Quan Sách

Chương 110: Tới thị trấn Dịch Chu




Lần đầu tiên Trần Kinh đến thăm nhà Kim Lộ.
Cha mẹ Kim Lộ có thể nói là hộ gia đình ra khơi sớm nhất trong thời kì cải cách mở cửa, là người đầu tiên mua bán cua, gia đình họ phất lên từ rất sớm.
Tuổi tác lớn dần theo năm tháng, hai người đều không kinh doanh bất cứ gì khác, chỉ mở một xưởng pháo ở thị trấn Dịch Chu, hai người sống qua ngày nhờ vào xưởng pháo đó, ngày ngày đều ung dung tự tại.
Cha của Kim Lộ tên là Kim Thì, dáng vẻ gầy gò, trầm mặc ít nói, còn mẹ cô họ Hoàng, tên đầy đủ Hoàng Tiên Phượng, trông Kim Lộ rất giống mẹ, bà Hoàng Tiên Phượng khá hay nói chuyện, lúc Trần Kinh bước vào và gọi một tiếng “cô”, bà vui mừng lắm, rất nhiệt tình nói chuyện với Trần Kinh.
Hôm nay đến thị trấn Dịch Chu, có Đỗ Thanh là người đi cùng, thấy Hoàng Tiên Phượng như gặp được con rể là quên mất cô, cô liền tỏ ra không vui, bĩu bĩu môi :
Dì thật là, sớm biết thế này, con đã không dẫn Trần Kinh đến chỗ dì rồi, bây giờ cứ làm như cả nhà ta là khách ý, chúng ta chỉ là vai phụ thôi.
Đỗ Thanh giận dỗi, Hoàng Tiên Phượng có hơi bối rối, trừng mắt về phía Đỗ Thanh, Kim Lộ đứng một bên mặt đỏ hết cả lên, nhưng nụ cười trên gương mặt không hề tan biến, có thể thấy được, trong lòng cô rất vui.
Kim Lộ biết, mấy ngày nay tâm trạng Trần Kinh không tốt, chủ tịch Mã đột ngột bị cắt chức, tâm tình Trần Kinh rất bị ảnh hưởng, Kim Lộ đưa hắn về nhà, ngoài việc muốn để cho bố mẹ gặp mặt Trần Kinh, cô còn hy vọng Trần Kinh có thể giải tỏa cảm xúc một chút.
Tuy Kim Lộ không phải là người trong chốn quan trường, nhưng những chuyện trong chốn quan trường cô biết không hề ít, gần đây Mã Bộ Bình gặp chuyện, rất nhiều người đều đồn rằng một loạt người theo Mã Bộ Bình lần này có thể phải gặp xui xẻo, mà trong danh sách những người đen đủi này, Trần Kinh xếp đầu tiên.
Gần đây ở Lễ Hà lại nổi lên chuyện điều động nhân sự, trong giờ phút quan trọng này Mã Bộ Bình lại xảy ra chuyện, điều này có ý nghĩa gì với Trần Kinh?
Kim Lộ thông minh sâu sắc, có thể hiểu cho tâm tư của Trần Kinh, vì vậy tại giờ phút quan trọng này, cô liền sắp xếp một chuyến về nhà.
Chỉ có điều cô không ngờ đến rằng, Trần Kinh đến thị trấn Dịch Chu lần này là có dụng ý thứ hai, mấy ngày gần đây, trong đầu Trần Kinh luôn nghĩ đến lời nói của Mã Bộ Bình, hắn càng thấm thía lời nói của Mã Bộ Bình, càng cảm thấy thu hoạch không hề ít.
Thị trấn Dịch Chu là sào huyệt của Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình hiện tại không ở Lễ Hà, liền phải kể đến phản ánh lớn nhất phía thị trấn Dịch Chu.
Trần Kinh rất hứng thú khi cuối cùng cũng được thấy thị trấn Dịch Chu là nơi như thế nào, mà vì sao Mã Bộ Bình lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở nơi này, hắn thậm chí còn nghĩ, nếu bản thân được điều động xuống dưới, liệu có thể đến được thị trấn Dịch Chu này không?
