Quan Môn

Chương 296: Nhóm nhân vật đại trí giả ngu




- Vị đại tướng Kewpie cũng sống uất ức một ít, kỳ thật ông ấy cùng cha vợ tôi đều là quân nhân cùng một thời kỳ, nhưng không ai có thể ngờ có một ngày hắn có thể đi lên làm đại tướng mà cha vợ tôi chỉ treo quân hàm trung tướng.

Thiếu tá Victor Bout nói với Diệp Khai.

Đại tướng Kewpie bàn xong vụ sinh ý, đã lặng lẽ rời đi.

Thân phận của hắn khá mẫn cảm, không có khả năng dừng lại ở bên căn cứ trong thời gian quá dài, chuyện phía sau tự nhiên sẽ có thủ hạ thân tín của hắn đi tiến hành, người trung gian như thiếu tá Victor Bout cũng là người hợp tác có thể yên tâm.

Lúc trước có vài lần hợp tác đại tướng Kewpie cùng thiếu tá Victor Bout đã thành lập được lòng tín nhiệm lẫn nhau, lần này tuy vụ làm ăn thật lớn, còn liên quan tới loại trang bị mẫn cảm như tàu ngầm hạt nhân, vì vậy phải cẩn thận hơn một chút.

Vấn đề mấu chốt nhất là chuyện làm ăn lần này liên quan tới tàu ngầm hạt nhân, đều do Kewpie đã báo hỏng, không cần nộp lên cho quân đội đồng nào, mười lăm triệu đô la kia có thể hoàn toàn rơi vào trong túi của hắn.

Chia cho người làm việc này một ít, đại tướng Kewpie ít nhất có thể nuốt mất hơn mười triệu đô la, cộng thêm trước kia hắn từng giao dịch nhiều lần, hiện tại tài sản của hắn xem như đã vượt qua hai mươi triệu đô la, xem như là một phú hào.

Kỳ thật cũng không thể nói người như bọn họ tham lam thế nào, trước kia tuy cũng lợi dụng thân phận tướng lãnh cao cấp trong quân đội vớt được thật nhiều lợi ích, thế nhưng do Xô Viết giải thể, có chút vật tư không thể sử dụng trong thực tế, cho nên lão đầu nhi cảm thấy cuộc sống của mình quẫn bách, hon nữa tổng thống lại không ưa hắn, cho nên đại tướng Kewpie muốn tìm đường ra khác cho mình, ít nhất làm cho mình sau khi về hưu còn có chỗ dựa mới được.

Thiếu tá Victor Bout được cha vợ của hắn là tướng quân Annuo giới thiệu cho đại tướng Kewpie, hai người ăn nhịp với nhau, làm vài chuyến sinh ý, cảm thấy rất không tệ cho nên mới có đại sinh ý lần này.

Phải biết rằng loạt valy hạt nhân lần trước kỳ thật cũng là thông qua đại tướng Kewpie mua về.

- Hắn rất uất ức sao?

Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.

- Đúng vậy, ban đầu khi còn ở cơ sở huấn luyện quan quân, đại tướng Kewpie luôn có bộ dạng khúm núm, cũng không thấy có chút biểu hiện gì nổi bật, thường xuyên bị người giễu cợt, nhưng không nghĩ tới nhân vật như vậy lại có thể tiến cao. Năm năm trước hắn phủ lên quân hàm đại tướng, thậm chí còn nhận được huy hiệu nguyên soái, thật làm người ta cảm thấy không cách nào tưởng tượng.

Thiếu tá Victor hiển nhiên cũng nghe tướng quân Annuo kể lại chuyện này nên cũng hiểu biết rõ một ít.

- Lúc ấy khi được bổ nhiệm, toàn bộ thân thích của Kewpie đều kinh ngạc, bọn họ không hề nghĩ tới một người luôn khom mình uất ức lại trở thành một vị đại tướng Xô Viết.

- Vậy hẳn là bề ngoài biểu hiện giả dối mà thôi.

Diệp Khai nghe xong liền nở nụ cười.

- Tôi nhớ được người lãnh đạo trước kia của các vị, đồng chí Brezhnev tựa hồ cũng là một người như vậy, cuối cùng không phải hắn cũng đã trở thành tổng bí thư sao?

Trước kia trong Xô Viết, những chức vị khác đều là mây bay, chỉ có tổng bí thư mới có được quyền lực cao nhất.

Nhắc tới người lãnh đạo Xô Viết Brezhnev, vị này xem như là một đóa kỳ hoa.

Tuy hắn tham gia chiến tranh vệ quốc, cũng đã lấy được quân hàm thiếu tướng, nhưng kỳ thật hắn vẫn làm công tác chính trị, sau cuộc chiến đảm nhiệm bí thư trung ương, cũng rất được Stalin thưởng thức.

