Quan Môn

Chương 275: Trong ngoài đều muốn đùa nghịch thủ đoạn




- Nếu như tài chính không đủ, cháu sẽ cầu viện với bác Sở.

Diệp Khai không chút biểu tình đáp lại.

- Ân, vậy thì tốt!

Sở Vân Tùng gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Cả hai đều là người thông minh, người thông minh nói chuyện với người thông minh tự nhiên không cần lãng phí nhiều nước bọt như vậy.

Theo bọn họ tính ra, hiện tại thị trường nguồn năng lượng của Nga ít nhất phải có dung lượng ngàn tỷ đô la, nếu như Diệp Khai có thể toàn lực đầu tư, mà gặp được vận khí tốt, muốn lấy được hơn một trăm tỷ đô la số định mức thị trường vấn đề không lớn.

Mặc dù nói tỉ suất hối đoái giữa đồng Rup cùng đô la sẽ bị giảm giá trị tới 1=100000, nhưng Diệp Khai cũng không cho rằng mình có thể lấy được tiền lời lớn như vậy, mục tiêu trong vòng một năm ngắn hạn hi vọng đạt tới 1:1000 hoặc là 1:2000, sau đó đem trù mã mình thu mua giá rẻ thuận lợi bán đi, như vậy thu hoạch của hắn trong thịnh yến tại Nga lần này cũng đủ làm cho người cảm thấy kiêu ngạo.

Muốn động tới sản nghiệp nguồn năng lượng của Nga, cũng không phải là chuyện dễ, chỉ là đang trong thời kỳ người Mỹ cực lực thao tác gây hỗn loạn chính phủ của họ, muốn lấy ra lợi ích của quốc gia họ thì lại không khó.

Người Mỹ tự nhiên sẽ lấy xuống phần bánh ngọt lớn nhất, người có thể thành công ăn theo cơn gió lốc cũng có thể lấy xuống một phần lớn khác, mà Diệp Khai có thể đầu nhập cự lượng tài chính tại Nga, tự nhiên sẽ không thua lỗ.

- Nga là một nước lớn sinh sản nguồn năng lượng, đồng thời cũng là một nước lớn xuất ra nguồn năng lượng, quốc gia ỷ lại với dầu mỏ cùng khí thiên nhiên rất cao, dự toán tài chính của Nga tại dầu mỏ tới 30%, cho nên chính phủ Nga mỗi khi tới thời điểm dự toán tài chính chế định hàng năm phải ở bên dưới tăng thêm chú giải: bản dự toán này mỗi thùng dầu mỏ là bao nhiêu đô la đến chế định.

Sở Vân Tùng nói với Diệp Khai:

- Thậm chí từng có người nói giỡn, quan viên chính phủ Nga mỗi sáng sớm đi làm chuyện đầu tiên là không phải nghiên cứu tình thế kinh tế trong nước, mà là phải xem xét giá cả thị trường dầu mỏ quốc tế. Giá cả dầu mỏ vẫn cao không thấp, quan viên chính phủ liền có thể vô tư, nếu như giá cả dầu mỏ đi thấp, có người sẽ sốt ruột phát hỏa.

Ý tứ của Sở Vân Tùng thật rõ ràng, ủng hộ Diệp Khai nạy động sản nghiệp nguồn năng lượng của Nga, nhưng đồng thời hắn cũng cho rằng mặc dù sau khi thu lợi cũng không nên hoàn toàn bán đi sản nghiệp nguồn năng lượng kia, phải giữ lại một bộ phận trong tay, xem như làm bài tẩy trọng yếu cho ngày sau này.

- Chuyện này thì cháu biết.

Diệp Khai lập tức đồng ý.

Trên thực tế Diệp Khai cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ có điều hắn còn chưa rõ ràng mà thôi, theo trong trí nhớ của hắn cho dù dầu mỏ cùng khí thiên nhiên là kinh tế mạch máu của Nga, nhưng hai ngành sản xuất huynh đệ này lại có tồn tại khác biệt rất lớn.

Việc khai thác cùng hệ thống vận chuyển khí thiên nhiên Nga đều do xí nghiệp quốc hữu công nghiệp khí thiên nhiên lũng đoạn kinh doanh, mà ngành sản xuất dầu mỏ lại thực hành phi thường triệt để tư hữu hóa.

Thế cho nên trong ấn tượng của Diệp Khai, về sau tuyệt đại đa số xí nghiệp dầu mỏ của Nga đều thuộc về xí nghiệp tư nhân thuần túy, trên cơ bản những đầu sỏ dầu mỏ kinh tế Nga đều xuất từ lĩnh vực dầu mỏ.

Về sau tại Nga công ty dầu mỏ có thực lực nhất như dầu mỏ Luke, công ty dầu mỏ Coase, công ty Siberia vân vân, những lão bản cùng đại cổ đông của những công ty này đều là phú ông hàng trăm triệu đứng đầu danh sách nước Nga.

