Quan Sách

Chương 113: Một quyển sách hay




Trần Kinh gần đây đóng cửa đọc sách.
Ngày đó, cuộc đối thoại với Mã Bộ Bình đã để lại ấn tượng rất sâu ở trong đầu hắn, mà quyển sách gần đây Trần Kinh đọc, cũng chính là quyển 《Tài chính quốc tế học 》do Mã Bộ Bình tặng kia.
Quyển sách này Trần Kinh trước kia đã từng thấy, nhưng lúc ấy hắn cũng không cẩn thận quan sát. Cho đến hiện tại, Trần Kinh mới phát hiện quyển sách này không hề tầm thường.
Quyển 《tài chính quốc tế học 》này là do nhà xuất bản đại học Thủ đô xuất bản, bản của năm 1988, mà bên trong trang bìa là chữ viết của Mã Bộ Bình: “ năm 1988 mua ở thủ đô “.
Trên trang bìa, không chỉ ghi lại thời gian và địa điểm, mua quyển sách này, mà hơn nữa còn có nguyên nhân và quá trình mua nó.
Năm đó, Mã Bộ Bình còn chỉ là một gã cán bộ bình thường, cả nhà bọn họ đi du lịch thủ đô, ở đại học Thủ đô nghe được giáo sư kinh tế học nào đó diễn thuyết. Trong bài diễn thuyết, giáo sư lên án mạnh mẽ cán bộ hiện nay tố chất văn hóa không cao, tri thức khoa học xã hội khuyết thiếu.
Lúc ấy Mã Bộ Bình trẻ tuổi khí thịnh, ngay tại chỗ giơ tay biện luận với giáo sư. Mã Bộ Bình lúc ấy đề xuất, làm một cán cơ sở bộ, quan trọng nhất là phải cụ thể công tác ở cơ sở nông thôn, tố chất văn hóa cao đương nhiên trọng yếu, nhưng không có tố chất văn hóa cao, chỉ cần kiên định chăm chỉ, cũng có thể làm tốt công tác, khiến cho dân chúng vừa lòng.
Đối mặt với giả thiết của Mã Bộ Bình, giáo sư không trả lời trực diện, mà là hỏi vài vấn đề cuộc sống hằng ngày thường gặp được. Mã Bộ Bình lúc đó không trả lời đúng lấy một câu.
Giáo sư coi lấy luôn ví dụ, nói:
- Cán bộ của chúng ta thường thường có chỗ không rõ ràng, cho rằng khoa học xã hội là thứ rất xa xôi, không biết rất nhiều chuyện nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta đều có liên hệ với khoa học xã hội. Cán bộ của chúng ta nắm giữ được bao nhiêu tri thức văn hóa có lẽ và không liên quan lớn đến năng lực công tác.
- Nhưng cán bộ hiểu được tri thức phong phú, nhất định có thể có năng lực trợ giúp dân chúng thoát khỏi nghèo khó, làm giàu,cũng nhất định có ánh mắt chiến lược, để có thể đứng trên cao nhìn được xa.
Giáo sư lúc đó nói với Mã Bộ Bình, mấy vấn đề vừa rồi ông ấy nêu ra, liên quan đến phạm trù tri thức thuộc phạm trù 《quốc tế tài chính học 》.
Mã Bộ Bình nghe xong đường diễn thuyết này, nội tâm chịu kích thích cực lớn. Y đêm đó mua một quyển 《tài chính quốc tế học 》 ngay tại khách sạn thủ đô, thề phải đem này ngành họchọc tinh thông.
Trần Kinh nhìn chữ ghi chép này, nội tâm cũng phi thường lây nhiễm, lúc này hắn mới hiểu được, hoá ra quyển sách này còn có lai lịch như vậy.
Nói không khoa trương chứ quyển sách này của Mã Bộ Bình không đơn giản là một quyển sách, mà là chỗ dựa tinh thần quan trọng để Mã Bộ Bình thúc giục chính mình tiến bộ, thúc giục chính mình thật sự khắc khổ học tập.
Nói thật ra, Trần Kinh cảm thấy phần quà tặng này của Mã Bộ Bình có chút quá mức trầm trọng rồi.