Ngay lúc đó trong ủy ban trung ương chính phủ Xô Viết, Brezhnev được công nhận là một người có năng lực yếu kém, không thể tạo thành uy hiếp đối với bất cứ ai. Bản thân của hắn cũng thật nhiều lần tỏ vẻ, chính mình không có tài năng làm người đứng đầu, càng không có dã tâm như thế. Bởi vậy trong trường tranh giành quyền lực cực kỳ nguy hiểm, hắn lại có thể tránh thoát được vô số tai họa.

Vào tháng 10 năm 1964, bí thư trung ương Sous cùng người phụ trách KGB Suslov Shelepin âm mưu lật đổ nhà lãnh đạo Khrushchev. Lúc ấy có người muốn Brezhnev gọi điện thoại cho Khrushchev đang nghỉ phép, hắn sợ hãi tới mức thiếu chút bất tỉnh, về sau bị người cứng rắn kéo tới trước máy điện thoại.

Sau khi báo cho Khrushchev biết được tin tức chính biến, hắn bổ nhào vào trong ngực người bạn, hoảng sợ bất an nói:

- Đã xong rồi, Khrushchev sẽ đem hết thảy chúng ta ra xử bắn!

Sau khi Khrushchev xuống đài, Sous cùng Suslov Shelepin vì tranh giành đại vị lâm vào giằng co, vì ngăn ngừa lưỡng bại câu thương, đành phải ở trong hội nghị bí thư trung ương đề cử Brezhvev làm người lãnh đạo tối cao Xô Viết, về sau lại kiêm nhiệm chủ tịch Cục liên bang Nga của trung ương Xô Viết cùng chủ tịch ủy ban hiến pháp Xô Viết.

Lúc ấy ở trong mắt rất nhiều người, hắn bất quá chỉ là một nhân vật quá độ mà thôi.

Mỗi khi Cục chính trị họp thảo luận vấn đề trọng đại, rất nhiều đề nghị của hắn thường xuyên bị phủ quyết, bản thân hắn cũng thật nhiều lần bị những thành viên khác phê bình.

Vì uy tín của mình, hắn thậm chí không tiếc cầu xin với các đồng chí đồng liêu “người lãnh đạo cần uy tín, mọi người giúp đỡ một chút ah”. Hắn còn từng yêu cầu đồng sự khi mình đứng trong đại hội nói chuyện, thì thỉnh đứng lên vỗ tay, xem như kéo lòng ủng hộ của quần chúng.

Nhưng một nhân vật nhìn qua như yếu nhược bình thường như thế, chỉ trong vài năm không chút động tĩnh gạt bỏ toàn bộ vây cánh của Suslov Shelepin, một mực ngồi vững vàng trên đại vị tổng bí thư trung ương Xô Viết.

Trong vài năm đầu hắn ngồi lên vị trí, luôn nhấn mạnh tập thể lãnh đạo, cùng hạch tâm lãnh đạo tương đối ổn định. Từ năm 1970, hắn từng bước đem người tín nhiệm đề bạt đi lên, thành lập một ban bí thư trợ lý cho tổng bí thư, thường xuyên xen tay vào sự vụ chính phủ cùng công tác ngoại giao bên ngoài.

Vào năm 1971, hắn tham gia chỉ tiêu kế hoạch năm năm lần thứ chín trong hội đồng bộ trưởng Xô Viết, cũng đánh vỡ tiền lệ công bố ký tên cá nhân của hắn. Tên của hắn, ảnh chụp, những lời trích dẫn các câu nói tràn ngập trên đủ loại báo chí Xô Viết. Theo mọi người thống kê công tác, sau năm 1971, tên của hắn xuất hiện trên báo chí với số lần còn vượt qua cả Lenin.

Lúc này hắn đã thay đổi phương thức cùng Kosygin, De Geer tham gia hoạt động trọng đại, một mình quan sát quân đội Xô Viết cử hành diễn tập quân sự, kiểm duyệt bộ đội diễn tập, làm phát biểu tổng kết, mở rộng lực ảnh hưởng của hắn trong quân đội.

Vào năm 1976, trong ngày sinh nhật 70 tuổi của hắn, chưa từng đảm nhiệm qua một cuộc chiến dịch nào, hắn lại đảm nhiệm chức chủ tịch hội nghị quốc phòng Xô Viết, lĩnh quân hàm nguyên soái Xô Viết.

Ngày đó hắn mặc vào quân phục nguyên soái, chỉ vào quân hàm nguyên soái của chính mình, cùng những người bạn và thân hữu chúc mừng, cao hứng bừng bừng nói:

- Chư vị, nhìn xem, tôi đã nhẫn nhịn được tới ngày hôm nay!

Những lời này của hắn ý vị thâm trường, trước đó hắn đánh bại dã tâm bừng bừng của Suslov Shelepin, xa lánh De Geer luôn phát ra khiêu chiến, mất quyền lực Kosygin, còn lấy được quân hàm vinh dự nguyên soái Xô Viết.

Trải qua mười hai năm lãnh đạo, rốt cục hắn đã độc tài đảng, chính, quân quyền hành, rốt cục có thể buông tay mà tung hoành.

