan trọng nhất chính là năng lực ứng biến phải mạnh, vốn tri thức phải phong phú.
Bởi vì ba người đồng thời phỏng vấn, người có năng lực ứng biến mạnh thì lúc trả lời vấn đề mới có nhiều cơ hội, người có vốn tri thức đầy đủ thì tỷ lệ trả lời đúng vấn đề mới cao. Mà hai hạng này thì Ngải Phương đều yếu kém, cho nên, loại phỏng vấn như vậy đối với cô ấy là rất thiệt thòi!
Qua cuộc phỏng vấn, lòng của cô liền chìm xuống vực sâu .
Cảm giác của mấy cô gái xung quanh lại hoàn toàn tương phản với cô, lúc đi ra liền líu ríu ở bên cạnh.
- Thi vấn đáp, trọng điểm chủ yếu chính là kĩ năng mềm. Đài truyền hình Sở Giang là đài truyền hình có phong cách và đặc sắc riêng, đâu hiếm lạ cái gọi là kinh nghiệm chủ trì lâu năm chứ!
- Đúng thế, đúng thế! Thứ người chủ trì cần chính là làm nóng, tạo không khí hiện trường, mấy người hoa tàn ít bướm thì thôi đừng đến đây làm gì. Tuyển dụng người như vậy, vài năm sau đã không thể lên hình thì chớ, còn phải trả tiền dưỡng lão, thật sự là không có lời! Tôi mà là người phụ trách đài, tôi cũng không cần người như vậy.
Ngải Phương vừa nghe thấy lời nói này, tức giận đến thiếu chút nữa phun máu. Kẻ ném đá dấu tay này, là ai chứ?
Ngải Phương năm nay cũng mới chưa tới ba mươi tuổi, đối với tuổi tác của mình cô cũng khá tự tin. Thế nhưng cũng không so được với đám em gái trẻ vừa tốt nghiệp mấy trường đại học danh tiếng kia. Ở trước mặt bọn họ, cô đích thật là hoa tàn ít bướm rồi!
Hy vọng tan biến, lòng cũng nguội lạnh, toàn bộ thân thể Ngải Phương tựa như bị rút kiệt vậy, không có lấy một tia khí lực!
Cô buồn bã ngồi vào phòng nghỉ. Cô ở trong tổ phỏng vấn cuối cùng, phỏng vấn xong thì kết quả phỏng vấn cũng sẽ có ngay.
Một người đàn ông tây trang phẳng phiu, tác phong nhẹ nhàng nhanh nhẹn tuyên bố danh sách những ứng viên lọt qua vòng này. Đúng như Ngải Phương liệu trước, danh sách không có tên của cô, cô trượt rồi ...
Mắt thấy bộ dáng hân hoan nhảy nhót của những người qua vòng phỏng vấn kia, Ngải Phương hơi hơi nhắm hai mắt lại, trong nội tâm trào lên cảm giác khó tả!
Sự chính quy và chuyên nghiệp trong lần tuyển dụng này của Tỉnh đài là điều mà cô trước nay chưa hề đoán được. Không lâu trước đó, thứ cô kỳ vọng không phải là hoàn cảnh như vậy sao? Thế nhưng...
Ngải Phương mang theo túi xách, dưới chân nặng như đeo chì, quay trở về. Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt âm ma của Phong Minh.
Cô nghĩ mình lần này đến tỉnh thành phỏng vấn, toàn bộ thị đài đã biết rõ cả, giờ lại cứ như vậy xám xịt đi trở về, những người đó khẳng định sẽ châm chọc khiêu khích, bỏ đá xuống giếng cho coi!
- Chào chị, xin hỏi chị là Ngải Phương phải không ?
Một người đàn ông tao nhã ngăn lại đường đi của cô.
Người đàn ông thân hình cao lớn, tây trang phẳng phiu, đầu tóc bóng bẩy, làm cho người ta có một cảm giác rất gọn gàng, rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngải Phương hơi sửng sốt, hơi hơi nhíu mày, nói:
- Phải.
Làm mỹ nữ, Ngải Phương đối với việc đàn ông đến gần luôn đầy cảnh giác, đây gần như đã trở thành bản năng của cô rồi.
Người đàn ông kia rất tao nhã, cười cười nói:
- Chị Ngải, chị đừng khẩn trương. Tôi là viên chức ban Tin tức của đài truyền hình Sở Giang, tên Phương Hiểu. Trưởng ban của chúng tôi có ý muốn nói chuyện với chị, không biết ý chị thế nào?
Ngải Phương kinh ngạc một lúc lâu, trong lòng mới bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp.
Cô vừa mới còn nghĩ việc thông báo tuyển dụng của tỉnh đài hoàn mỹ như thế, không ngờ đã tới ngay rồi! Trưởng ban Tin tức tìm mình? Muốn nói chuyện gì?
Trong lòng Ngải Phương cười lạnh, nếu thật sự muốn nói chuyện đứng đắn thì sao lại thần thần bí bí sai một tên loè loẹt ra chặn đường mình như vậy?
- Được, tôi muốn hỏi, người ta tìm tôi muốn nói chuyện gì?
Ngải Phương híp mắt nhìn người đàn ông tên Phương Hiểu.
Ngải Phương híp mắt, bên trong rõ ràng có chứa chút ý vị quyến rũ. Đó là do cô nhiều năm giao tiếp với đan ông mà luyện ra. Phương Hiểu nhìn vào sửng sốt, có chút mù mờ, kinh ngạc một lúc lâu mới nói:
- Chuyện này... chuyện này... Tôi cũng không biết, tôi chỉ là người truyền lời mà thôi!
Trong lòng Ngải Phương thở dài một tiếng, chuyện quả nhiên giống với những gì cô phán đoán. Thần thái và ngôn ngữ của Phương Hiểu đều đại biểu cho câu trả lời ngầm của hắn.
- Thế giới này vốn không có ai tốt cả!
Thần sắc Ngải Phương trở nên âm u lạnh lẽo, cô hơi hơi nhắm mắt lại, không hề đấu tranh tư tưởng kịch liệt, liền nói:
- Được thôi, cho địa điểm, thời gian đi, tôi sẽ nói chuyện với Trưởng ban Tin tức!
Ngải Phương nói xong lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô vẫn là cái quy tắc kia, lần này đến tỉnh đài, không tiếc trả giá hết thảy cũng phải thoát ngay khỏi cái kia lồng chim Đức Cao kia!
Cô không bao giờ ... muốn thấy bộ mặt âm trầm của Phong Minh kia nữa, cũng không bao giờ ... muốn bị người khác xem là gái bồi rượu mà đùa chơi. Vì đạt tới điểm này, cô tình nguyện tìm cho chính mình một chỗ dựa vững chắc cố định. Cho dù chỗ dựa vững chắc kia khả năng cần cô lấy thân thể và tôn nghiêm làm cái giá phải trả, cô cũng cam lòng.
Hiện tại chính là thế đạo như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.