Quan Sách

Chương 1302: Phải làm sao?




Tiếu Dung, bà xã Triệu Dịch làm giám đốc tiêu thụ ở một công ty đá quý, công việc nhiều thu nhập cao, dù Triệu Dịch bây giờ đã là thư kí số một Tỉnh ủy nhưng trong nhà thì Tiếu Dung vẫn cao hơn chồng một cái đầu.
Những người làm tiêu thụ sản phẩm thường có kiến thức uyên bác, lối suy nghĩ sinh động, tính cách mạnh mẽ.
Ngày Triệu Dịch trở thành thư kí số một Tỉnh ủy, trong nhà đông như trẩy hội, người đến từ các đơn vị trên toàn tỉnh và các đơn vị địa phương cấp dưới.
Còn có rất nhiều bằng hữu thân thích dựa hơi mà đến, nói là tới chúc mừng Triệu Dịch nhưng thật ra là đến tặng quà làm quen.
Tiếu Dung ở nhà chào hỏi khách khứa, thái độ rất nghiêm chỉnh, phàm là khách đến tặng quà thì đều được chuẩn bị quà đáp lễ, còn người đưa tiền mặt hay phiếu mua đồ thì đều xin chối không nhận.
Theo lời Tiếu Dung thì thu nhập của cô rất khá, trong nhà lại không thiếu tiền, Triệu Dịch cứ dốc sức làm việc trong chính giới, lập nên thành tích là chuyện đáng để vui mừng.
Thế nhưng vì quyền lực nơi tay mà quên hết tất cả, phạm sai lầm rồi cuối cùng bị nắm thóp thì chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?
Rất nhiều cán bộ gặp chuyện không may đều vì người nhà tham lam, Tiếu Dung thường ngày tiếp xúc rộng, cũng hiểu rõ điều này nên cô nhiều lần tuyên bố rằng tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho Triệu Dịch.
Đương nhiên điều kiện chính là Triệu Dịch phải nghe theo sự chỉ huy của cô, ở đơn vị thì hầu hạ lãnh đạo đàng hoàng, trở về lại hầu hạ bà xã tử tế.
Những chuyện như xuống bếp chẳng hạn, phụ nữ không nên làm vì cực kỳ bất lợi cho việc dưỡng da.
Bình thường Triệu Dịch không về nhà thì thôi, chứ mỗi khi về là “mảng công tác” bếp núc lại do y một tay lo liệu.
Triệu Dịch cũng vui vẻ chấp nhận, hai người lấy nhau đã lâu, đã có con mười tuổi rồi nên chẳng có gì phải ngại, Triệu Dịch tự cho rằng lấy được người vợ như Tiếu Dung là vừa ý lắm rồi, nên bà xã có true đùa đôi chút thì Triệu Dịch cũng tuyệt không cảm thấy chịu ấm ức mà ngược lại còn tỏ ra thích thú.
Nhưng hôm nay thì khác, Triệu Dịch không thực hiện tốt chức trách của người chồng như mọi ngày.
Y về nhà mà cảm xúc trĩu nặng, về nhà liền đặt mông lên ghế sa lon nằm đờ ra như con chó chết.
Chẳng dễ gì về nhà được một chuyến, Tiếu Dung còn muốn vợ chồng đùa giỡn cho vui.
Tuy nhiên cô có dung cách gì thì sắc mặt Triệu Dịch vẫn không hề thay đổi, tinh thần uể oải tới cực điểm.
Tiếu Dung cho là chồng ngã bệnh, nhưng đưa tay sờ trán lại thấy chẳng sao cả.
Cô vốn thông minh sắc sảo nên hiểu ra ngay, nhất định là công việc của chồng gặp vấn đề gì đó.
Cô cũng không làm phiền Triệu Dịch nữa. Đứa nhỏ đã tan học về nhà, đói bụng khẽ đòi cơm, cô liền hừ một cái rồi miệng ngân nga điệu hát dân ca chạy đi làm cơm.
Cơm nấu xong thì Triệu Dịch lại kêu không đói bỏ bữa.
Đến tối đứa nhỏ làm bài tập, tắm rửa, đi nghỉ rồi mà Triệu Dịch vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích.
Tiếu Dung rốt cục không kìm nổi phải ra oai, hung hăng dạy dỗ cho Triệu Dịch thông suốt.
Áp lực công việc lớn, ai chẳng thế? Tiếu Dung làm giám đốc bên công ty đá quý, mỗi tháng ở trên đều ra chỉ tiêu, áp lực với cô cũng lớn lắm chứ.
Nhưng Triệu Dịch đến một chút áp lực cũng không gánh nồi thì còn đáng mặt đàn ông sao?
Nếu là trước đây, mỗi lần Tiếu Dung tức lên nổi giận mắng mỏ, Triệu Dịch chắc chắn sẽ thay đổi thái độ, trong lòng có bao nhiêu phiền muộn cũng đều tạm thời gác lại, dù sao dỗ dành bà xã cũng quan trọng hơn.
Áp lực công việc có lớn đến mấy thì cũng không bằng làm vợ giận, về sau còn sống làm sao nổi trong căn nhà này nữa?
Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, Tiếu Dung nổi nóng, giơ chân múa tay to tiếng dạy dỗ nhưng Triệu Dịch vẫn cứ thờ ơ.
Mà ngược lại còn càng ngày càng phiền não, hai tay ôm đầu như mặc kệ hết thảy, cứ như y vùi mình vào ghế sô pha không để ý tới Tiếu Dung.
Tiếu Dung cười gằn:
- Này, định ngồi lỳ ở đó cả đêm chứ gì, bà đây không hầu hạ nữa, đi ngủ đây!
Tiếu Dung đóng sập cửa trở về phòng, cứ vậy mà đi ngủ thật.
Nửa đêm tỉnh lại, Tiếu Dung giơ tay sờ sang bên cũng chẳng thấy tăm hơi.
Cô xuống giường nhìn đồng hồ thì đã hai giờ sáng, lại rón ra rón rén đi ra, thấy phòng khách tối đen như mực chẳng đèn đóm gì.
Trong bụng không khỏi nhủ thầm, Triệu Dịch gần đây thành tinh hay sao, mới mắng vài câu mà đã giận đến nửa đêm cũng dám chạy đi đâu.
Cô giơ tay bật đèn rồi hốt hoảng nhận ra.
Ông xã đang trợn to hai mắt ngồi ngay ngắn trên ghế, gạt tàn trên bàn chất đầy tàn thuốc, trên bàn còn rõ ràng có hơn hai hộp thuốc lá rỗng không.
Triệu Dịch đờ đẫn nhìn cô một cái rồi lại nhanh chóng quay đi, rồi lại rút ra một điếu thuốc.
Tiếu Dung mặt mày nhăn nhó, cũng không nổi giận mà chậm rãi lại ngồi gần, dịu dàng nói:
- Này mình, có chuyện gì nói em nghe xem nào. Chuyện này chắc cũng không nhỏ rồi!
Triệu Dịch thở dài một hơi, lắc đầu, rồi bỗng nhiên lên tiếng:
- Bà xã, nếu tôi không làm ở Tỉnh ủy nữa thì biết làm gì bây giờ?
- Cái gì? Anh không muốn làm nữa hả? Sao lại thế này, bị bí thư phê bình à? Hay là bị bí thư đuổi thẳng luôn rồi?
Tiếu Dung khá hoảng hốt.
Triệu Dịch liền trấn an:
- Không có, chỉ là có chuyện, tôi phạm sai lầm nên trong lòng...
Tiếu Dung vừa nghe nói Triệu Dịch phạm sai lầm thì sợ đến mặt trắng bệch.
Triệu Dịch đâu phải cán bộ bình thường, thư kí số một Tỉnh ủy, Phó chủ nhiệm văn phòng kiêm trưởng phòng Tổng hợp 1, cán bộ chính thức cấp Phó giám đốc sở.
Lãnh đạo cấp bậc như vậy mà phạm sai lầm thì ắt không phải là chuyện nhỏ?
- Triệu Dịch, có phải anh bị ấm đầu lỡ nhận tiền của người ta? Hay là nuôi vợ bé ở ngoài nên gặp vấn đề nghiêm trọng về tác phong?
Tiếu Dung sa sầm nét mặt.
Triệu Dịch khoát tay một cái nói:
- Không phải, mình cứ nghĩ đi đâu, chỉ là hình như tôi có đắc tội với Trưởng ban thư ký, lúc này mới bị phe Trưởng ban thư ký bọn họ hại, con người Ân Lâm rất cố chấp, có một số việc không khỏi làm tôi thấy khó xử?
- Trưởng ban thư ký? Thế thì sao chứ, không phải thường ngày mình đều nói có thể đắc tội với tất cả mọi người, chỉ cần bí thư đồng tình là được sao? Vả lại, Phùng Bác Dục cũng chẳng mấy danh tiếng, ở Tỉnh ủy cũng không có sức ảnh hưởng gì, mình phải sợ hắn làm gì?
Triệu Dịch cười khổ lắc đầu, tự giễu mà nói:
- Mình lại chưa cập nhật rồi, vị trí Trưởng ban thư ký đã sớm được điều chỉnh, Trưởng ban thư ký hiện tại là Trần Kinh!
- Cái gì? Trần Kinh? Trần Kinh của Kinh Giang hả?
Tiếu Dung giật mình thốt lên.
Triệu Dịch cười khổ:
- Không phải người đó thì tôi phải khó xử vậy sao? Nếu như là Phùng Bác Dục thì hay rồi, tôi cũng sẽ không bị động như vậy, nhưng Trần Kinh...
Tiếu Dung đổi sắc mặt:
- Trần Kinh làm sao? Hắn ức hiếp mình hay mình gây sự với hắn?
- Chuyện này có nói mình cũng không hiểu, bây giờ là Ân Lâm đối đầu với Trần Kinh, còn tôi bị kẹt ở giữa, hôm nay...
Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, Triệu Dịch liền thấy bất an, y mơ hồ cảm thấy sát khí đằng đằng trên người Trần Kinh.
