Quan Môn

Chương 266: Huynh Đệ Cùng Đàm Đạo




Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên còn đi câu lạc bộ Đế Hào. Chỗ này sau khi qua tu sửa, trở nên càng thêm chính quy.

Một số hàng quán nhỏ đều được cho dời đến các khu khác chung quanh, nơi đây chỉ còn hội sở thương vụ và quán ăn đêm cao cấp, đương nhiên nếu là con cháu ôn trong kinh thì cũng có phòng thuê cố định, có điều nhân vật như vậy chỉ hơn hai mươi vị mà thôi.

Để duy trì những phòng thuê này, đám con cháu quan lại hàng năm cần trả hơn hai trăm vạn phí hội viên.

Dù vậy, những phòng thuê này vẫn hết sức hiếm hoi.

Nói chung ở kinh thành thì Đế Hào thuộc hàng đỉnh cấp trong những chỗ ăn chơi, có thể đặt phòng được ở đây không chỉ là biểu tượng thực lực mà còn như là một loại thân phận.

Về phần nói còn lại hơn năm mươi phòng không phải cố định thì điều kiện so với những phòng kia kỳ thật cũng kém không có bao nhiêu, nhưng đãi ngộ thượng phải kém sắc một ít.

Nói cách khác, khách nhân ở đây chỉ cần tuân thủ quy củ Đế Hào vậy vấn đề về an toàn là do Đế Hào toàn quyền phụ trách.

Dù sao đám Lê Đại xuất thân từ tình báo quân đội, tuy lui ra nhưng quan hệ vẫn phi thường vững chắc, hơn nữa có lão đại sau màn như Diệp Khai ủng hộ chuyện căn bản không cần cân nhắc, nghiêm trọng một chút thì nói một tiếng mà thôi.

Đương nhiên, quy củ Đế Hào cũng rất nghiêm khắc, nếu như là khách nhân làm quá phận như vậy Đế Hào cũng không có khả năng chịu tiếng xấu thay. Dù sao lực lượng lão Diệp gia không phải để chà đạp như vậy.

Vào lúc Sở Tĩnh Huyên cùng Diệp Khai đi vào Đế Hào thì có một đám người rầm rộ tiến ra đón.

Người tổng phụ trách Lê Đại Đế Hào nghe hỏi cũng chạy tới, muốn báo cáo công tác cho đại lão bản.

- Miễn đi, mọi người cũng đủ vất vả rồi.

Sau khi Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên ngồi vào chỗ của mình, Diệp Khai khoát tay, ý bảo Lê Đại không cần phải làm như vậy:

- Tôi đã giao Đế Hào và tay của anh, dĩ nhiên là không có gì lo lắng.

Diệp Khai nói lời này, cũng không phải ra vẻ hào phóng, trên thực tế hắn cho rằng nghiệp vụ kinh doanh của Đế Hào vô cùng tốt. Trong tay đám Lê Đại, nó chẳng những khuếch đại nghiệp vụ, thu nhập tăng gấp đôi, khách cũng tăng lên, cũng cung cấp đủ tài chính cho lực lượng ngầm của lão Diệp gia trong kinh thành.

Tại một số phương diện, cống hiến Lê Đại làm ra rõ như ban ngày.

- Mặc dù như thế, nhưng Nhị thiếu gia khó được đến một chuyến, tôi vẫn phải tỏ vẻ một chút chứ?

Lê Đại vừa cười vừa nói.

Đối với Diệp Khai, Lê Đại cũng cực kỳ bội phục, có người nào mười tám tuổi có thể hỗnthành cấp Phó Ban? Hơn nữa còn là thông qua được hội nghị cục chính trị chọn lựa, Diệp Khai thật sự là làm rạng rỡ cho lão Diệp gia!

Lê Đại cảm giác mình có thể sẵn sàng góp sức làm thủ hạ cho hắn, không thể không nói cũng là một loại phúc khí.

Đối với thủ hạ, Diệp Khai luôn luôn chiếu cố xứng đáng, tuy phương diện khác chẳng quan tâm hỏi đến, nhưng phương diện tiền tài luôn luôn phi thường hào phóng. Ví như Đế Hào, tất cả tiền lời, ngoại trừ chỗ cần duy trì Đế Hào vận tác bên ngoài, còn lại tùy ý Lê Đại một người làm chủ tiến hành phân phối, Diệp Khai thậm chí ngay cả giấy tờ đều lười phải xem.

Cái gì gọi là đại khí? Cái này kêu là đại khí!