Chính bởi vì dầu mỏ có được địa vị đặc thù trong kinh tế quốc dân Nga, xí nghiệp dầu mỏ dưới sự khống chế của tư nhân, mấy đại cự đầu chiếm cứ lấy địa vị không bình thường trong kinh tế chính trị của Nga, tên của họ cơ hồ mỗi ngày đều được nhắc trên báo chí nước Nga, xuất hiện trong ti vi, sức nặng của lời nói bọn họ cơ hồ còn có tác dụng hơn cả bộ trưởng chính phủ.

Thậm chí khi giá cả dầu mỏ gặp phải chấn động nghiêm trọng, tổng thống thường xuyên mời họ đến điện Kremlin lắng nghe ý kiến của bọn họ, cùng bọn họ thương thảo đối sách.

Về sau phú ông số một Nga Doll Korff lãnh đạo công ty Coase đã cùng Trung Quốc bảo trì quan hệ hợp tác mật thiết, thông qua đường sắt hàng năm vận chuyển tới một trăm vạn tấn dầu thô cho Trung Quốc.

Khi Trung- Nga hai nước mới bắt đầu thảo luận hạng mục đường ống dầu mỏ Nga- Trung, công ty Coase là công ty đầu tiên minh xác tỏ vẻ nguyện vọng thông qua đường ống này vận chuyển dầu mỏ sang Trung, phương án này liền được đưa lên nhật trình nghị sự, chỉ sau một ngày công ty Coase chủ động gánh lấy vai trò người đại lý, trong hiệp nghị ký kết giữa Trung-Nga, là do công ty Coase đại biểu ký tên.

Sau khi chính phủ Nga đưa ra phương án thẩm định đường ống dầu mỏ thêm lần nữa, công ty Coase vẫn nhiều lần cố gắng nhấn mạnh khả năng thực hiện hạng mục kinh tế kỹ thuật đường ống dầu mỏ Nga-Trung, trong tràng tranh luận kia, truyền thông Nga thậm chí còn đem Doll Korff nói thành là người ủng hộ cùng người phát ngôn kiên định cho Trung Quốc.

Bởi vậy có thể thấy được, những ông trùm công ty dầu mỏ tại Nga có được địa vị đặc thù thế nào trong chính trị cùng kinh tế của nước Nga.

Ý nghĩ của Diệp Khai chính là tận khả năng chiếm lĩnh thật nhiều số định mức sản nghiệp thị trường dầu mỏ của Nga, bán đi một bộ phận thu hoạch lại món lợi kếch xù, sau đó giữ lại một bộ phận xem như bài tẩy làm ảnh hưởng cục diện chính trị của Nga.

Về phần thao tác, Diệp Khai cũng đã suy nghĩ qua, hắn quyết định giống như thiếu tá Victor Bout, từ trong KGB thu nạp thêm một ít nhân tài, xem như là người phát ngôn của mình tại Nga, thay mình đến khống chế sản nghiệp dầu mỏ.

Nhắc tới chuyện này, từ sau khi Xô Viết sụp đổ, những thành viên trong KGB cũng thật sự không tốt chút nào.

Mặc dù nói bên trong cũng có những nhân vật như Vladimir Putin, dần dần chuyển hướng sang giới chính trị, trở thành hắc mã chính đàn, nhưng đại bộ phận bởi vì sắc màu đặc vụ trên người làm người không thích, thế cho nên thất nghiệp không có chỗ dựa, sinh hoạt sa sút.

Đương nhiên trong những người kia, nhân vật nhân tài đặc thù vẫn phải có rất nhiều, trong những phú ông nước Nga sau này cũng không ít nhân vật của KGB. 

Diệp Khai muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ cùng tài nguyên chính trị của những người như họ, đương nhiên là phải phòng ngừa thật chu đáo.

Đối với việc khống chế sản nghiệp dầu mỏ, tuy về sau theo thật nhiều người xem ra là có chút cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở sự thật hiện tại vẫn có khả năng thao tác thật cao.

Kỳ thật loại chuyện này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, chủ yếu là do tổng thống Nga quá có vấn đề, một lòng muốn tây hóa, nghe theo lời đề nghị của cố vấn nước Mỹ, làm hồng sắc đế quốc xơ cứng theo kinh tế kế hoạch suốt hơn bảy mươi năm, căn bản không biết được kinh tế thị trường có ý nghĩa như thế nào.

Ở loại bối cảnh như vậy, thông qua một chút tiền tài đến tiến hành vận tác, có thể dùng một cái giá nhỏ mà đạt được số tiền lãi lớn, hơn nữa do đồng Rup bị giảm giá trị, Diệp Khai thật có lòng tin nhổ được thứ nhất trong sản nghiệp dầu mỏ nước Nga.

Về phần khí thiên nhiên, cũng không phải là không có cơ hội, thậm chí hắn cho rằng khí thiên nhiên tại Nga sở dĩ một mực quốc hữu hóa trên thực tế là do bởi vì người Mỹ trước đó chỉ chú trọng sản nghiệp dầu mỏ mà thôi.

Đương nhiên cũng có thể bởi vì việc khai thác khí thiên nhiên càng đơn giản hơn một ít, chính phủ Nga ôm thử thái độ thử xem sao, chỉ bởi vậy mà mở ra thị trường dầu mỏ lại không mở cửa thị trường khí thiên nhiên.