Nếu như là Phùng Bác Dục, Triệu Dịch căn bản cũng không sợ, nhưng Trần Kinh muốn đối phó với y chẳng qua chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Tiếu Dung hừ bảo:
- Ông xã, tôi đã nói với mình từ đầu là đừng thân cận với họ Ân kia quá, mình lại còn bảo tôi là suy nghĩ đàn bà. Tôi cho mình biết, Tiếu Dung tôi đã làm kinh doanh đến nửa đời người rồi, loại người nào tôi chưa gặp qua.
Ân Lâm trông thì hiền hoà, hay nói chuyện nghĩa khí nhưng vấn đề lớn nhất của người này chính là không có nguyên tắc. Lung lạc, dung túng cho cấp dưới, lúc trước hắn làm ở Tỉnh ủy đã cho mình vào rọ bao lần rồi?
Cũng may nhà ta có biếu xén chút quà cáp phong bì nên mới được hắn cho qua. Năm thứ hai mới trả lại cho mình nhận xét tiên tiến, lần đó không phải suýt cãi nhau to sao? Chính mình cũng nói Tỉnh ủy ầm ĩ đến lật trời, thiếu chút nữa là gặp chuyện không may rồi!
Tiếu Dung dừng một chút, đoạn lại nói:
- Ông xã, chuyện này nội tình ra sao tôi không biết, nhưng tôi cứ đề xuất thế này. Chúng ta chủ động tìm trưởng ban thư kí Trần thừa nhận sai lầm, như vậy sẽ chủ động hơn chút ít. Ngoài ra mình cũng cần giữ khoảng cách nhất định với phía Ân Lâm.
Mình mang ơn người ta thật, nhưng ở vào vị trí này, không nhằm vào hắn là đã trả ơn rồi. Hắn tự gây nghiệt thì có thể trách ai?
Ân Lâm quay sang nhìn bà xã, nói:
- Làm sao vậy, Dung à, mình có biết đến Trần Kinh sao?
- Trần Kinh ai mà không biết? Người Sở Giang ai cũng biết đến người này? Đừng nói tôi là vợ mình, ngay cả ở công ty tôi đám chị em không quan tâm đến chính trị cũng đều biết đến hắn. Hắn đã tranh đấu rất nhiều ở Kinh Giang, là một bí thư có uy tín rất hiếm có.
Tiếu Dung liên tiếp khẳng định.
Đoạn cô lại tiếp:
- Tôi không theo chính trị, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra phương hướng sai lầm của mình. Mình và Ân Lâm mặc dù là có quan hệ cũ, hắn đối với mình cũng không tệ, còn có ơn. Nhưng quan hệ giữa mình và Trần Kinh là như thế nào? Cả hai đều xuất thân là thư ký của bí thư Ngũ, vinh hạnh đặc biệt này cả Sở Giang cũng có mấy người được hưởng?
Nếu mình có não thì nhất định sẽ không biến mối quan hệ với Trần Kinh trở nên như vậy...
Triệu Dịch im lặng không nói, y không thể không thừa nhận là lời bà xã nói rất có lý.
Tiếu Dung không phải người phụ nữ bình thường, cô có kiến thức uyên bác, kinh nghiệm xã hội phong phú, thấy rõ đạo lí đối nhân xử thế, thậm chí vượt xa so với chồng, một thư ký bên trong trụ sở Tỉnh ủy.
Ít nhất trong vấn đề này cô chính xác hơn chồng nhiều.
Không biết tại sao sau khi nói chuyện với Tiếu Dung, Triệu Dịch rốt cục đã nghĩ thông hơn, không khó chịu như vừa nãy nữa.
Chính trị thật là tàn khốc, Ân Lâm đảm nhiệm bí thư ở Đức Cao mấy năm nay, thành tích làm ra rất nhiều nhưng vấn đề lộ ra cũng không ít.
Triệu Dịch vì che chắn cho các vấn đề của Đức Cao đã cố gắng hết sức rồi.
Giờ y cảm giác được rất rõ áp lực càng lúc càng lớn.
Trước kia có vấn đề lớn đến mấy thì cũng sẽ không trực tiếp lan đến chỗ bí thư.
Nhưng gần đây liên tiếp đã có rất nhiều bản tố cáo liên quan được trực tiếp đưa lên bí thư.
Đứng ở góc độ này, Triệu Dịch dường như thực sự cảm thấy may mắn, bởi vì Trần Kinh đã dung chút mẹo nhỏ lôi được y ra.
Bằng không y cứ tiếp tục hồ đồ phạm sai lầm, về sau sự vụ càng để lâu càng chất đống, một khi sự việc đã bại lộ bị điều tra nghiêm thì những gì Triệu Dịch đã làm sẽ bị phanh phui, y hoàn toàn có khả năng bị nhúng chàm.
Một đêm qua đi không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau mới sáng sớm Triệu Dịch đã dậy rửa mặt rồi đi Ngọc Sơn, dọc đường y lấy di động ra do dự có nên gọi cho Ân Lâm hay không.
Nhưng y cứ cầm điện thoại trong tay hơn tiếng đồng hồ mà không quyết được, cuối cùng lại đem cất vào túi.
----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.