Quan Môn

Chương 236: Không Tin Thì Thôi




Đối với Thánh Vương thôn mà nói, hai trăm đồng đã là thật nhiều rồi, anh đem trên triệu đồng tiền mặt đặt tới trước mắt của bọn họ, đây là loại khái niệm gì?

Đôi mắt mọi người đều bị những xấp tiền xanh ngắt làm biến đổi, có chút biến thành màu lục xanh ngời.

Nếu không phải đang ở ban ngày ban mặt, ở trước mặt mọi người Diệp Khai vừa mới tiếp nhận chức vị thôn trưởng, bên người còn có một nữ hiệp đánh bại đệ nhất cao thủ Ngô Tác Đống trong thôn, cùng hai tùy tùng thực lực không rõ, đoán chừng mọi người đã muốn xông lên động thủ đoạt tiền.

Nhưng cho dù là như vậy, mọi người cũng chen tới, duỗi dài cổ nhìn lên va ly tiền mặt trên cối xay, đôi mắt trông mong nhìn Diệp Khai, hiển nhiên là muốn đợi Diệp thôn trưởng ra lệnh một tiếng, sau đó mọi người lập tức cùng nhau chia tiền.

-Mọi người muốn chia tiền sao?

Diệp thôn trưởng lại đứng trên cối xay lớn của thôn hỏi.

-Muốn!

-Nằm mộng cũng muốn!

-Tôi luôn nghĩ tới nó muốn điên rồi!

Mọi người ở trong vấn đề này phi thường nhất trí, ánh mắt nóng bỏng, trong lòng như lửa cháy.

-Muốn chia tiền không có vấn đề, nhưng mọi người có nghĩ tới hay không, cầm tiền rồi ngày sau làm sao mà dùng?

Diệp Khai hỏi.

-Muốn dùng thế nào thì dùng thế đó thôi chứ sao…

-Tôi muốn mua ngưu, lợp nhà…

-Tôi muốn kiếm tiền mua máy kéo…

Mọi người không ngừng ồn ào thảo luận lên, mặc dù cuộc đời mọi người còn chưa có cơ hội nhìn thấy được nhiều tiền như vậy, thế nhưng ai cũng biết tiền là thứ tốt, cuộc sống tự cấp tự túc tuy vô dục vô cầu, thế nhưng hiện tại nghe radio cũng biết được ở thế giới bên ngoài muôn sắc muôn màu, hơn nữa ngẫu nhiên cũng có người đi ra ngoài đó, đi địa khu Lăng Xuyên hoặc là những thành thị xa hơn, biết rõ chỗ tốt của thế giới tràn đầy màu sắc kia.

Hôm nay nếu đã có tiền, mọi người đương nhiên nghĩ muốn đi ra thế giới bên ngoài xem xét, cũng tốt hơn cả đời vây khốn trong khe núi sâu nơi đây, chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.

-Mọi người lấy được tiền, phải đi ra bên ngoài mới có thể dùng tới.

Diệp Khai lại nói:

-Thế nhưng với tình huống như hiện tại, mọi người đi được ra ngoài sao? Cho dù đi ra ngoài được rồi, lại muốn đi tới địa phương nào đặt chân? Không có một nơi an cư an ổn, cho dù có tiền, trong nội tâm mọi người sống được yên tâm? Tiền có một ngày sẽ xài hết, tương lai nên làm sao trôi qua, mọi người có từng suy nghĩ đến sao?

Diệp Khai nói ra một phen, nói đến thật sâu trong nội tâm mọi người.

Mọi người lập tức yên lặng không lên tiếng, đều nhìn chằm chằm vị Diệp thôn trưởng quá trẻ tuổi không hợp thói thường phía trước, muốn nghe xem hắn còn có lời gì muốn nói, nhưng đồng thời trong lòng thật nhiều người không nỡ, chẳng lẽ Diệp thôn trưởng sẽ thật sự đem nhiều tiền như vậy không công đưa cho tất cả mọi người sao?