Hết thảy những chuyện này đều cần chậm rãi quan sát, hiện tại còn chưa nói chuẩn làm sao đi xử lý.

- Cháu còn có ý định ở lại Giang Trung phát triển?

Sở Vân Tùng hỏi.

- Nhất định là phải kiên trì một chút, lại nói Tô Định Phương thật sự là không được rộng rãi chút nào, cháu phải ở đó chắn chắn hắn một chút mới được.

Diệp Khai hồi đáp.

Sau khi Sở Vân Tùng nghe xong, lập tức nở nụ cười.

Về quan hệ giữa Tô Định Phương cùng Diệp Tử Bình, tuy Sở Vân Tùng không biết rõ bao nhiêu, nhưng cũng phải biết được chút ít, ít nhất đối với chuyện năm xưa khẳng định phải nhiều hơn Diệp Khai.

- Tô Định Phương vẫn có được một ít năng lực, chỉ là trong phương diện khí độ còn kém một chút, cách cục không đủ, bác xem hắn chắc chỉ dừng bước ở cấp tỉnh bộ rồi, rất khó bước tiếp nữa, nhưng lần này hắn đụng phải cháu, còn có thể tiếp tục đứng trên vị trí cấp tỉnh bộ nữa hay không thì còn phải suy nghĩ lại!

Sở Vân Tùng suy nghĩ một thoáng, nói với Diệp Khai.

- Cháu cũng không có ý nghĩ muốn làm cho hắn phải xuống đài, chỉ xem bản thân hắn có biết tự trọng hay không mà thôi.

Diệp Khai cũng không cảm thấy quan viên cấp tỉnh bộ có gì giỏi lắm, mỗi ngày hắn gặp mặt đều là chính quốc cấp, phó quốc cấp, dĩ nhiên có chút miễn dịch đối với tỉnh bộ cấp, chính diện chống lại cũng không có áp lực tâm lý nào.

Ngược lại những quan viên tỉnh bộ cấp khi nhìn thấy được Diệp Khai, đoán chừng đều cảm thấy xoắn xuýt, dù sao tuy cấp phó trưởng ban của Diệp Khai không tính là gì với họ, nhưng lại được thông qua công khai trong Cục chính trị trung ương, sức nặng tuyệt đối là không tầm thường.

Nói thế này, cho dù Tô Định Phương bất mãn Diệp Khai, xem hắn là cây gai trong mắt trong thịt, nhưng nếu như Diệp Khai không có điểm yếu gì rơi vào tay hắn, thì Tô Định Phương cũng không dám động tới Diệp Khai mảy may, bằng không mà nói, trong mắt anh các vị đại lão của Cục chính trị lại là vật gì?

Chẳng lẽ các vị đại lão Cục chính trị trung ương chỉ là ăn no rỗi việc, không có chuyện gì làm nên làm ra một phó trưởng ban cấp mười tám tuổi cho mọi người chế giễu hay sao? Vậy hiển nhiên là quá bất thường.

- Hiện tại trong vùng núi Giang Trung đã có đường, muốn phát triển thật sự rất có tương lai.

Sở Vân Tùng nói với Diệp Khai.

- Nếu như có cơ hội, bác ngược lại không ngại cháu đi trị Tô Định Phương một chút.

- Ah?

Diệp Khai nghe xong, lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc.

Sở Vân Tùng nhìn nhìn Diệp Khai, lại nói:

- Tình huống cụ thể thì bác không hiểu rõ ràng cho lắm, chỉ là nghe khẩu khí của lão gia tử, hình như vị Tô chủ tịch tỉnh kia có chỗ nào làm lão gia tử xem không thuận mắt rồi.

- Nếu như là nói vậy…

Diệp Khai vốn định nói để mình thử xem sao, nhưng khi liếc mắt nhìn cha vợ tương lai, cảm thấy tựa hồ vẻ mặt hắn khá chăm chú, vì vậy liền sửa lời nói:

- Cháu nhất định chỉnh hắn một chút, lại để cho hắn chịu không nổi! Dám trêu lão gia tử mất hứng, thật sự là chán sống!

Sở Vân Tùng gật nhẹ đầu, hiển nhiên đối với việc Diệp Khai tỏ thái độ như vậy khá hài lòng.

Mặc dù nói hiện tại Sở gia tựa hồ không còn quá lộ mặt trong giới chính trị bao nhiêu, nhưng nếu muốn động một chủ tịch tỉnh cũng không có bao nhiêu độ khó, nhưng xem ý của hắn tựa hồ cũng không muốn gây chiến mà chỉ muốn tạo một chút phiền toái cho Tô Định Phương, làm cho hắn bị mất mặt xấu hổ mà thôi.

Diệp Khai đối với việc xử lý loại chuyện này luôn làm rất thuận tay, dễ dàng ra hiệu quả, hiển nhiên hắn là người chọn lựa thích hợp nhất rồi.

Sau lưng có gốc đại thụ thật lớn như Diệp gia, lại có thật nhiều đại lão làm chỗ dựa, Diệp Khai từng sợ ai đây? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.