Quan Môn

Chương 240: Phó Thác Vô Cùng Nặng Nề




-Đổng lão sư, cô mau đứng lên nói chuyện được không?

-Cô còn làm như vậy tôi sẽ lập tức rời đi ngay đó.

Diệp Khai đối với kiểu quỳ có vẻ như nửa hiếp bức thế này cảm thấy phi thường khó chịu, ngay khi hắn làm bộ như muốn rời khỏi Đổng lão sư rốt cục đứng lên nhưng lại kéo cánh tay Diệp Khai, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn.

-Thôn trưởng, bốn đứa bé nhà tôi phải chăng mỗi đứa cũng được mười ngàn đồng?

Đổng lão sư hỏi.

-Đương nhiên là có thể, nhà của cô cũng là cư dân trong Thánh Vương thôn, vì sao không thể lấy được?

Diệp Khai lập tức tỏ vẻ khẳng định, sau đó hắn lại có chút khó chịu hỏi ngược lại:

-Chẳng lẽ có người cầm lấy việc này mà uy hiếp cô, muốn nuốt số tiền đền bù tổn thất của nhà cô sao?

-Vậy thì không có.

Đổng lão sư lắc đầu nói:

-Tuy trong Thánh Vương thôn cũng có vài tên vô lại, thế nhưng chuyện như vậy sẽ không ai đi làm, chỉ là tình huống nhà tôi có chút đặc thù, muốn mời Diệp thôn trưởng làm chủ mà thôi.

-Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Khai có chút mất hứng hỏi thăm.

Hiện tại dưới sự quản lý của Diệp Khai trong Thánh Vương thôn hẳn phải được bình an vô sự mới đúng, hơn nữa hắn còn chuẩn bị làm tán tài đồng tử rồi, những người khác còn không chịu an phận hay sao?

Nếu như để cho hắn biết được còn có người nào dám động đầu óc đối với cô nhi quả phụ, hắn nhất định phải hung hăng giáo huấn.

-Tôi muốn nhờ thôn trưởng giúp một việc, chính là đem tiền đền bù của nhà tôi giao cho thôn trưởng quản lý dùm.

Đổng lão sư nói với Diệp Khai.

-Việc này…có ý tứ gì?

Diệp Khai nghe xong lập tức cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Những người khác đều dài cổ ngóng trông sớm lấy được số tiền kia, thế nhưng mà Đổng lão sư lại muốn nhờ Diệp Khai quản lý, cuối cùng là có ý tứ ra sao? Làm cho hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Cái gọi là chuyện kỳ quái tất có khác thường, yêu cầu này của Đổng lão sư quả thật có chút cổ quái.

Đổng lão sư lấy ra một tờ giấy chẩn đoán bệnh của bệnh viện đưa cho Diệp Khai.

Diệp Khai nhìn thoáng qua, đây là giấy chẩn đoán bệnh cùng xét nghiệm do bệnh viện nhân dân tỉnh Giang Trung đưa ra, chữ viết có vẻ viết ngoáy vô cùng, nhưng một ít danh từ bên trong vẫn có thể xem thật rõ ràng, thời gian kiểm tra là mùa hè năm nay, kết luận là bị xơ gan.

Sau khi xem, trong lòng Diệp Khai lập tức liền hiểu được.

Theo tình huống miêu tả trong giấy xét nghiệm mà nói, bệnh tình của Đổng lão sư đã khá nghiêm trọng, xơ gan là một chứng bệnh khá phiền toái, với điều kiện hiện tại mà nói nếu không có điều kiện chữa trị tốt cùng sức đề kháng của bản thân người bệnh cao, trên cơ bản chẳng khác nào là phán quyết tử hình.

-Vào lúc mùa hè, trong huyện có đưa một danh ngạch huấn luyện cho thôn chúng tôi, khi tôi đi lên tỉnh thành thuận đường có làm kiểm tra, nhưng lại có kết quả như vậy.

