Quan Sách

Chương 262: Lừa gạt...!!




Trần Kinh đạt được tin tức chuẩn xác, lần này đài truyền hình Tỉnh bí mật cử phóng viên Củng Hán Giang suất lĩnh một tổ nhỏ xâm nhập Đức Cao khảo sát thực địa và phỏng vấn.
Bọn họ khảo sát và phỏng vấn có mục tiêu cụ thể chính là Lâm Giang các Đức Cao cùng với hoàn cảnh chỉnh thể xã hội và trị an Đức Cao.
Củng Hán Giang đến Đức Cao một người lái một chiếc jeep, đi theo có hai người, một nam một nữ, Củng Hán Giang hơn bốn mươi tuổi, người cao lớn, làn da ngăm đen, rất trầm ổn giỏi giang.
Đi theo hai người, nam hơn ba mươi tuổi, là người quay camera tên Hoàng Lâm Nhiên, nữ cũng là gần ba mươi, là phóng viên, họ Chân, tên Chân Hồng Hà.
Căn cứ Trần Kinh cung cấp tin tức và hình dáng, phương diện Đức Cao liền phái người chuyên môn đến đường cao tốc cắm điểm. Trần kinh ở Sở Thành đợi hai ngày, rốt cục nhận được điện thoại, nói phóng viên Củng đã vào thành phố Đức Cao.
Củng Hán Giang là người rất chu đáo, y tốc độ cao tiến vào địa giới Đức Cao, cũng không vào thành phố, mà là trước tiên lái xe một vòng quanh quốc lộ.
Y cầm đồng hồ thời gian, đi một vòng, hao phí hơn năm mươi phút, đi được gần trăm km đường.
Y hướng nữ phóng viên phía sau nữ Chân Hồng Hà nói:
- Đức Cao xem ra tiềm lực rất lớn, cô cậu nhìn đến trên quốc lộ không có xe, xung quanh Dung Châu, Sở Bắc xe rất nhiều, thuyết minh rằng Đức Cao thân ở yếu đạo giao thông. Nếu có thể có đường cao tốc quanh những tòa nhà chọc trời, thành phố Đức Cao bước phát triển nhảy vọt.
- Mặt khác, từ mật độ xe cộ mà xem, trước mắt mật độ xe cộ không phải rất lớn, nguyên nhân chủ yếu là từ Đức Cao xe đi ra không nhiều lắm. Như vậy hoàn toàn thuyết minh Đức Cao có không gian khai thác, phát triển, Đức Cao và Sở Thành khá xa, chúng ta trước kia có chút xem nhẹ nơi này!
Chân Hồng Hà nói:
- Đức Cao có thể phát triển được không? Bí thư Ngũ của Đức Cao là danh nhân trên chính đàn, tính cách y, có thể đưa Đức Cao tới đâu?
Củng Hán Giang nói:
- Đó không phải là chuyện của chúng ta, chúng ta hiện tại chủ yếu là phải hưởng ứng trung ương về văn kiện tương quan với tinh thần văn minh, ở mấy vấn đề này, chúng ta muốn tìm ra bằng chứng, phải xâm nhập đào móc, muốn làm ra điểm chủ chốt...
Củng Gán Giang vào thành phố, thẳng phương hướng đến Lâm Giang các, ở Lâm Giang các, bọn họ đậu xe ở bãi đỗ xe ngầm, đi ra khu dân cư và thương nhân xung quanh Lâm Giang các để tìm hiểu tình hình Lâm Giang các.
Lâm Giang các xung quanh có mấy khu chung cư, gọi là Lâm Giang hoa viên, nơi này dân cư rất nhiều, Củng Hán Giang liền trực tiếp đi vào từng khu nhỏ xâm nhập phỏng vấn.
Y đầu tiên gặp được một đôi vợ chồng già, y liền tự báo thân phận, sau đó hỏi:
- Cụ ông, ông biết Lâm Giang các không?
