Quan Sách

Chương 168: Hân hạnh khiêu vũ




Khúc nhạc kết thúc, nam nữ trong sàn nhảy đều chấm dứt khiêu vũ, quay lại thì ra Trần Kinh đã ngồi trở lại. Vương Phượng Phi hướng hắn gật đầu nói:
- Nhìn không ra, cậu nhảy không tồi!
Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Tôi không thể, là người ta nhảy, tôi cố gắng di chuyển theo bước chân của người ta thôi!
Lúc này, Hầu Lâm cùng với tên nhóc líu ríu cũng ngồi lại đây, Hầu Lâm có chút tức giận, nói:
- Thằng nhóc Lâm Tuấn, hôm nay lại đây cùng cậu tôi thất bại tám đời, cậu không có việc gì đừng yêu cầu đi theo tôi, làm hại tôi vừa rồi tìm San San khiêu vũ, cũng bị cự tuyệt!
Có tên vị thành niên cậu đi theo tôi, còn ai dám khiêu vũ với tôi nữa?
Tên nhóc choai choai Lâm Tuấn có chút ủy khuất, nói:
- Người ta không khiêu vũ với anh, không có liên quan gì đến em! Khiêu vũ cũng không phải quan hệ còn phân biệt thành niên hay không?
Trần Kinh và Vương Phượng Phi liếc nhau, đồng thời lắc lắc đầu, Hầu Lâm bỗng nhiên nhìn về phía Trần Kinh, nói:
- Ha hả, cậu không có bạn nhảy à? Vừa rồi tôi thấy cậu cùng tiểu giám đốc hội sở kia khiêu vũ nhé!
Y thở dài một hơi, tràn đầy đồng cảm, nói:
- Ở trong này cái gì cũng tốt, chỉ có tìm bạn nhảy là khó! Đối với việc tham gia bữa tiệc này, bạn nhảy chính là thể diện, bạn nhảy chính là bộ mặt của cánh đàn ông chúng tôi! Người phụ nữ hoạt bát San San này, còn cự tuyệt tôi? Thật là buồn cười!
Y bực tức phun ra một bãi nước miếng, nói:
- Ai nói hiếm lạ! Tôi một chút cũng không gì hiếm lạ!
- Đúng, đúng, anh không thấy lạ! Anh luôn càng áp chế càng gan dạ, nếu không, anh làm sao trực tiếp mời được Diệp tiểu thư nay khiêu vũ, dù sao kết quả đều giống nhau, khác nhau so với việc anh đi tản bộ bên ngoài thì cần nhiều mặt mũi lắm!
Thằng nhóc Lâm Tuấn hì hì cười nói.
Hầu Lâm trừng mắt nhìn nó, ánh mắt thoáng nhìn phía Trần Kinh, thái độ hòa hoãn một tí:
- Hắc, ông anh! Anh ngồi lâu ở chỗ này làm sao mà chụp ảnh a, anh không phải là mang theo thiết bị cao cấp gì đó, chính là vừa khiêu vũ vừa chụp hình đó chứ? Cho dù là như vậy, anh cũng sẽ không đều cùng tiểu giám đốc hội sở kia khiêu vũ a, em xem ca khúc tiếp theo anh sẽ tìm ai khiêu vũ?
Vương Phượng Phi đến bên người Trần Kinh, nói khẽ với hắn một chút đặc sắc đối với buổi tiệc này.
Được Vương Phượng Phi giới thiệu… Trần Kinh mới hiểu được, thì ra bữa tiệc này hướng đến chính là bữa tiệc xã giao của toàn bộ các cậu ấm, cô chiêu, nên bữa tiệc rất chú trọng việc khiêu vũ.
Ai là bạn nhảy của ai, thường thường một vài tình huống đại diện cho bên trong cái vòng lẩn quẫn… Người nào gần đây đang theo đuổi ai, ai cùng ai đến mức thân mật, cũng như ai lại thay đổi bạn trai, tất cả những bát quái này đều có thể nhìn ra dấu vết tại đây!