Sắc mặt Đổng lão sư phi thường bình tĩnh, giống như không phải đang thảo luận sự sống chết của bản thân mình, hình như đang nói chuyện của người khác:

-Sau khi biết được bệnh tình của mình, tôi đã không còn ôm bao nhiêu hi vọng, chỉ là trong nhà còn bốn đứa bé, làm cho tôi khó thể yên tâm.

-Trong nhà không còn thân thích nào khác nữa sao?

Diệp Khai dò hỏi.

Đối với tình huống này Diệp Khai cũng cảm thấy phi thường đồng tình, chỉ là có chút chuyện hắn cần lên tiếng hỏi cho rõ ràng, dù sao chuyện có người ủy thác bốn tiểu la lỵ như vậy Diệp Khai chưa từng gặp được bao giờ, cũng không biết nên làm như thế nào, cho nên hắn phải hiểu rõ tình huống thật tinh tường mới có thể làm ra quyết định.

-Không còn thân thích nào đáng tin nữa rồi.

Đổng lão sư ảm đạm hồi đáp.

-A…

Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ nếu còn vài thân thích lại không đáng tin cậy, còn không bằng không có thì tốt hơn.

Chuyện bây giờ đã thật rõ ràng, bản thân Đổng lão sư bị bệnh nặng, lo lắng mình không còn sống được bao lâu, nhưng bốn tiểu la lỵ trong nhà lại chỉ mới được mười ba mười bốn tuổi, không có một người thân nào đáng tin để phó thác, rất có thể cuộc đời sẽ không được yên ổn.

Lo lắng của Đổng lão sư không sai, nhưng chính Diệp Khai lại không biết nên làm sao bây giờ.

-Người trong thôn đối với môi trường nuôi dưỡng bé gái trên cơ bản cũng không quá xem trọng, tuy cũng có trưởng bối đức cao vọng trọng có thể phó thác, thế nhưng đối với sự phát triển của trẻ con cũng không có chỗ tốt, tối đa là đem bọn nhỏ nuôi dưỡng thành người hay lập gia đình là xong.

Đổng lão sư nhìn Diệp Khai nói ra:

-Thế nhưng lòng kỳ vọng của tôi đối với bọn trẻ không chỉ đơn giản là lớn lên thành người, tôi hi vọng bọn nhỏ có thể trở thành nhân tài hữu dụng có cống hiến cho xã hội mà không chỉ là công cụ dùng để sinh con.

Rất hiển nhiên sự xuất hiện của Diệp Khai đã mang đến hi vọng cho Đổng lão sư.

Diệp thôn trưởng vừa đến liền muốn giúp đỡ các thôn dân đào đi gốc nghèo khó bần cùng, còn muốn cho bọn họ tiền, thôn trưởng như vậy quả thật mới được nghe thấy lần đầu.

Hơn nữa mỗi người mười ngàn đồng, dựa theo tiêu chuẩn hiện tại mà nói nếu sử dụng tiết kiệm một chút hoàn toàn có thể sống qua năm sáu năm thời gian, làm bốn cô bé có thể lớn lên thành người, học tới đại học.

Đổng lão sư đối với bốn đứa con gái của mình thật có lòng tin, cho nên luôn nghĩ ngợi muốn đem bọn nhỏ phó thác cho Diệp Khai, nhờ hắn chiếu cố bọn trẻ lớn lên thành người.

-Ngài là cháu trai của Diệp lão gia tử, tự nhiên là người đáng tin cậy, ngoại trừ tìm Diệp thôn trưởng nhờ hỗ trợ, tôi thật sự không nghĩ ra được phương pháp xử lý nào tốt hơn nữa rồi.

Đổng lão sư nói với Diệp Khai.

Đây là tin tưởng tôi hay là tin tưởng ông nội của tôi đây a? Diệp Khai oán thầm một câu, nhưng vẫn sinh ra lòng đồng tình đối với tình huống của Đổng lão sư.

-Lời nói mặc dù là như thế, nhưng bệnh cũng cần phải được trị liệu mới được. Xơ gan màn cuối mặc dù là rất phiền toái, nhưng có thể bởi vì từng người mà có khác biệt, không phải nói nhất định là không còn biện pháp.

