Quan Sách

Chương 164: Gây ra phiền toái




Đã là mùa thu, nhưng Sở Thành vẫn nóng bức!
Quán cà phê Hào Thượng Hào, Phương Uyển Kỳ buộc tóc cao, cô mặc áo phông polo màu lam, quần bẩy phân màu nhạt, trang phục rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người cô, cũng rất kinh diễm. Xung quanh đây chỉ có người lịch sự phong độ, đều trong lúc vô ý đem ánh mắt liếc về phía bên này, đồng thời cùng với người đồng hành với tiểu thư trừng mắt.
Và các cô thì với ánh mắt khiêu khích nhìn Phương Uyển Kỳ, rất nhiều khi, trong nội tâm cũng tự ti và xấu hổ, cũng có cô gái lôi kéo bạn trai tính tiền bỏ đi, tất cả các loại đều là bình dấm chua kích động, khó có thể gặp cảnh như thế.
Trần Kinh ngồi ở đối diện Phương Uyển Kỳ, những ánh mắt sáng quắc xung quanh xem xét, trước mặt hắn là chính loại cà phê bình Blanco, loại này vừa đủ độ, khẩu vị nhuần nhuyễn không giống cà phê bình thường.
Trần Kinh trước đây rất thích, nhưng hôm nay lại thấy có hơi vô vị.
Nguyên nhân có lẽ là hắn ở Lễ Hà đã lâu có thói quen ẩm trà, uống trà có loại hương vị thiên nhiên, so với hương vị nồng của cà phê hàm súc hơn, càng ý vị sâu xa, lại càng làm cho người khó có thể quên.
- Sao lại thế? Anh nhìn chăm chú chân của tôi, xem ra chân của tôi so với khuôn mặt đối với anh có lực hấp dẫn hơn nhỉ?
Phương Uyển Kỳ khẽ cười nói.
Cô dường như rất thích cái kiểu thoáng xấu hổ của Trần Kinh, lại luôn cố ý duy trì trạng thái nghiêm túc, cái loại này thoáng có chút trêu cợt, rồi lại không phải trò đùa dai quá phận, dường như là một chừng mực Phương Uyển Kỳ đối với Trần Kinh.
Trần Kinh đã có thói quen Phương Uyển Kỳ có kiểu nói này, hắn thản nhiên nói:
- Nghĩ lại thì, hôm nay đi xem công ty của cô, khiến tôi cảm thấy theo chính trị không có tiền đồ, có lẽ nên lựa chọn đi xuống biển tiêu dao hơn một chút!
Lúc Trần Kinh nói chuyện, tầm mắt không có thay đổi, theo tầm mắt hắn, vừa vặn có thể nhìn đến đôi chân ngọc duyên dáng của Phương Uyển Kỳ, cùng đôi giày xăng-̣đan cao gót, phụ trợ cho đôi chân cô thành một bức tượng theo nghệ thuật điêu khắc, cái loại vẻ đẹp tự nhiên không tỳ vết này, đích thật là có thể làm nội tâm con người say mê cái đẹp.
- Anh nghĩ muốn xuống biển? Ha hả, nghĩ một đằng nói một nẻo! Người đàn ông theo đuổi không phải là tay cầm quyền lực, đem thế giới thu vào giữa lòng bàn tay, cho có cảm giác sao? Có câu, nói đàn ông đối với theo đuổi quyền lực, còn hơn so với đàn bà khát vọng xinh đẹp, là không thể ngăn cản!
Phương Uyển Kỳ nói.
- Ai nói như vậy? Có lẽ là lời của Phương tổng đi! Chúng tôi là người dân xuất thân bình thường, làm sao có thể đem thế giới thu vào lòng bàn tay?
Trần Kinh cười lạnh nói.
Trần Kinh đối với ngôn luận phân biệt đối xử luôn luôn không kìm nổi phải phản bác, đàn ông theo đuổi sự nghiệp, sự nghiệp đơn giản liền bao gồm quyền lực và tiền bạc, quyền lực và tiền bạc có cái gì sai? Tuy nhiên bọn họ nắm trong tay chỉ là người bị lạc mà thôi.
Một người đàn ông không theo đuổi sự nghiệp, người đàn ông như vậy, cuộc sống có bao nhiêu tình cảm và sức sống?
Phương Uyển Kỳ tà nghễ nhìn Trần Kinh, đôi mắt toát ra nụ cười như không, Trần Kinh tự nhiên lại bị chọc giận, không kìm nổi trả lời một cách mỉa mai, khiến cô cảm thấy rất thú vị.
Cuộc sống của cô và Trần Kinh khác nhau, mặc khác là đàn ông, trong lòng Trần Kinh không có một chút phù phiếm, hắn đi đường, làm việc, thậm chí nói chuyện, đều là thật. Chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc đến, Trần Kinh cũng không để ý.
Cảm giác như vậy, thường sẽ cảm thấy Trần Kinh rất bình thường, bởi vì đàn ông trời sinh làm việc lớn, loại tính cách tự nhiên phóng khoáng, hào hùng vạn trượng, ngạo nghễ tứ phương mới là đàn ông nên sở hữu.