Trần Kinh không ngừng lắc đầu, cảm giác chính mình mắc mưu của Phương Uyển Kỳ, đối với bữa tiệc này, bản thân mình đến đây ai cũng không biết… Đó không phải tự mình tìm kiếm chế giễu sao!
Bí thư Vương, anh giống như đặc biệt được hoan nghênh a!
Trần Kinh nhếch miệng cười nói.
Vương Phượng Phi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh, nói:
- Được rồi, tôi lập tức kết hôn! Về sau tôi có muốn tham gia bữa tiệc này cũng chẳng có cơ hội!
Trần Kinh sửng số, nói:
- Chuyện khi nào hả?
Vương Phượng Phi mở lời câu chuyện, nói:
- Đừng đề cập tới chuyện kia nữa! Chúng ta uống rượu, đêm nay thoải mái một chút…Chúng ta không say không về!
Trần Kinh và Vương Phượng Phi cụng ly, bên cạnh Hầu Lâm và Lâm Tuấn hai người ngồi rồi lại tranh cãi nhau.
Lâm Tuấn nói:
- Anh không thấy chị Diệp cũng không lộ mặt sao? Chị ấy có thể là mục tiêu tốt của thật nhiều người a, em xem chớ có quá hy vọng cho Hoàng Tư… Nếu không chính là Đỗ Khải!
Hầu Lâm cười ha hả, nói:
- Hoàng Tư cái rắm, Hoàng Tư không phải gần đây kiếm được một ít tiền tiêu pha sao? Có cái gì đáng ra vẻ ta đây chứ?
- Đỗ Khải kia đâu?
Hầu Lâm sắc mặt biến đổi, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói thầm:
- Cải trắng tốt đều bị heo ủi rồi!
Lâm Tuấn ha hả cười, nói:
- Anh nói ai là heo! Anh Đỗ Khải là heo ư? Người ta Đỗ Kiểm cao lớn anh tuấn, tên tuổi lại lớn, chính là một đầu heo ư? Anh Hầu, anh này ăn dấm chua quá đi?
- Ai ghen tị? Tôi ghen cái gì? Diệp Hải Duyên có quan hệ gì với tôi chứ? Không có Diệp Hải Duyên, thì còn có Phương…
Hầu Lâm nói một nửa…Ánh mắt xem xét hướng về phía Trần Kinh, nói:
- Anh và cô bé Phương Uyển Kỳ kia hôm nay xảy ra chuyện gì a? Ăn mặc thế kia, là không định khiêu vũ sao?
Trần Kinh buông tay, Lâm Tuấn lại ở bên cạnh đắc ý cười, nói:
- Được rồi, anh Hầu… Anh không cần phải nổi giận, nói không chừng như thế này chị Diệp liền thương cảm anh bại tướng này, lại đây mời anh khiêu vũ một bài, sau đó để cho anh nổi tiếng ở Sở Thành!
Ai là bại tướng?
Hầu Lâm sắc mặt hơi xấu hổ, hắn liếc nhìn Trần Kinh một cái:
- Hắn so với tôi còn là bại quân, Diệp Hải Duyên có phải khó mà muốn mời hắn khiêu vũ không?
Y nói với Trần Kinh:
- Anh bạn, âm mưu của phóng viên thật tốt, vội vàng đảm nhận đối phó đông tây, hiện tại anh đây một…không…chuyên nghiệp, ngay cả tôi cũng xui xẻo theo anh! Đối với bữa tiệc hôm nay không có cách nào khác để tiếp tục!
Hai người dây dưa không rõ, Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu, Vương Phượng Phi một bên nghe được không khỏi cảm thán,vo ve nói:
- Hầu Lâm, hai người các cậu có thể không ầm ĩ một ít hay không? Một chút lễ phép cũng không có, anh ấy gọi là Trần Kinh, các cậu phải gọi là anh Trần!
Hầu Lâm dường như hơi sợ Vương Phượng Phi, y cười ha hả, nói:
- Hay nói giỡn, hay nói giỡn mà thôi! Không làm thật, không làm thật!
Ngay khi đang nói chuyện, âm nhạc lại vang lên, trên sàn nhảy lại có bóng dáng có đôi có cặp.