-Bằng không thì thử liên hệ quân y viện xem sao, dù sao cô của anh là phó viện trưởng ở đó…

Tạ Quân Ngọc đứng bên cạnh bỗng nhiên nói với Diệp Khai.

Cô của Diệp Khai là Diệp Tử Ngọc, là chị em song sinh với Diệp Tử Bình, cũng là phó viện trưởng tổng quân y viện, là chuyên gia tâm não ngoại khoa nổi tiếng, để cho bà đến an bài một bệnh nhân đương nhiên là chuyện rất đơn giản.

Diệp Khai lập tức quay đầu trừng mắt nhìn nàng:

-Tạ tổng đội, cô không có chuyện gì đi điều tra người nhà của tôi làm gì vậy?

-Do công tác cần thiết.

Tạ Quân Ngọc lạnh nhạt đáp.

Diệp Khai lập tức im lặng, trung cảnh nội vệ muốn kiếm cớ thật sự vô cùng đơn giản, một câu công việc cần thiết liền có thể giải quyết xong vấn đề, nhất là liên hệ tới an toàn của người lãnh đạo trung ương, muốn sưu tập thêm nhiều tư liệu một chút cũng rất đơn giản, hơn nữa người khác cũng tìm không ra chút mao bệnh nào.

-Diệp thôn trưởng, xin anh nhất định đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi đi.

Đổng lão sư lại quỳ xuống:

-Ngoại trừ anh ra, tôi thật sự nghĩ không ra còn có người nào có thể cam đoan được con gái của tôi thuận lợi lớn lên thành người nữa rồi.

Trong nội tâm nàng quan tâm nhất vẫn là vận mệnh của bốn đứa con gái, nếu như có một người tốt chiếu cố chăm sóc một chút, để cho bốn đứa nhỏ học hành thành tài, với thông minh tài trí của bọn nhỏ, rất có thể sẽ trở thành bốn nữ sinh viên, cuộc sống tương lai bừng sáng, nhưng nếu như gặp phải kẻ xấu, lý tưởng này xem như hoàn toàn bị hủy diệt.

Sau khi Đổng lão sư nghe nói về chuyện của Diệp thôn trưởng, cảm giác đầu tiên chính là bốn đứa con gái của mình rốt cục đã có nơi trông cậy, thứ nhất là phương diện tiền bạc đã có được bảo đảm, thứ hai là với nhân vật như Diệp Khai, nhất định có thể giáo dục được con gái của nàng, lý giải được nỗi khổ tâm của một người mẹ như nàng.

-Cô mau đứng lên, tôi đáp ứng là được.

Diệp Khai không chịu đựng được tình trạng có người quỳ xuống cầu xin hắn như hiện tại.

Nếu nói là kẻ thù của mình quỳ xuống vậy còn có chút cảm giác thành tựu đi, nhưng một quả phụ số khổ quỳ gối trước mặt của mình, người không biết còn tưởng rằng mình muốn làm gì nàng, điều này thật sự làm cho hắn không biết làm sao, hơn nữa cũng cảm thấy bản thân có chút tình ngay lý gian.

-Đa tạ Diệp thôn trưởng, nhà chúng tôi nhất định trọn đời nhớ rõ ân tình của ngài, báo đáp ngài!

Đổng lão sư thấy Diệp Khai đã đáp ứng, lau nước mắt cảm tạ.

Từ khi biết được bệnh tình của mình cho tới nay, Đổng lão sư vẫn chưa từng được ngủ một giấc yên ổn, hôm nay rốt cục mới có thể thở ra được một hơi.

Diệp Khai vẫn cảm thấy có chút không ổn, cau mày nói với Đổng lão sư:

-Nói thật, tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu quyền thế, chiếu cố mấy đứa bé gái sẽ không có vấn đề gì, nhưng theo căn bản mà giảng, dù sao người ngoài chiếu cố bọn trẻ tốt thế nào cũng không thể sánh bằng mẹ của bọn nhỏ. Cho nên, Đổng lão sư, cô không thể có ý nghĩ buông tha sinh mạng của mình, nên chữa bệnh nhất định là phải đi chữa bệnh đấy.