-Yên tâm đi, bốn ngàn hai trăm sáu mươi ba người trong thôn, mỗi người mười ngàn đồng, số tiền này tôi sẽ đưa ra chắc chắn!

Diệp Khai lớn tiếng nói:

-Vì để cho chúng ta đi ra ngoài, cầm theo số tiền kia, vượt qua cuộc sống mới, tôi đã ở ngoài núi tìm một địa phương, xây dựng thành một Thánh Vương thôn mới, đến lúc đó đã không còn bị dãy núi gây trở ngại, tất cả mọi người có thể trôi qua những ngày tốt lành!

-Phải ra thôn, đây không phải là xa xứ sao?

-Đúng vậy ah, chúng ta không đáp ứng.

-…

-Không ra thôn sẽ không có tiền lấy.

Diệp Khai nói ra:

-Mọi người đều được xem là đại biểu trong thôn, trước tiên làm ghi chép, mỗi người được thêm mười ngàn đồng.

-Ách…

Mọi người lập tức không nói, hai mươi ngàn đồng nha, cộng thêm người trong nhà lĩnh thêm một ít, chuyện này thật có thể làm!

Nếu như ở lại trong thôn, một năm cũng không kiếm được vài trăm đồng ah!

-Đương nhiên, tiền không phải để mọi người lấy không công, còn có một ít vấn đề phải nói trước.

Diệp Khai còn nói thêm:

-Thánh Vương thôn chúng ta là một chỉnh thể, phải đi con đường cùng giàu có, bốn ngàn hai trăm sáu mươi ba người trong thôn mỗi người đều phải cùng đi mới có thể lĩnh tiền! Chúng ta không thể ném bất kỳ thôn dân nào ở lại chịu khổ trong núi! Chuyện này nếu làm thành, mọi người có thể bắt đầu chia tiền!

Có người nghe xong, lập tức đưa ra nghi vấn:

-Diệp thôn trưởng, cậu không phải đang lừa gạt chúng tôi đi? Vạn nhất cậu đem chúng tôi đưa ra ngoài thôn hết, cậu lại không trả tiền thì phải làm sao đây?

-Đúng vậy đó, tôi xem trong va ly này mặc dù thật nhiều tiền, nhưng cũng không tới mấy triệu đồng đi?

-Thôn trưởng có phải đang đùa giỡn chúng tôi hay không đây?

Các đại biểu lại có chút tao động, hiển nhiên đã chú ý tới vấn đề này, đối với uy tín của thôn trưởng mới có chút nguy cơ sút giảm.

-Mọi người an tâm một chút chớ vội!

Diệp Khai vung tay lên nói:

-Hôm nay mọi người đi tới từng nhà từng hộ lần lượt đăng ký, thống nhất tiến hành sổ tiết kiệm, tiền sẽ căn cứ theo nhân số từng nhà mà đưa vào trong sổ tiết kiệm của mọi người! Nhưng số tiền này tạm thời chưa thể phát ra, thẳng khi mọi người chuyển sang nơi ở mới mới có thể phân ra!

Hắn vừa nói như vậy mọi người lập tức hiểu được, cũng yên tâm, chỉ cần tiền đưa tới sổ tiết kiệm, cũng sẽ không còn sơ hở chút nào rồi.

Vì vậy mọi người bắt đầu hành động, chia nhau đi khắp trong thôn tiến hành động viên đăng ký chuẩn bị sổ tiết kiệm để lĩnh tiền.

Sau khi giải quyết xong những người kia, Diệp Khai mới nhảy xuống khỏi cối xay lớn.

-Hô hô, vẫn luôn trực tiếp dùng tiền là hữu hiệu nhất!

Diệp Khai lau mồ hôi nói ra.

Tạ Quân Ngọc đứng một bên, khoanh hai tay trước ngực nhìn Diệp Khai, cảm thấy thật có ý tứ.

-Tạ tổng đội, hôm nay thật sự vô cùng đa tạ!