Ở Lễ Hà, người đứng đầu mấy huyện này đều là bệ đỡ của phó ủy, nếu như Trần Kinh đến những thị trấn này khả năng làm người đứng đầu là không có, nhưng làm chủ tịch thị trân thì hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, lãnh đạo huyện ủy liệu có cân nhắc đến chuyện này không?
Ở địa phương Lễ Hà này có đôi chút phức tạp.
Trong đầu Trần Kinh luôn khắc sâu câu nói này của Mã Bộ Bình.
Mã Bộ Bình cho rằng Lễ Hà phức tạp, vậy thì rõ ràng là Lễ Hà không hề đơn giản, lúc Trần Kinh còn ở phòng lâm nghiệp, thực ra là cũng phát hiện ra điểm này.
Một phòng lâm nghiệp, nội bộ lại có nhiều vấn đề như thế, nếu nhìn cả toàn bộ thị trấn, thì phải có bao nhiêu vấn đề phức tạp đây?
Hiện tại điều Trần Kinh phải cân nhắc là sau khi rời khỏi phòng lâm nghiệp, vấn đề phát triển của bản thân hắn, trong lòng Trần Kinh rất rõ, sau khi lần điều động cương vị này qua đi, bất kể là ở đơn vị nào, công việc của hắn chắc chắn phải có tính thách thức, cũng phải phức tạp so với phòng lâm nghiệp.
Mã Bộ Bình có chuyện, nói Trần Kinh sắp phải đối mặt với một cục diện phức tạp, đây có phải có nghĩa là vấn đề hướng đi của Trần Kinh đã được quyết định rồi?
Mấy ngày nay, Trần Kinh cứ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy phức tạp mà Mã Bộ Bình nói đến, rất có khả năng có liên quan đến thị trấn Dịch Chu, hiện nay nơi phức tạp nhất ở Lễ Hà này không qua khỏi thị trấn Dịch Chu rồi, chuyện ở xưởng xi măng vẫn vướng mắc không rõ ràng, vấn đề khu kinh tế mới cũng đề cập đến thị trấn Dịch Chu.
Ngoài ra, thị trấn Dịch Chu là vùng đất bằng phẳng rộng lớn, là khu vực ổn định trọng điểm thu hút đầu tư và là khu công nghiệp của cả huyện Lễ Hà sau khi huyện ủy có quyết sách, một địa điểm như vậy, mức độ phức tạp của nó có thể nhìn ra được.
Trần Kinh mơ hồ cảm thấy, việc xảy ra chuyện lần này của Mã Bộ Bình chính là có liên hệ với thị trấn Dịch Chu, hôm nay Trần Kinh đã được đi và được nhìn thấy thị trấn Dịch Chu, hắn đã dùng con mắt của một người bình thường để chứng kiến nơi mà hắn ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, mà bấy lâu nay chưa được tìm hiểu thấu đáo.
Con rể tới nhà, Hoàng Tiên Phượng liền gõ nhịp, buổi tối đi ăn ở nhà hàng trong thị trấn.
Đặc biệt là vì gia đình có mở một xưởng pháo, khoảng cách giữa xưởng và nhà ở lại xa, nên bình thường, hai bác đều ăn luôn tại xưởng, cơ hội nấu ăn ở nhà rất ít, vì vậy có khách đến, hai người dứt khoát không ăn tại nhà mà lại muốn đãi khách ở bên ngoài.
Thị trấn Dịch Chu rất sầm uất, đây là nơi duy nhất trong huyện Lễ Hà thông với đường sắt, đường xá trong thị trấn cũng rộng hơn một làn xe so với ở Lễ Hà, tuy không náo nhiệt bằng huyện Lễ Hà, nhưng không khí không hề kém gì với huyện thành, trên các con phố, khách sạn, nhà hàng mọc lên san sát, hệ thống giao thông đèn xanh đèn đỏ rất có trật tự, các cửa tiệm, phiên chợ đầy đủ mọi thứ, cứ y như là một huyện thành nhỏ vậy.