Mấy chữ Mã Bộ Bình ghi lại rất nhỏ, toàn bộ chỗ trống của quyển sách chỗ đều là những chữ khải màu đỏ cực nhỏ. Dù có nhỏ, nhưng chữ viết rất rõ ràng sáng tỏ, hoàn toàn cẩn thận tỉ mỉ, độ biện chứng rất cao.
Mà chữ ghi chép của Mã Bộ Bình, cũng không giới hạn tri thức trong sách vở, có rất nhiều đều là một ít cảm ngộ tùy tính của ông ta.
Tỷ như, có một đoạn văn tự, Mã Bộ Bình ghi lại thế này:
Quốc tế thu chi, trọng tâm vì hai chữ 'Cân bằng'. Hai chữ 'Cân bằng' này là căn bản của vạn vật. Đầu tiên, lòng người phải cầu cân bằng. Cân bằng trong lòng ta, là vì kiên định làm việc, vì dân mưu lợi. Cân bằng trong nội tâm Viên Lực Kiệt, là vì bề ngoài, vì cái vỏ hoa lệ đường hoàng. Cân bằng trong nội tâm Thư Trị Quốc, là vì đã hiểu bỏ bát tự trong số mệnh...
Đoạn trích này Trần Kinh thật sự đã đọc rất nhiều lần. Mấy dòng này của Mã Bộ Bình nói được rất chặt chẽ, chỉ ngắn ngủn không đến trăm chữ, lại bao hàm một nội dung cực kỳ sâu sắc.
Viên Lực Kiệt là Bí thư huyện ủy tiền nhiệm của huyện Lễ Hà, Mã Bộ Bình một câu bản chất của ông ta, nói ra tật xấu phô trương, mà Thư Trị Quốc làm chức Bí thư huyện ủy hiện tại, Mã Bộ Bình nói ra bí mật y tin tưởng mấy chuyện mê tín… Còn có rất nhiều, tổng cộng bản ghi chép cũng tới hai mươi người.
Mỗi người Mã Bộ Bình chỉ nhận xét lại một câu, nhưng một câu ngắn ngủi này, thì lại khiến người ta tỉnh cả người. Thế cho nên Trần Kinh đột nhiên cảm thấy đám lãnh đạo Lễ Hà Huyện ủy và chính phủ, cũng không phải thần bí không thể tiếp cận như vậy .
Mà mẩu ghi chép thú vị nhất trong đoạn văn này, cần phải kể tới: “Hoàng Tiểu Hoa nội tâm cân bằng, cần ngày ngày nịnh nọt, còn không thì, ngày ngày tính kế chỉnh người cũng có thể”.
Trần Kinh nhìn đến mấy dòng này liền cười ha ha. Trong đầu hắn trực tiếp hiện ra bộ mặt biến ảo đa đoan của Hoàng Tiểu Hoa kia. Ai ai cũng nói Xuyên kịch <i>((kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc) </i>đổi mặt nhanh, nhưng Xuyên kịch biến sắc mặt có nhanh đến mấy cũng làm sao có thể so với Hoàng chủ nhiệm chứ ?
Vài con chữ của Mã Bộ Bình, đã đem thần hồn Hoàng Tiểu Hoa tóm lược, khiến cho người ta cảm giác được một con người sống sờ sờ, cứ như vậy mà đứng ở trước mặt.
Còn có, Mã Bộ Bình dùng chữ tuy ít, nhưng chỉ vài dòng tâm sự, lại đưa loại cao ngạo tự phụ, cùng với khí khái coi thường anh hùng thiên hạ trong tính cách của ông ta phơi bày vô cùng rõ ràng, khiến cho người ta xem xong, có thể cảm nhận rõ ràng được tâm địa của ông ta.
Cho đến lúc này, Trần Kinh mới rốt cục có chút hiểu được ý đồ tặng sách của Mã Bộ Bình .
Mã Bộ Bình rời khỏi Lễ Hà , nhưng bản sách ghi chép lại ngàn vạn tin tức ở Lễ Hà này lại được để lại, Trần Kinh đọc xong quyển sách này, cũng đủ để có thể chia sẻ với những gì mà Mã Bộ Bình nhận thấy về người và việc ở Lễ Hà. Mã Bộ Bình ở Lễ Hà kinh doanh hơn nửa đời người, mà cảm ngộ hơn nửa đời người của ông ta, đều rút gọn ở tại một quyển sách kỳ quái. Mà quyển sách này bây giờ lại ở ngay trong tay Trần Kinh.