- Biết , biết chứ! Đây là khách sạn cao nhất lớn nhất Đức Cao chúng tôi.
- Trên quảng cáo chỗ nào cũng có!
Cụ ông nói.
- Chuyện Lâm Giang các bị niêm phong, ông biết không ạ?
Cụ ông gật đầu nói:
- Biết, biết, chỉ có một chút việc nhỏ, chuyện đó sớm đã qua, hiện tại Lâm Giang các sớm cũng đã khôi phục bình thường!
Y chậc lưỡi nói:
- Lâm Giang các đó nhân khí rất vượng, bị người đố kỵ!
Y chỉ chỉ dòng người phía trước Lâm Giang các:
- Ngài xem, ngài xem, Lâm Giang các người chung quanh rất nhiều. Đại bộ phận ở Lâm Giang người tiêu phí, đều là người tố chất cao, làm sao giống bên ngoài lưu truyền là không chịu nổi?
Củng Hán Giang vừa thấy phỏng vấn không ra được cái gì, hắn lập tức đổi đối tượng, thay đổi chọn một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Y hỏi đối phương:
- Cậu đã tới Lâm Giang các chưa?
- Đến rồi, đến rồi, tình cờ đi qua!
- Chuyện Lâm Giang các bị niêm phong cậu biết không? Cậu đối với việc này thấy thế nào?
Người trẻ tuổi gật đầu nói:
- Biết, biết! Niêm phong ngày đó tôi đang ở ngay tại quán rượu Lâm Giang các, Lâm Giang các tốt lắm, nói cái gì mà cung cấp tình dục, đánh bạc kia đều là cách nói có thể, chúng ta thường xuyên ở bên trong tiêu phí. Rất chính quy!
Củng Hán Giang lại thay đổi người, tổng cộng phỏng vấn mười mấy người dân, không có một người nói Lâm Giang các không tốt.
Trong đó Củng Hán Giang hỏi một bà cố nội, hỏi bà ở bên cạnh Lâm Giang các, buổi tối ánh đèn, gây nhiễu dân sao?
Lão thái thái liên tục lắc đầu nói:
- Nhiễu dân cái gì? Lời nói đó căn bản là truyền miệng, về phần đèn nê ông, đây đúng là một phần Lâm Giang hoa viên! Đèn sáng cảnh đẹp, giá nhà còn cao hơn đấy!
Vừa phỏng vấn xong, th được tin tức hoàn toàn không giống bọn họ nghĩ, Chân Hồng Hà liền nói:
- Thủ trưởng, anh xem chúng ta có phải đã bị lầm đường hay không? Chuyện Cảnh sát đột kích kiểm tra chỗ ăn chơi đó là rất bình thường, Lâm Giang các có phải không giống bên ngoài nói hay không?
Củng Hán Giang vuốt râu, gật gật đầu nói:
- Cố gắng đi! Như vậy, ngày mai chúng ta lại vào trong thành phố đi một vòng, chủ yếu chính là xâm nhập đến chỗ ăn chơi Đức Cao, chúng ta tự mình dùng mắt nhìn, đi đào móc.
Củng Hán Giang bố trí nhiệm vụ, chính y làm gương tốt, đêm đó liền đi ra ngoài thể nghiệm cuộc sống về đêm ở Đức Cao.
Đến ngày hôm sau, ba người tập hợp lại, ba người đều không phát hiện vấn đề gì, Đức Cao trị an quản lý rất nghiêm, chỗ ăn chơi giám thị cũng rất phù hợp.
Mà Chân Hồng Hà hướng Củng Hán Giang báo cáo, nói:
- Thủ trưởng, có chuyện này, ngày hôm qua tôi đi Lâm Giang các, trong lúc vô ý đụng phải chủ tịch Tạ Thế Kiệt của Lâm Giang các, Tạ Tổng tôi nhận thức y, trước kia phỏng vấn qua y, tôi lúc này cùng y nói chuyện.