Tiếng tăm Lễ Hà đệ nhất trấn của thị trấn Dịch Chu này quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trần Kinh thầm nói, hắn đã từng đến nơi này rồi, nhưng lần trước chỉ là đi ngang qua thôi, hơn nữa lại là buổi tối, nên không thể quan sát cảnh vật xung quanh một cách kỹ càng được.
Hôn nay hắn được đi trên con đường của thị trấn Dịch Chu, tự mình cảm nhận được sự phồn hoa của thị trấn, đó lại là một sự trải nghiệm hoàn toàn khác.
Hoàng Tiên Phượng chọn một nhà hàng Thái có tên là Úy Nhiên Cư, hình thức nông gia nhạc, nhà mái bằng thuần một sắc, ngói đỏ gạch xanh, rất mang đặc sắc thổ gia.
Nơi này kinh doanh rất thịn vượng, lúc Trần Kinh cùng mọi người đi, các phòng trong tiệm đều đã kín, cuối cùng cả nhà phải ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Trần Kinh lại thích vị trí này, bởi vì ngồi gần cửa sổ có thể nhìn thấy rõ hơn đường phố và khung cảnh ở thị trấn.
Lộ Lộ, lần này quay về huyện thành, nhớ đem nhiều nho thu đi nhé.
Hoàng Tiên Phượng nói, ánh mắt bà lại nhìn chằm chằm vào Trần Kinh.
Đúng là rất đúng với một câu tục ngữ “Mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng thấy thích”.
Kim Lộ gật gật đầu, Hoàng Tiên Phượng nói với Trần Kinh :
Cậu Trần này, sau này rỗi rãi thì xuống thị trấn Dịch Chu chúng tôi nhớ, thị trấn chúng tôi là quê hương của loại nho nổi tiếng đấy, cả thành phố Đức Cao chỉ có nho ở thị trấn chúng tôi là nổi tiếng thôi, rất nhiều người trong thành phố đều đến chỗ chúng tôi lấy nho đấy.
Kim Lộ cũng không nói ra thân phận của Trần Kinh với bố mẹ, hai bác rất vừa mắt Trần Kinh, nhã nhặn lịch sự, thoạt nhìn đã biết là người có văn hóa, trong lòng ưng ý vô cùng, cũng không hỏi nghề nghiệp của Trần Kinh, bọn họ không biết thật ra Trần Kinh rất am hiểu thị trấn Dịch Chu.
Thị trấn Dịch Chu trồng nhiều nho, mà nho ở đây từ lâu chính là do Mã Bộ Bình phát triển lên, chính trong bộ máy này, đối với phương hướng phát triển của thị trấn Dịch Chu, sự khác biệt cũng tương đối lớn.
Trong quan niệm của Mã Bộ Bình, Lễ Hà chính là một huyện lớn về nông nghiệp, nhân dân tăng gia sản xuất để có thêm thu nhập, đời sống của nhân dân cũng được nâng lên, mấu chốt là tìm được con đường đúng đắn, đặc biệt là con đường đúng đắn trên phương diện nông nghiệp, hắn cũng không tán thành phát triển công nghiệp truyền thống, kiên quyết phản đối huyện lập khu kinh tế mới.
Hiện tại khu kinh tế mới ở Lễ Hà, căn cứ địa là nơi gia nhau giữa hai thị trấn Lễ Hà và Dịch Chu, vấn đề tồn tại ở đây tương đối nhiều, nhưng những vấn đề này, nguyên nhân gây nên đều là bất đồng trong nội bộ ban ngành.
Nho ở thị trấn Dịch Chu năm đó do chủ tịch Mã nhập vào, bây giờ đã trở thành quy mô lớn rồi, đúng là nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Trần Kinh nói.
Hoàng Tiên Phượng không hiểu lắm về vấn đề này, mà luôn nói với Kim Thì ít nói chuyện :
Mã Bộ Bình là người tốt, thật đáng tiếc, đúng là có người muốn chơi ông ta, bằng không sao ông ta có thể đi xuống được?
Kim Lộ mặt nhăn mày nhíu nói:
Được rồi, bố, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa, ăn cơm thôi.