...
Thị trấn Dịch Chu rốt cục yên tĩnh trở lại , tập đoàn Thái Thủy cũng khôi phục sản xuất. Trong khoảng thời gian này, Triệu Nhất Bình luôn căng thẳng thần kinh, sứt đầu mẻ trán, rốt cục có cơ hội thở dốc một hơi.
Hoàng Tiểu Hoa thực sự là một thiên tài, một vấn đề vô cùng khó giải quyết, y vừa ra tay thì đúng là có thể tìm được điểm mấu chốt. Chỉ có điều biện pháp, y dùng đều là sách lược khẩn cấp, không thể giải quyết vấn đề theo từ trong cốt lõi. Cái gọi là giữ đầu thì mất đuôi, đại khái chính là chỉ loại tình huống này.
Nhưng mặc kệ thế nào, thị trấn Dịch Chu yên bình lại, một cái đẹp lấp trăm điều xấu, đã đem kia một vấn đề quan trọng nhất địa phương tạm thời vùi lấp đi. Về phần đủ loại tình huống sau này, Hoàng Tiểu Hoa làm sao có thể quản được nhiều như vậy?
Lại nói, thỏ khôn mà chết, thì chó săn cũng bị đem thui, vì lãnh đạo phân ưu giải nạn, chuyện gì cũng sắp xếp được cả. Nếu sau này lãnh đạo không có khó khăn ưu sầu, còn muốn dùng chủ nhiệm Hoàng Tiểu Hoa này làm gì nữa ?
Vấn đề thị trấn Dịch Chu Hoàng Tiểu Hoa không có năng lực hoàn toàn giải quyết. Từ sâu trong nội tâm y cũng không muốn giải quyết hoàn toàn, cứ như vậy là tốt rồi. Y thường thường an ủi chính mình, thế giới này tồn tại được, chính là nhờ những mâu thuẫn trung, thị trấn Dịch Chu tồn tại nhiều vấn đề, không phải là rất bình thường sao?
Triệu Nhất Bình có cơ hội thở phào, tinh thần y lập tức liền tập trung tới vấn đề nhân sự .
Trước khi hội nghị thường vụ mời dự họp, tring cuộc họp hội ý nhân sự, Trưởng ban Tổ chức cán bộ biện Triệu Nam đem ứng cử viên tổ chức đề cử đều báo cáo hết. Mặt Triệu Nhất Bình nhăn cả lại:
- Triệu Nam, danh sách này của anh có vấn đề. Cứ lấy đồng chí Trần Kinh là vì dụ, đồng chí này tôi đã thấy, năng lực đích xác có, nhưng cậu ta dù sao cũng còn rất trẻ, hai mươi lăm tuổi đảm nhiệm người đúng đầu ở xã và thị trấn, có phải là tồn tại vấn đề về lý lịch kinh nghiệm hay không ?
- Lại nói, người đứng đầu một xã hay thị trấn cũng quản lý đến mấy vạn người, ngoại trừ năng lực, tổ chức tư tưởng giác ngộ cũng là cực kì quan trọng, điểm này chúng ta không thể không suy xét dến.
Biện Triệu Nam không có chuẩn bị tư tưởng, nhất thời bị lời này của Triệu Nhất Bình làm cho có chút trở tay không kịp.
Hoàng Tiểu Hoa tránh ở phía sau Thư Trị Quốc, vốn hội nghị như vậy hắn không có tư cách tham gia, nhưng hôm nay y vừa mới báo cáo công tác với bí thư, hội nghị mời dự họp, bí thư Trị Quốc cho phép y lại đây cùng nhau tham dự. Bí thư có chuyện sai Hoàng Tiểu Hoa tham gia, Hoàng Tiểu Hoa vốn là ủy viên thường vụ Huyện ủy, hôm nay mới có tình huống cuộc họp nhiều thêm một người.
Biện Triệu Nam đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Hoàng Tiểu Hoa , Hoàng Tiểu Hoa lại vùi đầu viết viết lách lách, trước giờ chưa từng thấy y nghiêm túc như vậy.
Hội nghị trở nên có chút tẻ ngắt, tay Thư Trị Quốc đang cầm tách cà phê, giống như Khương thái công ( ý nói ung dung như Khương Tử Nha), thật lâu sau mới nói:
Ngoại trừ nghi vấn của Trần Kinh, còn có nghi vấn gì khác ?