Bất quá Lê Đại vô cùng rõ ràng, con đường Diệp Khai kiếm tiền rất nhiều, cho nên đối với quy mô làm ăn như Đế Hào chỉ xem là tiểu đả tiểu nháo, đảm bảo cung cấp sinh hoạt cho anh em, cũng không để trong lòng. Nhưng đối với Lê Đại hắn mà nói, càng muốn đem Đế Hào kinh doanh phong quang vô hạn, lúc này mới không phụ lòng các huynh đệ, không phụ lòng Diệp Khai tín nhiệm.

- Nhị thiếu gia cùng Thiếu phu nhân muốn chút gì?

Lê Đại cười hỏi.

Diệp Khai da dầy, nghe xong không có gì, chỉ là Sở Tĩnh Huyên chưa từng được chứng kiến loại tràng diện này, không khỏi đỏ mặt, khẽ nhéo tay Diệp Khai.

- Ha ha, Thiếu phu nhân bảo cho chúng tôi rượu vang, hoa quả miễn đi, buổi tối ăn không được tốt, một ít quả vỏ cứng ít nước cùng bánh kem đến, trứng cá muối có cũng tới một ít.

Diệp Khai thuận miệng nói.

- Trứng cá muối thối hoắc, ăn có gì ngon hay sao? Hơn nữa nó là đồ ăn mà.

Sở Tĩnh Huyên nghe xong ngạc nhiên.

Lê Đại phân phó người đi làm, nghe Sở Tĩnh Huyên nói liền giải thích:

- Nhị thiếu gia ăn khỏe, buổi tối cũng muốn ăn thêm, lúc điểm tâm thích trứng cá muối.

Lê Đại còn nói thêm:

- Gần đây làm mấy đơn hàng bên Russia có trứng cá tầm chính tông biển biển Caspien, Thiếu phu nhân không ngại cũng nếm thử, mùi vị không tệ, cũng không tanh.

- Lại cười, không thèm nhìn mặt nữa!

Thấy Diệp Khai ngồi ở một bên cười, Sở Tĩnh Huyên hận không thể lại véo hắn vài cái.

- Không cười rồi, không cười rồi!

Diệp Khai nín cười nói với Lê Đại:

- Sở đại tiểu thư ưa thích quà vặt Giang Nam, tôi nhớ được chúng ta có, làm ột chút đến là được, ừ, nàng không sợ cay đấy.

- Không có vấn đề.

Lê Đại lên tiếng rồi rời đi. Hai người ngồi xuống thì có mấy nhân viên trang điểm xinh đẹp ở bên cạnh hầu hạ.

Chỉ là ngồi ở chỗ này không có gì náo nhiệt, Diệp Khai đang suy nghĩ đem ai kéo qua thì lão đại Diệp Kiến Hoan gọi điện thoại:

- Lão Nhị, chú đang ở Đế Hào? Tôi thấy như là xe chú!

- Đúng vậy , em cùng Sở đại tiểu thư đang ở đây.

Diệp Khai hồi đáp:

- Sao anh lại chạy đến Kinh Thành?

- Chuyện làm ăn, chị dâu cũng tới.

Diệp Kiến Hoan nói:

- Nếu không, anh với chị dâu qua đó?

Diệp Khai nhìn Sở Tĩnh Huyên, chỉ thấy Sở Tĩnh Huyên khẽ gật đầu, liền hồi đáp:

- Được a, bảo bảo an trực tiếp dẫn hai người tới là được rồi.

Chưa tới năm phút, Diệp Kiến Hoan cùng Thẩm Tuyết đã tới.

Khí trời bên ngoài tương đối lạnh, hai người mặc rất ấm, Diệp Kiến Hoan mặc áo da đen, còn thêm áo choàng dày, Thẩm Tuyết thì mặc áo lông dài.

Chỉ là hai người sau khi cở áo khoác thì không khác như đang đi nghỉ mát, bên trong áo lông Thẩm Tuyết là áo bó, lộ đường cong quyến rũ.

- Ah......

Diệp Khai bật thốt, bụm mắt hô:

- Chói mắt quá!

Thẩm Tuyết trừng mắt:

- Có mặt anh còn đùa giỡn chị dâu, nên để anh đánh hay em dâu đánh?

Sở Tĩnh Huyên đang uống rượu vang, nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ nói:

- Người trong nhà đấu nhau, sao lôi em vào? Chị Thẩm Tuyết, trước kia chị cũng không phải như vậy ah!

