Quan Môn

Chương 246: Một Cú Điện Thoại Kinh Động Huyện Ủy




Trong huyện Bằng Dương lúc này đang loạn.

Sau khi nguyên bí thư huyện ủy bị bệnh về hưu, trong tỉnh trực tiếp phái một vị tân nhiệm bí thư huyện ủy, tên gọi Hoắc Đông Lai, 35 tuổi, trong mắt mọi người thuộc về loại cán bộ tuổi trẻ tài cao, đảm nhiệm trưởng phòng trên tỉnh đã năm năm, nguyên nghĩ đến khả năng đề bạt, không ngờ bị phái đến huyện như vậy vùng núi vắng vẻ làm bí thư huyện ủy.

Đối với bí thư huyện ủy có năng lực thông thiên như vậy, cán bộ huyện Bằng Dương đều có chút sợ hãi.

Nói thật ra, bên huyện Bằng Dương không có hạng mục kiếm tiền gì, vùng núi phong bế, tài nguyên vận chuyển không tiện, dù có núi vàng cũng biến không thành tiền, vật tư không cách nào lưu thông, sẽ không có khoảng thu nhập thêm tiến vào, đám cán bộ muốn ăn cũng không phải dễ dàng.

Bất quá tân bí thư huyện ủy, tựa hồ không quá quyết tâm phát triển kinh tế huyện Bằng Dương, ngược lại rất lưu tâm đối với công tác bảo vệ môi trường. Mấy ngày nay đến một mực nghiên cứu công tác bảo vệ môi trường huyện Bằng Dương, thêm cả việc giữ rừng…khiến cho người nhìn vào còn tưởng rằng hắn không phải từ văn phòng tỉnh ủy đi ra mà là từ ban bảo vệ môi trường của tỉnh.

Nhưng dù sao huyện Bằng Dương đã như vậy, mọi người cũng không cho rằng dưới sự giày vò của tân nhiệm bí thư huyện ủy thì tình huống huyện Bằng Dương còn xấu thêm.

Chỉ là lúc buổi sáng, tân nhiệm bí thư huyện ủy cải trang vi hành, thị sát xã Minh Phượng thì vì một việc nhỏ mà bị dân bản xứ đánh vỡ đầu, lập tức đưa tới sóng to gió lớn.

Ở chỗ xa xôi như huyện Bằng Dương, bí thư huyện ủy là lãnh đạo cao nhất rồi, có thể nói là chư hầu một phương, nắm giữ quyền sanh sát trong tay, còn chưa từng có chuyện bí thư huyện ủy bị người đánh vỡ đầu.

Bởi như vậy, cảnh sát trong huyện lập tức hành động, cục trưởng Hà Chí Văn dẫn nhân viên vội vàng chạy tới xã Minh Phượng, tiến hành bắt giữ đám người dám công kích bí thư huyện ủy Hoắc Đông Lai.

Chủ tịch huyện Doãn Sách Thành cũng nghe được tin tức này, ngoài kinh ngạc thì vẫn kịp thời chạy tới bệnh viện huyện thăm bí thư huyện ủy Hoắc Đông Lai.

Trong bệnh viện đã vây quanh không ít người, đám cán bộ trong huyện nghe nói Hoắc bí thư bị người đánh, tự nhiên là nhao nhao đến thăm tới thăm, trong hành lang bệnh viện huyện có ít nhất có ba, bốn mươi người, thân phận thấp một chút đành chờ ngoài phòng lớn.

Sau khi Doãn Sách Thành Tiến đi vào thì những người này đều cảm thấy mất tự nhiên. Trước khi Hoắc Đông Lai tới đây thì bọn họ đều vây quanh Doãn Sách Thành, hiển nhiên bí thư huyện ủy thay đổi, hướng gió cũng thay đổi.

Bất quá Doãn Sách Thành cũng không có chú ý tới bọn họ. Hắn cũng không có bao nhiêu chờ mong với đám người này, nếu nông cạn như vậy thì chủ tịch huyện cũng làm quá bi ai rồi.

Viện trưởng bệnh viện huyện nghe nói hắn đến thì tự mình dẫn Doãn Sách Thành vào phòng bệnh của Hoắc Đông Lai.

Hoắc Đông Lai trên đầu quấn khăn trắng đang nói chuyện với vợ.

Lí Quỳnh mắt đỏ vòng nói:

- Đông Lai, nếu không chúng ta đổi lại địa phương a, người nơi này thật sự cực kỳ ngang tàng, một lời không hợp là động thủ, đều là đánh cho đến chết ah! Vì em cùng con gái, anh cũng phải cân nhắc vấn đề này!

- Mâu thuẫn ở đâu đều có đấy.