Lúc này đây, Trần Kinh đã được Vương Phượng Phi nhắc nhở, hắn mơ hồ nhìn ra được toàn bộ bầu không khí thâm thúy của bữa tiệc.
Trước khi lên khiêu vũ phần lớn là anh tình tôi nguyện, đã sớm chú ý mục tiêu, mà đổi lại một số nam nữ không có mục tiêu ra, còn lại là tùy một bên chủ động tiến lên mời, có thất bại, có thành công, bất kể thành công hay thất bại, cũng sẽ làm nên một trận xao động.
Nơi này là một xã hội thu nhỏ, dường như mỗi người đều ước lượng giá trị bản thân bối cảnh còn có mị lực nữa, sau đó coi đây là thước đo để đi đánh giá người khác, cuối cùng tìm được đối tượng mà bản thân cho là phù hợp, sau đó hai bên thể hiện mặt mũi cùng giá trị con người của mình.
Trần Kinh xem như hiểu được manh mối đó, trong lòng không khỏi lắc đầu, đối với cách sống của nam nữ tầng lớp xã hội thượng lưu này rất xem thường.
Mọi người ở mặt ngoài đều khách khí, nam thì nho nhã, nữ thì thục nữ, mọi người chơi cùng một chỗ, hình như không có cấm kỵ và hạn chế. Trên thực tế cũng chính là nơi có cấm kỵ và hạn chế, các loại chuẩn mực lại càng phải nắm chắc! Nếu không, mất đi sự chuẩn mực, chính là có thể mất đi thể diện, cách sống áp lực như vậy thì cực kỳ không thú vị.
Vương Phượng Phi giống như không thuộc về loại tình huống này, hắn và Trần Kinh nói chuyện phiếm, cô gái cùng hắn khiêu vũ vừa rồi nhanh nhẹn đi tới, vóc dáng cô gái cao gầy, trên người một thân lễ phục dạ hội màu lam được bó lại rất chặc, hai bầu trước ngực phình lên, hết sức gợi cảm.
Vương Phượng Phi vừa nhìn thấy cô gái này, hướng Trần Kinh cười xin lỗi, Trần Kinh hướng hắn xua tay nói:
- Bí thư Vương, anh đi đi! Đừng mạo phạm giai nhân a!
Vương Phượng Phi cười vui sướng, đứng lên, bước nhanh đến bên người cô gái, kéo tay cô, hai người đi vào sàn nhảy tiếp tục khiêu vũ…
Anh Vương thật sự là một người đa tình a!
Hầu Lâm lắc lắc đầu, Trần Kinh nhìn chằm chằm vào trong sàn nhảy thấy Vương Phượng Phi, Vương Phượng Phi ôm cô gái trong lòng, hai mắt vẫn nhìn gương mặt đối phương, ánh mắt sắc bén ngày thường, lúc này đã trở nên dịu dàng, trong ánh mắt lộ vẻ tình cảm nồng đậm.
Trần Kinh dường như hiểu rõ điều gì, hắn sớm biết rằng bối cảnh Vương Phượng Phi không tầm thường, tuổi trẻ đã là Bí thư Quận ủy, con đường làm quan về sau chắc chắn vô biên. Vương Phượng Phi khiến cho người ta hâm mộ, nhưng mà suy nghĩ với khó khăn trong lòng lại có mấy ai biết đâu?
A…
Hầu Lâm kinh hô một tiếng, ngay sau đó Trần Kinh liền cảm giác được toàn bộ đại sảnh xao động một trận!
Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư!
Có người kinh hô, tiếp theo có người hô:
- Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ.
Mà có cô gái thì kêu:
- Đỗ Khải, Đỗ Khải, Liêu Triết Du, Hoàng Tư…
Trần Kinh giương mắt nhìn qua, bây giờ một nhóm nam nữ ra sàn nhảy bên cạnh, mà Diệp tiểu thư một trang lễ phục màu trắng đang đi đằng trước, ánh mắt lấp lánh của cô ấy do dự ở trong đám người, trên khuôn mặt mang theo nụ cười.
Hoàng Tư!