- Tôi cùng y nói, nói tôi ở đây phỏng vấn tin tức liên quan đến đầu tư du lịch, trong đó tôi còn nói phải phỏng vấn y, y đáp ứng rồi, anh nói chúng ta làm sao bây giờ?
Củng Hán Giang trầm ngâm một lúc, nói:
- Như vậy đi, nếu y đáp ứng rồi, vậy phỏng vấn đi! Tôi cho rằng, trong bóng tối không thu được gì, chúng ta nói rõ thân phận, từ Tạ Thế Kiệt bắt đầu, chúng ta đi phỏng vấn!
Thu được tín hiệu an toàn, Trần Kinh từ tỉnh thành trở về, chính hắn học bằng lái xe, dùng xe Santana cũ của Thành ủy, trên đường cao tốc, hắn một đường đi nhanh như điện chớp.
Hắn trong lòng không kìm nổi nghĩ, lúc này đây Đức Cao khẳng định là tỉ mỉ diễn một tuồng kịch , đối với chuyện này, trong lòng Trần Kinh có cảm giác có tội.
Lâm Giang các có thể không có vấn đề? Lâm Giang các có nên điều tra hay không? Đáp án hai này đều là không thể nghi ngờ.
Nhưng Lâm Giang các bị một số người công kích, hơn nữa một số người dùng làm công cụ, chuyện này tính chất liền thay đổi. Mặt khác, đối với toàn bộ đại cục mà nói, Đức Cao hiện tại cần chính là ổn định và đoàn kết, chỉ có ổn định và đoàn kết, Đức Cao mới có thể có phát triển cơ hội mới, mới có thể có được đột phá.
Trần Kinh trở lại Đức Cao, biến hóa nhanh chóng trở thành người liên lạc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố phái ra chuyên môn tiếp đãi Củng Hán Giang.
Củng Hán Giang biết được Trần Kinh là thư ký của Ngũ Đại Minh, y rất giật mình. Y giật mình đầu tiên là tuổi của Trần Kinh, giật mình sau đó là Ngũ Đại Minh và thành phố Đức Cao đối với bọn họ rất coi trọng.
Trần Kinh ở nhà khách Thành ủy mở tiệc chiêu đãi ba người Củng Hán Giang, ở trên yến hội, Chân Hồng Hà bỗng nhiên nói:
- Ồ, đúng rồi! Trần Kinh tên này tôi nhớ ra rồi, cậu thường xuyên ở báo Bình Minh Tam Sở và Sở Giang nhật báo đăng bài đúng hay không? Cậu trước kia trải qua khu kinh tế mới, viết một bài rất tốt về phương diện kinh tế, lúc trước chúng ta còn muốn lấy bài báo ấy làm tư liệu sống để xâm nhập!
Trần Kinh liên tục khiêm tốn, nói chính mình viết bài báo đó là nghiệp dư, so ra kém những người chân chính làm nhà báo.
Củng Hán Giang biết được Trần Kinh có hiểu biết, đối với Trần Kinh thái độ cũng tốt hơn rất nhiều, quan hệ mấy người cũng bởi vậy kéo gần lại rất nhiều.
Trên bàn cơm, ba người đàn ông uống rượu ngũ lương, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Trần Kinh hướng Củng Hán Giang nói:
- Củng phóng viên, chúng ta Đức Cao thành phố định vị, là thành phố hoa viên du lịch! Thành phố nông nghiệp du lịch! Thành phố sinh thái du lịch! Vì đạt tới ba mục tiêu này, chúng ta công tác độc trảo đầu tiên chính là hình tượng thành thị. Đầu tiên hình tượng thành thị nhất định phải là tích cực, khỏe mạnh, hướng về phía trước, đây mới là cơ sở chúng ta khai triển công tác.
- Lần này thật cao hứng, lúc Đức Cao chúng ta chỉ có đề xuất quy hoạch thiết tưởng, liền hấp dẫn phóng viên đài truyền hình tỉnh chúng ta bí mật đến Đức Cao tìm hiểu tình huống.