Hoắc Đông Lai khoát tay nói:

- Chỉ là của anh cũng không có nghĩ đến, huyện Bằng Dương dân phong bưu hãn như thế, nghĩ đến có rất nhiều chuyện, người sống trên núi đều là dựa vào nắm đấm để làm quyết định đấy.

- Đây là dã man, là ngu muội! Người miền núi chưa khai hóa!

Lí Quỳnh tức giận khiển trách.

Mặc dù nói mấy người đánh vỡ Hoắc Đông Lai đã bị Hà Chí Văn cho bắt lại, nhưng Hoắc Đông Lai cùng Lí Quỳnh cũng biết, đây chỉ là án đánh người bình thường, khác là đánh thương bí thư huyện ủy mà thôi. Nếu không có như thế, căn bản không cần cục cảnh sát xuất động mà để công an thôn ra mặt điều tiết một chút là được.

Bởi vậy, Hoắc Đông Lai cũng không tính toán đem chuyện này làm lớn.

Nhưng chuyện như vậy ở địa phương nhỏ bé phong bế như vậy thì một tin tức nào về bí thư huyện ủy cũng nhanh chóng lan truyền.

Bởi vậy sau khi Hoắc Đông Lai bị đánh thì chỉ sau nửa giờ, toàn bộ quan viên huyện Bằng Dương đều chấn động.

- Hoắc bí thư, bị thương thế nào, có nặng lắm không?

Chủ tịch huyện Doãn Sách Thành vừa vào phòng liền ân cần hỏi thăm.

Lí Quỳnh đứng lên chào hỏi Doãn Sách Thành, sau đó gọi hắn tới ngồi ghế bên cạnh giường kể lể:

- Không nghĩ tới người nơi này dã man như vậy, Đông Lai nhà tôi thấy tranh chấp, khuyên bảo mấy câu, kết quả là bị đánh thành dạng này, nếu là thật đã sinh xung đột, đoán chừng mệnh chỉ sợ cũng giữ không được.

- Cũng không có nghiêm trọng như vậy, khuyên can bị ngộ thương cũng không hiếm, huyện Bằng Dương dân phong quả thật có chút bưu hãn, đến bây giờ đầu của tôi vẫn còn choáng váng.

Hoắc Đông Lai khoát tay nói.

- Vậy nhiều lắm nằm viện quan sát vài ngày, hi vọng chỉ là chấn động não rất nhỏ.

Chủ tịch huyện Doãn Sách Thành nói.

Hoắc Đông Lai gật đầu đồng ý:

- Chuyện trong huyện nhờ vào đồng chí Sách Thành quan tâm, đoán chừng tôi phải ở bệnh viện hai ngày.

Nghiêm khắc mà nói, thương thế của Hoắc Đông Lai xem như ngộ thương, lúc khuyên can không biết bị ai ném vào đầu, chẳng qua là khi mọi người biết rõ bị nện chính là bí thư huyện ủy thì không ai dám thừa nhận là chính mình động tay. Cho nên cục cảnh sát cũng đành phải bắt hết người liên quan rồi tiến hành tra hỏi.

Lại nói tiếp, tân nhiệm bí thư huyện ủy Hoắc Đông Lai đi vào đảm nhiệm đến nay, còn chưa kịp làm gì đã bị người đánh, chuyện này nếu truyền ra ngoài, uy nghiêm bí thư huyện ủy ở đâu?

Cho nên chính là vì giữ gìn tôn nghiêm bí thư huyện ủy, cũng phải xử lý nghiêm khắc việc này.

- Gần đây tôi đi các xã, tài nguyên tự nhiên huyện Bằng Dương vẫn tương đối phong phú, đáng tiếc bị quản chế tại giao thông nên không phát triển được. Xem ra muốn đề ức sống dân chúng cần phải nghĩ biện pháp khác rồi.

Hoắc Đông Lai nói với Doãn Sách Thành.

Chủ tịch huyện Doãn Sách Thành lập tức nói:

- Bí thư chỉ thị rất chính xác, huyện Bằng Dương, thậm chí toàn bộ địa khu Lăng Xuyên đêu bị quản chế tại giao thông khó khăn mà không phát triển. Trước mắt còn chưa tìm được biện pháp giải quyết tốt, chúng tôi cũng có cân nhắc tìm biện phát làm ra sản phẩm có hàm lượng gia công sâu, đáng tiếc là hạng mục không tốt, có khóc cũng không làm gì?

- Ai, một cái giao thông không tiện làm khó người Lăng Xuyên!

Bí thư huyện ủy Hoắc Đông Lai cảm khái nói.