Diệp Khai tỏ vẻ cảm tạ Tạ Quân Ngọc, sau đó lại đưa ra nghi vấn:

-Nhưng mà sao cô đột nhiên chạy tới đây? Chẳng lẽ nhớ tôi sao?

Tuy Diệp Khai cười đùa tí tửng hỏi thăm, nhưng trong lòng cảm thấy có chút kỳ quặc, cảm giác mục đích của Tạ Quân Ngọc tới đây lần này có chút khó đoán, tuy kẻ đần cũng biết nàng vì mình mà tới, nhưng cụ thể do nguyên nhân gì thì hắn không cách nào rõ ràng.

-Tôi đã có…

Tạ Quân Ngọc lại nhìn Diệp Khai nói.

-A?

Diệp Khai có chút kinh ngạc nhìn Tạ Quân Ngọc, cảm thấy lời nói của nàng có chút cổ quái.

-Là của anh!

Tạ Quân Ngọc nói tiếp.

-Làm sao có thể?

Diệp Khai lập tức hô lớn.

Diệp Khai ngẩng phắt đầu lên, chuyện đêm hôm đó rõ ràng là Tạ Quân Ngọc có ý đồ cưỡng gian hắn nha, tuy tình huống rốt cục là như thế nào thì Diệp Khai không biết được rõ ràng, thế nhưng cuối cùng khi hắn tỉnh táo lại, thấy rõ ràng là mình giải quyết ở bên ngoài cơ thể đấy, chẳng lẽ nói gien di truyền của Diệp gia mạnh mẽ tới như vậy, cách cái bụng mà cũng có thể làm cho nữ nhân mang thai hay sao?

Mặc kệ Tạ Quân Ngọc nói như thế nào, Diệp Khai làm sao cũng không thể tin tưởng.

-Vì cái gì không có khả năng?

Tạ Quân Ngọc hỏi ngược lại.

-Dù sao là không khả năng!

Diệp Khai nói ra, trong lòng hắn thầm nghĩ, mình cùng Chung Ly Dư đã lên giường nhiều lần đến vậy rồi, cũng chưa từng xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ nói chỉ có một đêm lên giường với Tạ tổng đội cô mà còn giao hoan xuất ra bên ngoài cơ thể, làm sao có thể có thai được chứ? Loại khả năng này hoàn toàn là không thể, làm sao có thể để người tin tưởng?

-Anh cảm thấy là tôi đang nói dối sao?

Sắc mặt Tạ Quân Ngọc lộ ra vẻ phi thường lúng túng, chất vấn Diệp Khai.

-Loại chuyện này nói dối hình như không hữu dụng ah?

Mặc dù Diệp Khai không chính diện đáp lại câu hỏi của Tạ Quân Ngọc, nhưng trong nội tâm là không ủng hộ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển mạnh như vậy rồi, mặc dù nói tình huống trong nước còn kém hơn một ít, nhưng thông qua việc phân biệt gien di truyền để xác nhận có phải đời sau của mình hay không thì vẫn có thể làm được.

Tạ Quân Ngọc cũng không phải kẻ đần, làm sao ngay cả loại chuyện này mà cũng không hiểu được rõ ràng đây?

Chẳng lẽ tùy tiện mang thai đến giả mạo đời sau của Diệp gia, là có thể đạt thành mục đích nào đó của nàng không muốn cho ai biết sao?

Diệp Khai cảm thấy loại chuyện này quả thật là có chút không đáng tin cậy.

-Không tin cũng được, dù sao tôi cũng không có ý định cho anh.

Tạ Quân Ngọc bỗng nhiên nói ra, thật khinh miệng liếc mắt lườm Diệp Khai, sau đó đi tới trong lều vải của bọn họ.

Diệp Khai dẫn theo balo của nàng đi theo sau, phát hiện Tạ Quân Ngọc đã leo lên giường ngủ của hắn.

-Hắc, rõ ràng còn nằm lên giường của mình luôn.

