Quan Môn

Chương 192: Phi cơ trực thăng tham chiến




- Như thế nào gọi là pháo binh chân chính?

Diệp Khai có chút khẩn trương hỏi thăm.

Sự tình hôm nay thật sự có chút vượt ngoài ý định, mà khi đợt pháo kích thứ hai cùng thứ ba trong nháy mắt lại hạ xuống, tình huống hai lần này càng thêm khó khăn, thiếu chút nữa đã tạc trúng lốp xe bên trái.

Cũng may đối phương tựa hồ cũng không chuẩn bị đạn dược sung túc, sau một loạt pháo kích rốt cục đã dừng lại.

- Thật quá ngưu bức, chiếc xe này thật quá đã ghiền!

Lê Nhị lau mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nói.

Hắn tránh được đợt pháo kích thứ hai, cự ly với đối phương đã ngày càng kéo xa, nếu như không phải vận khí quá kém đối phương muốn tạc trúng xe mình khả năng càng lúc càng nhỏ hơn.

Hơn nữa vốn là cao thủ hệ thống tình báo của quân đội hiểu rõ về uy lực của pháo kích, Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đối với loại pháo kích này am hiểu không ít, chỉ thông qua tiếng rít của đạn pháo trong không khí đã biết rõ được nên lẩn tránh hướng nào.

- Theo thủ pháp thao tác nhìn lại, mấy người này đều là pháo binh chân chính được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là tay mơ trong nghề.

Phùng Thiên Dịch giải thích với Diệp Khai:

- Tuy kết cấu của pháo cối đơn giản, mang theo thuận tiện, nhưng nếu muốn dùng tốt nó cũng không chỉ hai ba ngày là đủ khả năng nắm giữ, thủ pháp của mấy người này thành thạo, độ chính xác rất cao, đã nói rõ là dân lão luyện.

Theo phán đoán của Phùng Thiên Dịch, công kích bọn họ chính là loại pháo cối PP89 thức 60mm, vật này vào năm 1983 được quốc nội nghiên cứu chế tạo ra đời pháo cối 60mm đầu tiên, tới năm 1986 được sản xuất định hình, vào năm 1987 được trang bị cho bộ đội tự vệ phản kích chiến tại Nam Cương, trong chiến đấu từng nhiều lần lập kỳ công.

Từ đó về sau dựa trên cơ sở ý kiến của bộ đội sử dụng, đã tiến hành nhiều lần cải tiến kỹ thuật, cuối cùng được định tên là pháo cối 89 thức 60 mm.

Trong quân đội trang bị loại pháo cối đường kính 60mm, nặng 5.25kg, độ bắn lớn nhất là 2700 thước, độ nặng của viên đạn là 1.33kg, độ lạc đạn cự ly 1100, phương hướng 1200.

- Pháo cối 89 thức 60mm sức nặng không cao, độ dày tốt, tính năng cao, sử dụng thuận tiện, cho nên hiện tại đặc chủng trong quân hoặc là phân đội trinh sát đều được trang bị.

Phùng Thiên Dịch nói ra:

- Nhưng nhìn theo tư thế của đối phương, hơn phân nửa là lão luyện trong quân, không giống như người thuộc cơ cấu địa phương.

Diệp Khai lập tức đem tình huống mới nhất thông qua điện thoại báo với nhị lão gia tử.

- Ông đã biết, phi cơ trực thăng võ trang lập tức sẽ tới ngay, ông đã trao quyền cho bọn họ trực tiếp tiến hành công kích mục tiêu!

Nhị lão gia tử đằng đằng sát khí nói.

Vốn tính tình của nhị lão gia tử luôn thật khắc chế, nhưng chuyện xảy ra hôm nay lại có người dám cầm pháo cối oanh kích Diệp Khai, hắn đương nhiên không còn cách nào bình tĩnh, nhị lão gia tử muốn bão tố, phi cơ trực thăng võ trang lại tính là gì? Không đem phi cơ chiến đấu mang theo đạn đạo lái qua, chỉ vì làm vậy thật có chút không thực tế mà thôi.

Diệp Khai rất rõ ràng, loại sự tình con cháu gia tộc bị người truy sát nã pháo kiểu khủng bố này toàn gia tộc nghe được đều sẽ nổi giận, mặc dù là vận dụng máy bay chiến đấu, dù ở trong hội nghị Cục chính trị trung ương cũng có thể nói chuyện thật cứng rắn.

Huống chi gốc rễ của Diệp gia bản thân là trong quân đội.

Ấn tượng của nhị lão gia tử mang tới cho người ngoài không có điều gì khác, chính là tính tình chính trực thẳng thắn lại nóng tính, cho nên nếu người khác gặp phải chuyện như vậy, cũng chỉ nhắm mắt nhắm mũi nhận biết, bằng không còn có thể làm như thế nào đây?