Lúc còn ở Trữ Châu, hắn cũng không cảm khái như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề giao thông không tiện. Hôm nay đã đến vùng núi gian nan nhất của tỉnh là huyện Bằng Dương, hắn mới hiểu được tầm quan trọng sửa đường. Cũng có cái nhìn khác với đứa cháu Diệp Khai của Diệp lão gia tử phái tới sửa đường.

Diệp lão gia tử không thể nghi ngờ là rất có viễn kiến, đường núi Giang Trung nhất định phải sửa, chỉ là Hoắc Đông Lai cũng không cho rằng một thanh niên mười tám tuổi có thể hoàn thành hành động vĩ đại như vậy.

Mặc dù là huyện Bằng Dương muốn sửa đường, vậy cũng phải được huyện ủy và ủy ban huyện thống nhất dưới sự lãnh đạo đến tiến hành. Một Thánh Vương thôn muốn hoàn thành công trình lớn như vậy, quả thực là có chút không biết tự lượng sức mình ah!

Hoắc Đông Lai cũng tinh tường cách nghĩ của Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương, đơn giản chính là muốn mượn tay hắn chèn ép đời thứ ba lão Diệp gia, đừng cho Diệp Khai phát triển quá nhanh, gây chướng ngại nhất định trong chuyện sửa đường cho Diệp Khai, lại để cho lão Diệp gia gãy kích chìm cát ở huyện Bằng Dương.

Hoắc Đông Lai tuy không thể không theo chỉ lệnh của Tô Định Phương nhưng thao tác cụ thể cần trí tuệ của mình, hơn nữa gần đây hắn sau khi khảo sát các xã của huyện Bằng Dương thì đưa ra một kết luận, nếu đường này không sửa thì toàn bộ huyện Bằng Dương đều không có khả năng phát triển.

Nhưng sửa đường lại trái với chỉ lệnh của Tô Định Phương, cho nên Hoắc Đông Lai cũng biết rất đau đầu, không biết thế nào mới giải quyết hoàn mỹ. Hôm nay thoạt nhìn, muốn giải quyết vấn đề chính là phải nắm quyền chủ đạo trong việc sửa đường.

- Bí thư nghỉ ngơi đi, người ở phía ngoài quá nhiều quá, để tôi giúp anh bảo về.

Doãn Sách Thành nói.

- Vậy thì tốt quá.

Hoắc Đông Lai cảm tạ, những người này gặp một lần, chính mình cảm thấy đau đầu. Không gặp họ cũng dở, ở đây còn có thể ảnh hưởng đến làm việc bình thường của bệnh viện huyện.

Doãn Sách Thành nguyện ý ra mặt giải quyết vấn đề này, đương nhiên là không còn gì tốt hơn.

Vào lúc Doãn Sách Thành cùng Hoắc Đông Lai cáo từ, chuẩn bị rời đi, đã có người ở bên ngoài gõ cửa.

Doãn Sách Thành mở cửa phòng thì là chủ nhiệm văn phòng Thạch Hà Tử đang thở hổn hển.

- Lão Thạch, chuyện gì gấp vậy?

Doãn Sách Thành có chút kinh ngạc hỏi.

- Bí thư, chủ tịch huyện, đã xảy ra chuyện lớn!

Thạch Hà Tử vừa thở vừa nói:

- Chỗ Thánh Vương thôn có chuyện rồi!

- Xảy ra chuyện gì, lão Thạch anh từ từ nói.

Doãn Sách Thành nói.

Bí thư huyện ủy Hoắc Đông Lai cũng ngồi dậy, nhìn xem Thạch Hà Tử, Thánh Vương thôn vốn chỉ là một thôn biên giới, trong mắt lãnh đạo huyện cũng không quan trọng gì, nhưng hôm nay bất đồng, cháu trai lão Diệp gia Diệp Khai nhảy dù đi nơi nào, chỗ đó hiện tại biến thành một chỗ cực kỳ mẫn cảm. Tai mắt Hoắc Đông Lai cũng một mực chú ý nhất cử nhất động Thánh Vương thôn.

Nếu như không phải vì nguyên nhân thông tin không tiện, Hoắc Đông Lai chỉ muốn phái một người tin cậy qua đó mỗi ngày chằm chằm vào Diệp Khai, báo cáo hết thảy ình.

- Lão Thạch anh từ từ nói, không nên gấp.

Hoắc Đông Lai cũng nói với Thạch Hà Tử.

- Vâng....

Thạch Hà Tử thở dốc một hơi, lấy lại bình tĩnh, rốt cục nói ra nguyên vẹn:

- Vừa rồi nhận được tin của Trần bí thư bên chỗ tổ thông tấn huyện ủy truyền về, Thánh Vương thôn chuẩn bị chỉnh thể dời đi rồi!

- À?!

Hoắc Đông Lai cùng Doãn Sách Thành sau khi nghe xong, quả nhiên chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.