Triệu Nhất Bình hạ thấp dáng vẻ bệ vệ , Thư Trị Quốc vừa mở miệng, y lập tức không có ý gây sự vừa rồi, y còn nghiêm túc nói:
Tôi vừa rồi chỉ là nói sơ lược qua một lần, tạm thời không có nghi vấn.
Thư Trị Quốc nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, hai mắt nhìn về phía Triệu Nhất Bình, nói:
Lão Triệu, tôi không phải đã giao cho anh, để anh và Triệu Nam cùng nhau định ra một phương án sao? phương án vừa rồi của Triệu Nam, anh chưa từng thấy sao?
Thư Trị Quốc sửng sốt, nét mặt lập tức có chút khó coi.
Đoạn thời gian trước do y bận quá, trong lòng rất lo lắng chuyện của thị trấn Dịch Chu, lúc Biện Triệu Nam xin chỉ thị của y, y đã nói là cho Biện Triệu Nan tự quyết định.
Nhưng y không dự đoán được, chủ ý của Biện Triệu Nam và ý đồ của y lại khác nhau như thế, nhất là đối với vấn đề sử dụng Trần Kinh. Biện Triệu Nam đề nghị đem Trần Kinh điều nhiệm làm Bí thư Đảng ủy xã Bình Động, đề nghị này khiến Triệu Nhất Bình phải giật mình.
Hiện tại cả huyện có rất nhiều xã, thị trấn, hướng mắt nhìn xem, không phải họ Thư thì chính là họ Mã. Trước kia có loại cục diện này thì cũng là đanh, nhưng bây giờ Mã Bộ Bình đã đi rồi. Những nơi họ Mã kia, còn muốn theo họ Mã sao?
- Phương án của Triệu Nam đại khái tôi đều đồng ý . Tôi cũng xem qua phương án này, nhưng những chuyện xảy ra gần đây đã khiến tôi đối với việc điều chỉnh cương vị của đồng chí cá biệt có một ít ý kiến, cho nên hôm nay mới đề xuất.
Triệu Nhất Bình nói.
Thư Trị Quốc ừ một tiếng coi như đáp lời, cũng không tỏ thái độ gì.
Biện Triệu Nam trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Vậy phó bí thư Nhất Bình, theo ý của anh, chúng ta nên an bài đồng chí Trần Kinh như thế nào?
Lời này Biện Triệu Nam hỏi đến có kỹ xảo. Y hỏi vấn đề này, điệu kiện tiên quyết là Trần Kinh nhất định phải được an bài. Nếu không đem Trần Kinh an bài đến vị trí Bí thư Đảng ủy Bình Động, vậy Triệu Nhất Bình muốn đem hắn an bài đến đâu?
Mí mắt Hoàng Tiểu Hoa nhảy lên một chút, nghe của lời này Biện Triệu Nam, trong lòng y liền rõ ràng, Trần Kinh kia quả nhiên là có chút lai lịch.
Biện Triệu Nam hẳn là là đã nhận ra được, xem thần sắc Thư Trị Quốc hẳn là cũng là như thế. Hoàng Tiểu Hoa âm thầm hổ thẹn mắt mình đúng là bị mù, không ngờ lại hậu tri hậu giác( chậm hiểu) như thế.
Triệu Nhất Bình cũng bị loại câu hỏi này của Biện Triệu Nam biến thành có chút phát mộng. Y nhất thời hơi chút phản ứng tự nhiên, thế này ý là Trần Kinh nhất định phải an bài sao? Biện Triệu Nam sao lại đem Trần Kinh đặt ở vị trí như vậy?
Nếu là như thế, Trần Kinh không đi Bình Động, muốn cho Biện Triệu Nam nghĩ cách, hắn có thể đi nơi nào? Chẳng lẽ còn có thể đi thị trấn Dịch Chu chắc?
Triệu Nhất Bình bỗng nhiên cảm thấy có chút vớ vẩn, y có thể nhạy bén cảm giác được không khí hiện trường không bình thường. Y thấy mấy người ở đây hình như có chuyện gì gạt y.
Đến tột cùng là chuyện gì đây ? Triệu Nhất Bình thật không thể nghĩ thông, chẳng lẽ chuyện này có liên quan sao đến Trần Kinh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.