Diệp Khai vẫn mở luôn điện thoại bảo trì liên lạc cùng nhị lão gia tử không gián đoạn, đồng thời cũng vì cung cấp tọa độ cho phi cơ trực thăng võ trang đang đến.

Mười phút sau, hai phi cơ trực thăng võ trang đã đuổi tới trên bầu trời hiện trường, ngay lập tức phát hiện ra năm chiếc xe Ford màu đen vây hai đầu đường.

- Tôi dùng danh nghĩa Quân ủy trao quyền cho các đồng chí, toàn diện tiến hành đả kích phần tử võ trang bất minh kia!

Nhị lão gia tử hạ mệnh lệnh tác chiến cho hai chiếc phi cơ trực thăng võ trang.

Hàm nghĩa của mệnh lệnh toàn diện tấn công khá rộng, ý tứ nói chính là có thể sử dụng hết thảy thủ đoạn công kích.

Hai chiếc phi cơ trực thăng võ trang không chút báo trước bắt đầu lao xuống phía dưới, tiếp cận mấy chiếc xe Ford màu đen kia.

Người phía dưới hiển nhiên không ngờ nơi này lại xuất hiện phi cơ trực thăng võ trang, còn đang có chút kinh ngạc thì hai chiếc trực thăng võ trang trên không đã nổ súng.

Hai chiếc phi cơ trực thăng được cùng linh kiện lắp ráp do nước Pháp sản xuất, phía dưới đầu trực thăng lắp đặt một khẩu pháo treo đường kính 23mm, mỗi phút bắn được 150, hơn nữa mặt bên còn treo đạn đạo đỏ chống tăng "Hồng tiễn -8".

Nhưng dùng để công kích xe con trên mặt đất không có năng lực phòng ngự trên không hiển nhiên không cần dùng đến đạn đạo chống tăng, chỉ nói tới ngọn lửa từ trong cỗ pháo treo đường kính 23mm đã đủ đem đối phương hoàn toàn xé thành nát bấy.

Hai chiếc phi cơ trực thăng võ trang cơ hồ đồng thời triển khai tấn công với mục tiêu dưới đất, ba chiếc xe con sau lưng ba người Diệp Khai lập tức bị đánh bạo, ngay tiếp theo mấy pháo thủ còn chưa thu thập xong pháo cối cũng liền té trên vũng máu.

Tựa hồ là có một chiếc xe bị bắn nổ bình xăng, ngọn lửa nhanh chóng dâng lên, sau đó là tiếng nổ tung bạo tạc cùng khói đen dày đặc bắt đầu tràn ngập nơi hiện trường.

Cho dù xe của ba người Diệp Khai còn cách ngoài mấy trăm thước, cũng có thể cảm nhận được tràng diện rung động chao đảo cả linh hồn.

Hoàn thành nhiệm vụ tấn công vòng thứ nhất, hai chiếc phi cơ trực thăng tiếp tục vọt tới trước đem hai chiếc Ford đen đã theo dõi ba người Diệp Khai trước đó tiến hành áp chế từ trên không trung, rất nhanh hai chiếc xe đã mất đi động lực, người trên xe có ý định bỏ xe chạy trốn, đáng tiếc đều không thể thực hiện.

Khi Diệp Khai bọn họ đuổi tới, đối phương chỉ còn hai người sống sót, nhưng đã bị thương rất nặng, trên cơ bản đã lâm vào trạng thái mê mang bất tỉnh.

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch tìm tòi trong xe, đem một ít đồ vật có khả năng truy tìm thân phận đối phương mang đi ra, chỉ là đối phương tựa hồ rất cẩn thận, chỉ sợ biển số xe an ninh trong tỉnh Giang Trung cũng chỉ là biển số ngụy trang mà thôi.

Diệp Khai tiến hành liên lạc cùng nhị lão gia tử, sau đó phân phó phi cơ trực thăng võ trang đáp xuống, đem hai người còn sống sót mang về cấp cứu.

- Ông thật sự muốn xem thử đến tột cùng là người nào dám sau lưng giở trò!

Nhị lão gia tử hiển nhiên là đang vô cùng giận dữ.

Lần này rõ ràng là có người dùng vũ khí hạng nặng đến vây giết Diệp Khai, nhất định là có bối cảnh quân đội, nhị lão gia tử tự nhiên là không chịu bỏ qua ý đồ, trong quân không ngờ còn có người dám động thủ đối với con cháu của Diệp gia, loại chuyện này nhất định không thể dễ dàng tha thứ, nhị lão gia tử đã quyết tâm tra xét cho ra nội tình của đối phương, cho bọn hắn một kích lôi đình.

Người trên phi cơ trực thăng võ trang hiển nhiên không có kinh nghiệm trong việc tra xét thân phận đối phương, cũng may Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đều là cao thủ trong việc này, hai người kiểm tra một phen, tựa hồ cũng phát hiện ra được chút manh mối, chỉ là còn cần đem về tổng bộ tiến hành xem xét mới có thể xác nhận được thân phận chân thật của đối phương.