-Bệnh như vậy là trị không hết được rồi.

Đổng lão sư lắc đầu nói.

Nàng cũng không phải không còn gì lưu luyến, làm sao chịu nhận mệnh muốn chết? Chỉ là tình thế không theo người, dù sao người bệnh xơ gan nghiêm trọng có thể hồi phục được trong trăm không có một, nàng cũng không cho rằng mình là người may mắn như thế.

Hơn nữa trị liệu bệnh nặng đến như vậy phải cần tìm tới bao nhiêu tiền đây?

Đổng lão sư cảm thấy thay vì đem tiền phí vào việc trị liệu không đáng tin cậy kia, còn không bằng tiết kiệm để nuôi dưỡng con mình, hoặc là có thể giúp cho bọn trẻ lên tới đại học, trên cơ bản đã có thể bắt đầu tự lập thì Đổng lão sư đã cảm thấy được yên lòng rồi.

Sở dĩ muốn nhờ vả Diệp Khai cũng là bởi vì nàng cảm thấy vị thôn trưởng trẻ tuổi này không thiếu thốn thứ gì, hơn nữa làm người đại khí, sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu của một người sắp chết như nàng.

-Ngày hôm nay đã không còn kịp, ngày mai tôi sẽ liên hệ phi cơ trực thăng, đi qua Minh Châu trị liệu cũng rất thuận tiện, chưa hẳn không thể trị lành.

Diệp Khai ngẫm nghĩ, cảm thấy trẻ con không còn mẹ thật sự quá đáng thương, nếu như có thể chữa lành bệnh của Đổng lão sư, đó là kết quả tốt nhất, nếu như thật sự vô lực xoay chuyển trời đất, vậy cũng chỉ có thể than thở là bốn tiểu la lỵ kia mạng khổ mà thôi.

Liếc mắt nhìn Đổng lão sư, Diệp Khai lại nói:

-Yên tâm đi, việc trị liệu cô không cần lo lắng, sẽ không cần dùng tiền đâu.

Hắn có thể cảm nhận được tâm tư của người làm mẹ như Đổng lão sư, cho nên dứt khoát đem lời nói trước, tránh khỏi việc Đổng lão sư suy nghĩ lung tung, nếu như có thể yên tâm mà chữa bệnh, mặc dù nói bệnh xơ gan khá nghiêm trọng, cũng chưa chắc không còn khả năng khôi phục, ít nhất vẫn có thể đem bệnh tình khống chế trong một mức độ nhất định.

Sau khi rời khỏi nhà của Đổng lão sư, trên đường đi Diệp Khai thật trầm mặc, Tạ Quân Ngọc cũng không nói lời nào.

Khi sắp về tới chỗ lều vải, Tạ Quân Ngọc chợt lên tiếng:

-Anh so với những công tử ăn chơi trong thủ đô đỡ hơn một chút đó.

Nói cái gì đây chứ! Diệp Khai quay đầu liếc mắt nhìn nàng, rất không hài lòng nói:

-Đám phân cẩu kia, sao cô có thể đem tôi so sánh với bọn hắn đây? Nhắc tới thật là vũ nhục nhân cách của tôi ah!

-Hừ hừ, vậy cũng chưa hẳn!

Tạ Quân Ngọc lập tức tỏ vẻ:

-Nếu như đối phương không phải là bốn tiểu mỹ nữ đáng yêu, anh còn nhiệt tâm được như vậy sao?

-Không biết.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, rốt cục thành thật trả lời câu hỏi của Tạ Quân Ngọc.

-Xem như anh còn là một nam nhân, ít nhất là đủ thẳng thắn thành khẩn.

Tạ Quân Ngọc nở nụ cười.

Bất quá cười thì cười, trong nội tâm Diệp Khai lại cảm thấy nặng trịch, Đổng lão sư đã giao cho hắn chính là một sự phó thác vô cùng nặng nề ah!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.