Vào tháng 6 năm 1977, hắn kiêm nhiệm chức chủ tịch tối cao Xô Viết, tập thể lãnh đạo chỉ còn có tiếng mà không có miếng cuối cùng bị giải thể. Đến tận đây, rốt cục hắn đã trở thành thủ lãnh tối cao nhất của đảng, chính, quân chính phủ Xô Viết.

- Đồng chí Brezhnev thật sự là rất có tài năng…

Thiếu tá Victor Bout gật đầu nói:

- Ít nhất trong thời gian ông ấy lãnh đạo, quốc lực Xô Viết đã cường thịnh đạt tới đỉnh!

Như vậy hiện tại mà xem, người kia mới đúng là người thông minh chân chính, là nhân vật đại trí giả ngu.

Hắn chí ít có hai điểm làm cho những người khác không thể theo kịp, nói về hắn thì lời chê cười tối đa, nhưng danh dự của hắn lại là tốt nhất.

Bất quá trong thời gian Brezhnev cầm quyền, nguyên nhân lớn nhất mà kinh tế Xô Viết có thể phát triển là bởi vì Xô Viết khai phát lĩnh vực dầu, lúc ấy số lượng dự trữ dầu đã vượt qua 40% số lượng dầu mỏ dự trữ của thế giới.

Bởi vì khai phát dầu mỏ, cho nên Xô Viết đã lấy được thật nhiều ngoại hối, có thể nhập khẩu hết thảy sinh hoạt nhu yếu phẩm.

Chính bởi vì quá ỷ lại vào việc xuất khẩu dầu mỏ, cho nên Xô Viết đã diệt vong, trên thực tế cũng là vì dầu mỏ.

Bởi vì quốc gia phương tây liên thủ, giá dầu quốc tế đại ngã, khiến kinh tế Xô Viết càng như tuyết lạnh thêm sương, cuối cùng rốt cục đã bị hỏng mất.

Mà bây giờ, Diệp Khai ngoại trừ muốn đạt được tàu ngầm hạt nhân Xô Viết, còn muốn mưu cầu thu mua công nghiệp nguồn năng lượng dầu mỏ tại Nga.

- Tôi tin tưởng đồng chí đại tướng Kewpie có thể ở nhiều khía cạnh cung cấp trợ giúp cho chúng ta.

Diệp Khai nói với thiếu tá Victor Bout, sau đó hắn biểu thị bản thân mình cảm thấy hứng thú đối với nguồn năng lượng dầu mỏ.

Thiếu tá Victor Bout đối với việc này không cảm thấy hứng thú quá lớn, hắn càng tôn trọng tinh thần mạo hiểm, hơn nữa Xô Viết bởi vì vấn đề dầu mỏ cuối cùng bị diệt vong, cũng làm người Xô Viết cũ cảnh giác, điều này làm dầu mỏ biến thành tư nhân hóa triệt để, dùng một câu thành ngữ tới khái quát, uốn cong thành thẳng.

- Hắn có thể phát ra tác dụng, chỉ cần cho hắn đầy đủ thẻ đánh bạc.

Thiếu tá Victor Bout nói với Diệp Khai:

- Cha vợ tôi cũng có thể phát ra một ít trợ giúp!

Diệp Khai gật gật đầu, tướng quân Annuo là cố vấn an toàn quốc gia của tổng thống, ở phương diện này cũng có được quyền nói chuyện nhất định, nhất là đối với lực ảnh hưởng xí nghiệp quốc hữu bên dưới cũng lớn hơn một ít.

Kỳ thật đối với chuyện thu mua này Diệp Khai cũng không quá lo lắng, bởi vì người Mỹ chủ đạo , nước Nga toàn diện đẩy mạnh tư nhân hóa, sản nghiệp dầu mỏ cũng là mục tiêu bên trong, hắn không lý do gì để lo lắng không làm được, nhưng là vì muốn giảm bớt phiền toái, đạt được nhân vật của chính phủ cùng quân đội ủng hộ, cũng là điều tất yếu.

Nghỉ ngơi trong căn cứ quân sự một buổi tối, rạng sáng hôm sau Diệp Khai cùng đi với người phụ trách căn cứ đến xem mấy chiếc tàu ngầm hạt nhân muốn tiếp thu.

- Toàn bộ phế liệu đã tháo dỡ có thể ủy thác tàu hàng kéo đi, nhưng mấy chiếc tàu ngầm hạt nhân nguyên vẹn này thì phải chạy ra dưới đáy biển bí mật, sau đó do người của chúng tôi phụ trách đưa ra ngoài trăm hải lý, lại giao cho người của anh tiếp thu.

Người phụ trách căn cứ giới thiệu.

- Đương nhiên, vấn đề liên quan tới việc huấn luyện nhân viên có thể bắt đầu từ hôm nay.

- Rất tốt!

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó còn nói thêm:

- Chúng ta đi xem tàu trước đi!

- Như ngài mong muốn!

Người phụ trách căn cứ gật đầu nói.

- Đây chính là tàu của tôi sao? Thật sự là quá nát đi nha?

Sau nửa giờ, người nào đó phát ra tiếng gào kinh thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.