Hầu Lâm kích động đứng dậy, Trần Kinh liền thấy ngay một chàng trai tây trang thẳng tắp, vẻ mặt mỉm cười đi đến bên người Diệp Hải Duyên, tự nhiên, phóng khoáng giơ tay làm một tư thế mời đối phương khiêu vũ, động tác tự nhiên, đẹp trai phóng khoáng, phong độ, khiến cho một đám người huýt sáo.
Diệp Hải Duyên nhẹ nhàng xua tay tiếp tục đi tới phía trước, mà đi theo sau cô là cô gái lễ phục màu vàng nổi trội liền cùng chàng trai tiêu sái vừa rồi dắt tay nhau, hai người nhanh chóng tiến vào sàn nhảy.
Một loạt biến hóa này chỉ trong nháy mắt, Diệp Hải Duyên cự tuyệt, đến khi người đàn ông anh tuấn kia tìm được bạn nhảy, chính là bản lĩnh xoay chuyển, hai bên đều không đả thương thể diện, hết thảy đều hài hòa, ít nhất trên thể diện là như vậy.
- Đỗ Khải!
Diệp Hải Duyên cự tuyệt Hoàng Tư, Hầu Lâm rất hưng phấn, nhưng rất nhanh, lại có một gã anh tuấn bảnh bao tiến lên mời Diệp Hải Duyên, sắc mặt Hầu Lâm lại khẩn trương!
Từ chối, từ chối! Tốt, mình cảm thấy Đỗ Khải rất tốt, hóa ra cũng thường thôi!
Hầu Lâm cười ha hả nói, trên mặt một mảng ửng hồng, hương vị vui sướng khi người gặp họa rất rõ ràng.
- Liên Triết Du!
Oa, làm sao mà Liên Triết Du mời được Diệp Hải Duyên chứ? Sách, sách, có chút thú vị!
Lâm Tuấn nói xen vào.
Diệp Hải Duyên vẫn mỉm cười đi phía trước, Liêu Triết Du mời cũng bị cô từ chối, cô liên tiếp từ chối ba người mời, tât cả mọi người bắt đầu đem lực chú ý tập trung đến bên này. Ba gã phong độ chỉ có chàng trai bị lạnh nhạt, người còn lại cũng không dám chủ động tiến lên.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Hải Duyên, đều muốn biết người phụ nữ này đến tột cùng là muốn chọn ai làm bạn nhảy của cô ta.
Nơi này là hội sở Sở Phong, Diệp Hải Duyên làm chủ nhân nơi này, không thể nghi ngờ là nơi này phụ nữ được hoan nghênh nhất, nơi cô đi qua, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người cô.
Trai tráng lộ vẻ ngưỡng mộ, nữ chính là hâm mộ, mơ hồ còn có đố kỵ.
Nụ cười trên mặt Diệp Hải Duyên vẫn không thay đổi, cô nhanh chóng vượt qua sân khấu một vòng, cuối cùng chỉ đếm bàn lớn hàn huyên một chút.
Ánh mắt Hầu Lâm cũng thẳng tắp, y liền ngẩn người nhìn Diệp Hải Duyên hướng cạnh mình đi tới, y có chút không tin sự thật này. Chính mình khó có thể thật sự đã được đặc biệt chiếu cố, hôm nay có thể có cơ hội khiêu vũ cùng với người phụ nữ mà mình vẫn ngưỡng mộ ư?
- Tuyệt đối không sai được! Tuyệt đối không sai được!
Trong lòng Hầu Lâm bắt mình không được hồi hộp, người khác đã đứng lên, mà Diệp Hải Duyên cũng càng ngày càng gần, ánh mắt lấp lánh của cô ta liền dừng lại trên mặt Hầu Lâm, rồi nụ cười lại càng đậm hơn!
Mặt Hầu Lâm có chút hồng, y bước ra một bước, vươn tay đến làm ra tư thế mời, nhưng vào đúng lúc này, Diệp Hải Duyên lại vượt qua một bước, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Trần Kinh, cặp môi anh đào khẽ mở, nói ra vài chữ:
- Tiên sinh, có thể hân hạnh được nhảy một điệu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.