Diệp Khai nói.

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch buông hành lý, hai người nháy mắt nói với Diệp Khai:

-Lão bản, người ta rõ ràng là có ý tứ với cậu đấy, loại hành động đưa lên tận cửa thế này không có đạo lý đẩy ra bên ngoài ah.

-Đúng vậy đó lão bản.

Phùng Thiên Dịch cũng nói:

-Thân thủ của Tạ tổng đội giỏi như vậy, vừa vặn có thể thiếp thân bảo hộ cậu, trách nhiệm của chúng tôi cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều nha.

-Thiếp thân bảo hộ?

Diệp Khai nhìn Tạ Quân Ngọc đang nằm trên giường của mình, trong lòng tự nhủ trong nội tâm của tôi còn không chắc chắn đâu, có trời mới biết Tạ tổng đội này có đột nhiên làm ra chuyện gì nằm ngoài dự đoán khiến cho bản thân hắn không kịp chuẩn bị ứng phó thì sao đây?

Dù sao cừu oán giữa Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc còn chưa được hoàn toàn giải quyết đấy, chuyện ân ái phát sinh ngoài ý muốn chính hắn còn chưa hiểu nổi, hắn cảm giác Tạ Quân Ngọc đi tìm mình là có chuyện gì đó không muốn cho ai biết mà thôi.

Đối với dạng nữ nhân thế này, thực lực lại còn cường đại, Diệp Khai làm sao dám yên tâm cùng nàng nằm chung trên một giường?

Nhưng đối với Tạ Quân Ngọc có muốn đuổi cũng không đuổi được, Diệp Khai lo lắng sau khi đánh thức nàng sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng thế nào.

Dù sao với thực lực của Tạ Quân Ngọc, cho dù Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch liên thủ cũng đánh không lại nàng.

-Ai, đành phải để nàng ở lại đây trước đã, tôi ở bên ngoài tìm chỗ ngủ khác thôi.

Diệp Khai nhìn thoáng qua Tạ Quân Ngọc đang nằm ngủ say trên giường mình, cũng có chút không thể làm được gì.

Cũng may lúc đi tới đây mang theo đầy đủ vật dụng, cũng không cần lo lắng mình sẽ không có chỗ ngủ, tối đa ở ngoài dùng túi ngủ là được rồi, cũng không có vấn đề gì lớn.

-Nguyên lai, nhị thiếu gia không phải muốn sửa đường ở Thánh Vương thôn, mà là muốn cổ động thôn dân di dời à?

Nghĩ tới sự tình hôm nay, Lê Nhị không khỏi cảm thấy vạn phần bội phục Diệp Khai.

Khó trách khi Diệp Khai đến lại nói trợ giúp thôn dân đào đi gốc nghèo khó bần cùng, nếu như bọn họ không rời núi, sẽ không thoát được tính cực hạn của khu vực này, gốc nghèo kia không cách nào đứt đoạn.

Hôm nay Diệp Khai dùng tiền cùng ích lợi dẫn dụ, để cho thôn dân hình thành một chỉnh thể, toàn bộ di dời, tuy tìm không ít tiền, nhưng đối với công tác khai phát phát triển mà nói, cái giá di dân cũng không lớn bằng bỏ tiền sửa đường.

-Ai nói tôi không sửa đường vậy?

Diệp Khai hắc một tiếng nói:

-Nếu như anh chỉ nhìn Thánh Vương thôn, nhưng nhìn không tới huyện Bằng Dương thậm chí là tiền cảnh của địa khu Lăng Xuyên, thì sẽ không cách nào lĩnh hội được ý đồ chân chính của tôi rồi!

-Còn có ý đồ sâu hơn sao?

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nghe xong đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ nói, Diệp nhị thiếu thật sự còn có chuẩn bị phía sau sao? Hai người bọn họ thật nghĩ không ra, Diệp Khai còn có thể lưu lại hậu chiêu ở phương nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.