Nhưng điều này trên người Trần Kinh không thể hiện ra ngoài.
Tâm tư Trần Kinh giấu khá sâu, chỉ có ở một khoảnh khắc tình cờ, Trần Kinh sẽ đột nhiên đem tình cảm mãnh liệt trong lòng mình nội tâm nở rộ, trong nháy mắt ấy, thường thường sẽ làm cho người xúc động, nhưng bất chợt, hắn lại sẽ trở nên bình thường và danh tiếng không đáng một xu.
Người đàn ông tuổi còn trẻ, đáng ra nên có tinh thần phấn chấn bồng bột, nhưng Trần Kinh lại luôn có bộ mặt như lợn chết, rất khó thấy được sự lông bông của hắn.
Người đàn ông như vậy có chút không thú vị, nhưng Phương Uyển Kỳ phát hiện, cùng Trần Kinh nói chuyện phiếm, không kiêng nể gì, có đôi khi lại hoàn toàn thích thú, khác xa loại giao lưu của những người sống khá giả luôn cho mình cảm giác tốt bụng, những người cả ngày đem chính mình giả dạng nhân sĩ thành công.
Phương Uyển Kỳ hỏi Trần Kinh, nói Trần Kinh giống như một tảng đá ở góc núi Lễ Hà, có phải hay không ở Lễ Hà đợi quá lâu, con người liền có dáng vẻ quê mùa đặc sắc của Lễ Hà.
Trần Kinh đối với câu hỏi của cô, có hơi tức giận, nói:
- Tôi vẫn đều như vậy, có quan hệ gì với Lễ Hà? Lễ Hà cũng không phải cái dáng vẻ quê mùa, nhiều người Lễ Hà cũng ra biển, cô cho rằng chỉ người Sở Thành mới biết thời trang?
Tại giây phút ấy, Trần Kinh đã lộ ra cảm tình của hắn đối với Lễ Hà, tại nơi mà chim không thèm đậu kia vài năm, lại yêu cái nơi ấy, Phương Uyển Kỳ cảm thấy Trần Kinh có hơi tẩu hỏa nhập ma!
Thế giới Trần Kinh, xinh đẹp khó hiểu, cô chỉ hiểu được một ít, nhưng hiểu được một ít ấy, có đôi khi cẩn thận suy ngẫm, cũng có hương vị khác. Điều này cũng khiến cô tiến thêm một bước tìm tòi nghiên cứu, cô muốn biết, ngòi bút thần kỳ sinh hoa này, một người đàn ông chấc phác quê mùa, vì nguyên nhân gì lại kỳ lạ như thế?
- Được rồi, hôm nay cảm ơn cô mời cà phê, công ty tôi cũng xem qua, cảm xúc dạt dào, về sau tôi làm việc nhất định cố gắng, tranh thủ thời gian kiếm tiền!
Trần Kinh chuẩn bị muốn chấm dứt buổi nói chuyện với Phương Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ cả ngày tiêu dao, cuộc sống xa hoa, Trần Kinh lại vô tâm suy nghĩ hưởng thụ. Hắn đến tỉnh thành một chuyến không dễ dàng, xong xuôi công việc trước, hắn còn chuẩn bị thăm hỏi mấy chủ tịch xí nghiệp người Lễ Hà, cổ vũ bọn họ hồi hương đầu tư xây dựng nhà máy, trợ giúp quê hương kiến thiết!
Trần Kinh vừa nói ra, sắc mặt Phương Uyển Kỳ trở nên khó coi.
Cô thật muốn đứng dậy, mắng vào trước mũi Trần Kinh.
Mở mắt ra nhìn, xung quanh đây cả trai lẫn gái, người nào không phải đối với Phương Uyển Kỳ cô ngước nhìn , chính là trong công tác bình thường và cuộc sống, người theo đuổi Phương Uyển Kỳ cũng là xếp thành trường long, đưa hoa văn phòng đều chật, thường thường làm đồng nghiệp nữ hâm mộ ghen tị đến phát cuồng.
Chỉ có Trần Kinh mắt mù, giống như Phương Uyển Kỳ là đứa ngốc, làm trì hoãn đại sự của hắn.
Lại nói Trần Kinh có cái đại sự gì? Đơn giản chỉ là tìm vài cái xí nghiệp trở về Lễ Hà đầu tư, sau đó lại liên hệ đơn vị, cấp cho Lễ Hà một số trợ giúp. Chuyện lông gà vỏ tỏi này, thật sự trọng yếu như vậy sao?
Tuy rằng Trân Kinh có bạn gái rồi, Phương Uyển Kỳ biết, hơn nữa Phương Uyển Kỳ cũng đã gặp qua Kim Lộ, thật sự là một người phụ nữ kinh diễm.
Nhưng như vậy cũng không đến nỗi để Trần Kinh đối với người phụ nữ khác phải nhanh chóng rời xa như vậy! Thật sự là từ trong góc núi Lễ Hà đi ra, vẫn là một đầu gỗ ngoan cố, chỉ biết ngòi bút sinh hoa, giá trị khác không nhắc tới. Loại đàn ông này rất không thú vị, chỉ làm cho người ta tức giận!