Kim Lộ lo lắng nếu nói về Mã Bộ Bình quá nhiều, tâm tư Trần Kinh lại không tốt nữa, chuyện bên lề lại không có tâm trạng gì để nói:
Chủ tịch Mã có vấn đề gì hay không là do thành phố quyết định, bây giờ ông ta bị miễn chức rồi, nhất định chứng tỏ là có vấn đề, nhân dân chúng ta quá đơn giản rồi, đều tin thật sự có vị quan tốt, làm lãnh đạo có mấy người không tham ô cơ chứ?
Kim Thì vừa nghe đến đây, có chút không vui, nói :
Tiểu nha đầu này thì biết gì? Ta không quan tâm làm quan có tham ô hay không, ta chỉ quan tâm làm quan có giúp chúng ta sống qua ngày không, Mã Bộ Bình làm ở thị trấn Dịch Chu chúng ta đã bao nhiêu năm, làm những chuyện gì đều rõ như ban ngày.
Không chỉ là chuyện về nho, sản nghiệp nuôi lợn, nuôi dê, ngựa của cả thị trấn chúng ta lúc đó đều do ông ấy làm, năm đó trước khi nhà chúng ta mở xưởng pháo, lúc mà chúng ta vẫn còn nuôi lợn, Mã Bộ Bình đến nhà ta xem chúng ta làm thế nào, có khó khăn gì ông ta cũng giúp đỡ ngay tại hiện trường, con xem bây giờ có mấy cán bộ được như ông ấy?
Đỗ Thanh lè lưỡi không nói lời nào, trong lòng Trần Kinh lại thở dài một tiếng.
Mọi người đều nói thị trấn Dịch Chu là hang ổ của Mã Bộ Bình, hôm nay được khảo sát thực địa, quả nhiên đúng là như vậy.
Làm quan như Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình có thể làm cho việc kinh doanh của thị trấn Dịch Chu được như ngày hôm nay, quả thật rất không tầm thường.
Nói về ban ngành hiện tại ở thị trấn Dịch Chu, đều là một bộ máy một màu, dựa vào thế cục hiện nay ở Dịch Chu, huyện ủy muốn thay đổi triệt để ban ngành hiện có ở Dịch Chu, phỏng chừng là khó càng thêm khó, sau này trong một khoảng thời gian có thể coi là dài, thị trấn Dịch Chu có thể sẽ trở thành một tồn tại đặc thù ở Lễ Hà.
Mã Bộ Bình rời khỏi Lễ Hà rồi, nhưng ở thị trấn Dịch Chu, ảnh hưởng của ông ta trong thời gian ngắn không hề bị phai mờ, có thể là ở cả huyện Lễ Hà này, sức ảnh hưởng của ông ấy phải cần một thời gian dài mới có thể mất đi được.
Mã Bộ Bình là người sinh ra và lớn lên ở Lễ Hà, hơn nữa lại là người dân tộc Thổ Gia, Trần Kinh tin rằng, tin cảm của Mã Bộ Bình với Lễ Hà vô cùng sâu đậm, cũng có thể vì tình cảm này mơi khiến Mã Bộ Bình có thái độ nghiêm túc như thế đối với công việc, và ông ta mới có thể đạt được danh vọng cao như vậy trong lòng nhân dân.
Lễ Hà có chút phức tạp, cục diện mà cậu phải đối mặt càng phức tạp hơn.
Trần Kinh nhớ lại câu nói của Mã Bộ Bình, trong lòng hắn có một sự tĩnh mịch không rõ, nhân quá lưu thanh, nhạn quá lưu danh, làm một viên quan, có thể gọi là tạo phúc nhất phương, có thể khiến nhân dân đâu đâu cũng nhắc tớ mình.
Cho dù vận mệnh không tốt, cho dù con đường làm quan không may ra sao?
Trần Kinh bỗng nhiên có một cảm giác rất mãnh liệt, hắn cảm thấy bản thân có thể làm một lần ở thị trấn Dịch Chu, đây là nơi Mã Bộ Bình kinh doanh nhiều năm, có lẽ vào lúc này, Trần Kinh đến tiếp nhận là hợp lý nhất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.