- Cháu nên đến quân khu trong tỉnh Giang Trung đi, bên kia đã nhận được mệnh lệnh của ông, sẽ nhận nhiệm vụ bảo hộ cháu, việc này phải nghiêm khắc giữ kỹ bí mật, chuyện kết thúc công việc ông sẽ phái người đi làm!

Nhị lão gia tử lại dặn dò Diệp Khai vài câu, lúc này mới cắt đứt thông tin.

Diệp Khai nghe xong lời của nhị lão gia tử cũng không còn lựa chọn nào khác.

Chẳng qua hắn chỉ nghĩ muốn đến Giang Trung thăm Ninh Sương mà thôi, thuận tiện thảo luận khả năng đề bạt cho Ninh Thiên Hòa hay không, thật không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện như vậy, thật sự làm cho người rất khó tin tưởng.

Nhưng bất kể nói như thế nào âm mưu đối phương nhắm vào Diệp Khai cuối cùng còn chưa thực hiện được, mà Diệp gia đã phát hiện có một cỗ thế lực đối địch âm thầm tồn tại, nếu như có thể tra xét ra được gốc gác của bọn họ, đối với Diệp gia mà nói phi thường hữu dụng, dù sao địch nhân núp trong bóng tối mới là phiền toái nhất, về phần sau khi địch nhân đã bại lộ, như vậy uy hiếp sẽ nhỏ đi nhiều.

Với lực lượng hiện tại của Diệp gia, chỉ cần tìm được thân phận đối phương, muốn bắt giữ bọn hắn chỉ là chuyện dễ dàng.

- Xe này của chúng ta còn chạy được nữa không?

Diệp Khai hỏi Lê Nhị một tiếng.

Sở dĩ Diệp Khai hỏi như vậy chủ yếu là vì hắn vừa mới phát hiện bên ngoài chiếc Hummer có thể nói là vết thương chồng chất, nhất là bên trái của xe, cơ hồ đã hoàn toàn lõm vào, nhìn vào chẳng khác gì bị tảng đá lớn đập trúng, dù sao uy lực của pháo cối thật sự là quá mạnh.

- Xe rất tốt, nhưng người thật quá sức rồi…

Lê Nhị nói ra.

Khi nãy cả ba người đều bị vết thương nhẹ, chân của Lê Nhị cũng bị xé mở một lỗ lớn, lúc này nhìn qua thấy máu tươi đầm đìa, nhưng không nguy hiểm tính mạng, Phùng Thiên Dịch đang tranh thủ thời gian băng bó cho hắn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Không phải bị mảnh đạn làm bị thương, có thể bị thứ gì đó trong xe cắt trúng.

Lê Nhị giải thích nói.

- Chỉ bị chảy máu mà thôi, không bị thương tổn tới gân cốt, trở về băng kỹ lại không còn vấn đề gì lớn.

Phùng Thiên Dịch băng bó xong lại nói.

Diệp Khai cũng nhìn kỹ thương thế của Lê Nhị, lại hỏi qua tình huống của Phùng Thiên Dịch, vấn đề không lớn, lúc này mới cảm thấy yên lòng.

Diệp Khai ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời tiết nắng ráo sáng sủa, mặt trời không quá nóng, rất thích hợp để bay.

Nhìn nhìn lại tình huống trên mặt đất, mặc dù nói xe Hummer không bị tổn thương quá nghiêm trọng, thế nhưng không ai dám cam đoan ở phương diện khác không có vấn đề, trước khi còn chưa được kiểm tra sửa chữa toàn diện không nên sử dụng thì tốt hơn, nhất là bề ngoài nhìn thảm như vậy, chạy ra ngoài đường cái đoán chừng sẽ khiến người vây xem.

Loại xe Hummer dân dụng này ở trong nước vốn là độc nhất, hơn nữa cộng thêm bề ngoài vết thương chồng chất, không làm người ta chú ý mới có quỷ, Diệp Khai cũng không hi vọng mình bị người vây xem, vì vậy đành phải bỏ xe ở lại.

- Chúng ta ngồi phi cơ trực thăng đi thôi, ít nhất tiết kiệm thời gian hơn, cũng an toàn hơn rất nhiều.

Rốt cục Diệp Khai quyết định.

- Cũng tốt.

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đều gật đầu đồng ý.

Trên thực tế sau khi phát sinh ra loại chuyện này, tất cả mọi người đối với đoạn đường phía trước có chút lo lắng, phải biết rằng đi thêm vài km tới phía trước còn phải đi qua một mảnh vùng núi, ai cũng không thể cam đoan đối phương còn có an bài kế tiếp hay không.

Cho nên ngồi phi cơ trực thăng đi qua là lựa chọn tốt nhất, ít nhất chỉ cần đối phương không sử dụng đối không đạn đạo thì không làm gì được bọn họ.

Vì vậy ba người đều leo lên phi cơ trực thăng cùng nhau bay tới quân khu tỉnh Giang Trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.