- Đi đi, đi đi! Tôi chúc anh cả đời đứng ở góc núi Lễ Hà kia, uống chén cà phê cũng vội vã, thật sự làm người ta mất hứng!
Phương Uyển Kỳ hổn hển nói.
Vẻ mặt Trần Kinh thản nhiên, nói:
- Vậy cô tiếp tục mất hưnga, tôi không cùng cô mất hứng! Tôi đang vội!
Trân Kinh đứng dậy, Phương Uyển Kỳ gần như là nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh đi! Trần Kinh, sau này anh muốn tôi giúp đỡ, anh xem tôi có giúp hay không? Tôi không tin anh không có lúc cần tôi giúp!
Vẻ mặt Trần Kinh có chút ngưng trọng, nói:
- Có một số việc đủ khả năng làm, nhưng mọi người nên hỗ trợ nhau! Cô nói lời này lúc không bình tĩnh. Đương nhiên, nếu cô nói lời này, tôi về sau tận lực ít tìm cô hỗ trợ, vạn bất đắc dĩ phải tìm cô, cũng không để cô phải giúp không công, như vậy được chứ?
Hắn nâng tay nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, cơm trưa không ăn được, ngủ không ngon giấc! Một giây cũng không thể chậm trễ!
Phương Uyển Kỳ như vậy trơ mắt nhìn Trần Kinh đi xa, trong bụng phát hỏa, dùng thìa quấy hết sức cà phê trong chén, làm cho một loạt người xung quanh ghé mắt nhìn.
Mấy người phụ nữ đều dài cổ nhìn về phía xa, vừa rồi các cô không chú ý người đàn ông này, bây giờ các cô mới cảm thấy người này thật khốc lại thật đẹp trai, quả thực là rất tuyệt! Mà lòng của những người đàn ông cũng đang nổi máu, tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, sao lại có một chủ nhân không biết thương hoa tiếc ngọc, thật sự là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, củ cải trắng bị heo ăn mất!
Lễ Hà một buổi sáng bình thường, một đoàn xe đạp trên đường, mọi người líu ríu, đón ánh mặt trời buổi sáng, cùng nhau hướng về một đích!
Mấy nhân viên công vụ trong Văn phòng Huyện ủy đang đạp xe đạp trong đoàn.
- Lão Tiếu, hôm qua chuyện các anh nói! Phòng kinh tế thương mại thật sự là dính nước tiểu, tôi nghe nói ngày hôm qua họp, Phó phòng bọn họ không ngờ chống lại Phó chủ tịch huyện Vương, thật sự khiến người ta giật mình!
Trong đám người, một thanh niên đeo đôi mắt kính nhỏ nói với người trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên khá trầm ổn, y trầm ngâm một lát, nói:
- Đúng vậy, ngày hôm qua bí thư Thư phải đứng ra hòa giải, nói quân của trưởng phòng Trần, gan đủ lớn!
- Haiz, haiz!
Người trẻ tuổi mang đôi kính mắt cảm thán hai tiếng:
- Tôi và trưởng phòng Trần tuổi xấp xỉ nhau, hiện tại Trưởng phòng Trần người ta đã sớm thành người nổi tiếng Lễ Hà, tôi thấy kỳ lạ, tất cả mọi người đều xuất thân là sinh viên chính quy, sao hắn tham gia công tác lại có vận khí tốt như vậy, có thể làm trưởng phòng?
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Để bọn người trẻ tuổi các cậu hiểu được, mấy lão già chúng tôi đã sớm chết rồi! Tiểu Đỗ, tôi khuyên cậu một câu, vẫn nên chuyên tâm làm tốt công việc này của mình! Đừng nghĩ ngợi lung tung!
Tiểu Đỗ khẽ cười, nói:
- Tôi cũng không phải nghĩ lung tung, tôi chỉ muốn biết lần này Phòng kinh tế thương mại làm sao vượt qua được cửa ải khó khăn? Trưởng phòng Trần thật lợi hại, không chỉ dám động vào hai xí nghiệp hóa chất Hải Loa và Điền Viên, hơn nữa trực tiếp gây sự thẳng tới tập đoàn Thái Thủy.
- Tập đoàn Thái Thủy như một cái mộ chôn anh hùng, bao nhiêu người Lễ Hà phải nể mặt công ty ấy, lần này Phòng kinh tế thương mại gây phiền toái, trưởng phòng Trần có thể kháng lại không?
Người đàn ông trung niên cười cười, bỗng nhiên quay lại nói:
- Tiểu Đỗ, tôi cảm thấy cậu không đi làm phóng viên Bát quái quả thật là nhân tài không được trọng dụng! Hôm nào phải tìm chủ nhiệm Hoàng liên hệ với đài truyền hình huyện, đổi vị trí làm cho cậu mới được!
Tiểu Đỗ cười ha hả, mắt vừa nhìn lên thấy Quốc uy trên cửa chính Huyện ủy, y thở dài một tiếng, không khỏi vì Trần Kinh mà mướt mồ hôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.