Trần Kinh đối với tình hình Đức Cao nếu chỉ chưởng, hắn hiện tại không có dụng cụ, liền dùng chiếc đũa cái chén ở trên khăn trải bàn bày ra một bản đồ giản yếu Đức Cao.
Hắn êm tai nói:
- Đức Cao là thành phố dân tộc thiểu số tập trung rất nhiều, dân tộc Thổ Gia và bạch tộc ở Lâm Hà, Lễ Hà, Miêu tộc ở Tu Mai, Hoa Viên, Vạn Thọ, đây đều là các dân tộc có đặc điểm địa phương. Ở những địa phương này, chúng ta muốn làm du lịch dân tộc, khai thác, phát triển du lịch dân tộc là ưu thế lớn.
- Các anh xem, Đức Cao có vị trí địa lý, toàn bộ thành phố Đức Cao hoàn toàn được bao quanh bởi khu vực rừng núi của dân tộc thiểu số. Gần đây chỉ có vài con đường, một hướng bắc, một đi đến Sở Thành, là vùng đất bằng phẳng.
- Bốn phía là dãy núi, liên quan đến năm thị trấn, hơn ba mươi huyện. Những người này phải đi ra khỏi núi, phải đi tới địa phương xa hơn, thành phố Đức Cao là một điểm đến. Bọn họ tiến vào Đức Cao, coi như mở ra cánh cổng chính với bên ngoài. Điều kiện giao thông tiện lợi có thể nói là gặp may mắn.
- Chúng ta lấy Đức Cao làm trung tâm phát triển du lịch, là rất dễ dàng thành công, toàn bộ tài nguyên du lịch Đức Cao tập hợp, cũng là rất có trật tự và cơ hội.
Trần Kinh lưu loát, nói hết phương hướng và xu thế phát triển Đức Cao, đối với tương lai Đức Cao mặc sức tưởng tượng nói ra. Hắn có tài ăn nói sắc bén, biểu đạt rõ ràng, có tình cảm mãnh liệt, nói ra rất có sức cuốn hút.
Lão Hoàng quay phim liền không kìm nổi lấy camera ra, mà Củng Hán Giang và Chân Hồng Hà hai người cũng thay đổi sắc mặt.
Làm phóng viên bí mật, Củng Hán Giang đối với bí thư Thành ủy thành phố Đức Cao Ngũ Đại Minh tất nhiên không xa lạ.
Thanh danh Ngũ Đại Minh nổi toàn bộ tỉnh Sở Giang, quả nhiên là có vài phần bản lĩnh, y đến Đức Cao thời gian ngắn như thế, còn có kế hoạch và quy hoạch lớn như vậy, thật sự là rất giỏi!
Mặt khác, Ngũ Đại Minh tuyển thư ký rất hà khắc, cực kỳ nghiêm khắc, cách nói ở Sở Giang cũng lưu truyền thật sự rộng.
Lúc Ngũ Đại Minh đảm nhiệm chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách tỉnh, có bao nhiêu liều lĩnh? Tay bút hạng nhất của đài truyền hình trung ương, mà y dám phê không đáng một đồng, bức bách đài truyền hình trung ương hướng tỉnh ủy Sở Giang xin lỗi.
Một nhân vật lợi hại như vậy, y để ý thư ký nên như thế nào? Người nào có thể thỏa mãn ý y?
Củng Hán Giang nhìn Trần Kinh đang nói, âm thầm gật đầu. Đối với Trần Kinh y nhìn với cặp mặt khác xưa, Trần Kinh tuổi còn trẻ, trong lồng ngực trang bị nhiều tư tưởng như vậy, hơn nữa nói chuyện hành văn lưu loát, không ngừng lúc nào, bản lĩnh này rất được.
Nghĩ điểm này, Củng Hán Giang cảm thấy hành trình đến Đức Cao nên kết thúc, không đạt được hiệu quả như mong muốn cũng là không có cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.