Chỗ địa phương lớn như Kinh Thành, tất cả đại thế gia thường xuyên qua lại, Sở Tĩnh Huyên cùng Thẩm Tuyết coi như là quen biết nên bốn người ngồi xuống cùng một chỗ, cũng không thấy lạ lẫm. Ngược lại là Sở Tĩnh Huyên cùng Thẩm Tuyết có rất nhiều chuyện mà Diệp Kiến Hoan cùng Diệp Khai cũng có rất nhiều chủ đề.

- Nhị gia gia nói, Tiểu Khai cậu thăng phó ban rồi hả?

Diệp Kiến Hoan có chút hâm mộ nói:

- Không nghĩ tới ah không nghĩ tới, thế hệ thứ ba của lão Diệp gia lại xuất hiện một thớt hạt giống không lường được ah! Không cần lo lắng không người kế tục rồi! Về sau đại ca cần cậu tới bảo kê rồi!

Mặc dù nói Diệp Kiến Hoan hiện tại theo nghành giải trí nghiệp, nhưng cũng cần kiếm cơm ở kinh thành bên, không có thế lực trên quan trường ủng hộ sao hoàn thành được công việc? Chiêu bài lão Diệp gia tuy hiện tại rất có tác dụng, thực sự cũng không phải thông hết. Dù sao trong quốc gia này, ngoại trừ lão Diệp gia cũng không thiếu đại gia tộc, đồng dạng có được lực ảnh hưởng trọng yếu.

Cho nên như thế nào đem vinh quang gia tộc kéo dài cũng là trọng điểm cân nhắc của các đại gia tộc.

Hôm nay lão Diệp gia trên có Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử chiếu ứng, chính giữa có Diệp Tử Bình đã nhập cục, đằng sau lại có Diệp Khai là hạt giống ko lường được ngang trời xuất thế, có thể đoán trước vinh quang lão Diệp gia đời thứ ba không người có thể kháng cự, cho nên Diệp Kiến Hoan cảm thấy vô cùng hưng phấn, cảm giác mình tuổi già có chỗ dựa vào.

- Hiện tại còn rất khó nói.

Diệp Khai dội cho Diệp Kiến Hoan một gáo nước lạnh, để cho hắn thanh tỉnh:

- Hôm nay mọi người đấu được rất lợi hại, chẳng những là tranh đoạt tài nguyên quan trường, đồng thời cũng tranh đoạt tài nguyên trên thương trường, còn có nhân tài khác nữa, mười năm sau này nhất định phải có rất nhiều đại gia tộc bởi vì không thích ứng được với biến hóa mới này mà dần dần yên lặng xuống dưới. Lão Diệp gia chúng ta tuy chiếm được tiên cơ, thực sự không thể theo sóng trục lưu, cho nên trong mười năm dốc sức làm, quan hệ đến tương lai hai mươi năm sinh tử tồn vong lão Diệp gia chúng ta, em nặng gánh ah!

- Anh tin tưởng chú gánh nổi,nếu đảm đương không nổi thì còn ai đâu!

Diệp Kiến Hoan đối với Diệp Khai có một loại tín nhiệm gần như mù quáng.

- Anh quá để mắt em rồi.

Diệp Khai cười khổ nói.

Bên kia nhi, Sở Tĩnh Huyên cùng Thẩm Tuyết thì thào mấy chuyện.

- Tiểu Tĩnh, Tiểu Khai của nhà chúng ta rất không tệ.

Thẩm Tuyết nói với Sở Tĩnh Huyên:

- Emđừng nhìn niên kỷ của hắn không lớn, thế nhưng làm việc rất có kết cấu, còn hơn cả đại ca hắn. Bất quá đàn ông như hắn cũng có tất là rất dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, coi như là hắn không chủ động đi quấy nhiễu người ta, cũng sẽ có cô gái tự mình nhào lên.

- Vậy thì sao, emsao có thể quản được hắn?

Sở Tĩnh Huyên nghe xong ủ dột:

- Huống hồ chuyện tình cảm cũng không phải miễn cưỡng có được?

- Thế thì không đến mức, chị xem Tiểu Khai vẫn rất có lòng với em.

Thẩm Tuyết thấy Sở Tĩnh Huyên hào hứng không cao, liền an ủi:

- Tính hắn thích mới có thể để bụng, nếu như là không thích thì dù đẹp như Thiên Tiên cũng thôi. Nên chị xem Tiểu Khai đối với em vẫn rất nghiêm túc.

- Hi vọng như thế đi......

Sở Tĩnh Huyên uống hết chén rượu vang đỏ, thì thào lẩm bẩm.!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.