Quan Môn

Chương 162: Tình thế có chút phức tạp




- Hôm nay đây là ý gì, như thế nào mà đều xông nổ súng vào lão Diệp gia chúng ta rồi hả?

Nhị lão gia tử sau khi tan họp vào luôn phòng làm việc của Diệp lão gia tử.

Dù sao là anh em nên khi xảy ra xung đột trên hội nghị thì nếu họ liên thủ sẽ làm cho người ta lấy cơ.

Diệp lão gia tử ra dấu cho Nhị lão gia tử ngồi xuống, sau đó thong thả đến ngồi sau bàn làm việc.

Thư ký bưng trà lên rồi rất nhanh lui ra ngoài.

-Chuyện hôm nay phần lớn vẫn vì Tử Bình.

Diệp lão gia tử nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Trước đó lần thứ nhất thôi động Tử Bình nhập cục, lực lượng khắp nơi đã hội tụ, nước chảy thành sông, so sánh thuận lợi. Bất quá hiện tại có người nhớ tới lại cảm thấy trong nội tâm không lớn thoải mái chưa, luôn muốn tìm một chút cớ vặt.

Nhị lão gia tử gật đầu nói:

- Em cũng cảm thấy được là có chuyện như vậy, nhưng sao thủ tướng Vân cũng hùa vào?

Quan hệ giữa thủ tướng Vân cùng lão Diệp gia tương đối gần, giờ ông đột nhiên hùa vào với Vĩnh Niên lộ ra có chút kì quái.

- Vấn đề này, đoán chừng có nguồn gốc từ lão Hầu gia.

Diệp lão gia tử vuốt tóc, bình tĩnh nói:

- Quan hệ giữa lão Vân cùng cha vợ trước của Hầu Khang không tệ, đoán chừng là nhận ủy thác của người, đến bới lông tìm vết đấy.

Thủ tướng Vân cùng cha vợ trước của Hầu Lão Tam là bạn vong niên, trước kia từng chịu ân huệ của ông ta. Giờ lão Diệp gia đỡ Hầu Lão Tam thượng vị bí thư thành ủy Hải Đông khiến cha vợ trước bất mãn, đoán chừng là lão đầu nhi chạy đến trước mặt thủ tướng Vân kể lể. Thủ tướng Vân cảm thấy khó chịu nên mượn cớ xả giận cho lão đầu nhi, sau này gặp lại có chuyện để nói, coi như tỏ thái độ.

- Lão đầu nhi cũng cố chấp, chuyện con gái cũng biết chỗ nào nên gây nên không.

Nhị lão gia tử rất bực mình, cảm thấy lão đầu nhi hơi quá.

Diệp lão gia tử lắc lắc đầu nói:

- Việc nhà khó khăn nhất đã đoạn, nói cái này cũng không có ý gì. Ngược lại em biết được bao nhiêu chuyện về nội tình Soviet? Đối phương thật sự ngay cả ba ngày cũng không kiên trì được?

- Một đám ô hợp, ba ngày coi như xem trọng bọn họ rồi. Nếu như trong nước chưa chắc được một ngày.

Nhị lão gia tử khinh miệt đáp.

- Nói như thế nào?

Tuy Diệp lão gia tử xuất thân quân đội nhưng từ khi tham chính thì về phương diện quân sự phai nhạt nhiều, cũng không nhiều tinh lực để chú ý, dù sao cũng có Nhị lão gia tử coi chừng, không xảy ra vấn đề gì.

- Phó tổng thống Soviet không biết cách làm việc, chỉ khống chế Gorbachov xuất nhập, cũng không có áp dụng thủ đoạn ác liệt này, thậm chí còn không hạn chế liên lạc ra ngoài. Thế cục hiện giờ của Moscow cũng cực kỳ hỗn loạn. Tuy quân đội vào thành nhưng chấp hành bất lực nên không thể khống chế. Tổng thống Boris Yeltsin đã bắt đầu tổ chức phản kích rồi.

Nhị lão gia tử nhếch miệng nói:

- Kỳ thật, thằng cháu bảo bối của anh cũng đã từng nói với em, chính biến này nhất định sẽ thất bại, không đạt được bất cứ mục tiêu gì, ngược lại thúc đẩy Soviet diệt vong nhanh hơn.

Diệp lão gia tử gật gật đầu, à một tiếng.

Rất hiển nhiên, sau kinh biến này, danh vọng cá nhân Gorbachov coi như xuống đến điểm thấp nhất, toàn bộ liên minh sụp đổ. Tổng thống Nga Boris Yeltsin đã giương nanh vuốt sắc bén chuẩn bị tiếp nhận đại bộ phận tài nguyên chính trị của Soviet rồi.

- Sẽ không qua ba ngày, trận chính biến này sẽ tuyên cáo thất bại, bất quá tình thế lại tiến thêm một bước mở rộng. Từ lúc chính biến xảy ra, Soviet trên thực tế cũng đã không tồn tại nữa.

Nhị lão gia tử nói:

- Đây cũng là thằng cháu bảo bối của anh nói.

Diệp lão gia tử nghe xong chỉ cười:

- Cháu nó còn nói gì?

- Ha ha, nó ngồi máy bay lượn một vòng Minh Châu rồi sa sầm.

Nhị lão gia tử cũng cười:

- Nó nói không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, thành phố Minh Châu vẫn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của những năm ba mươi, thoạt nhìn là rất không lạc quan đâu. Về sau còn nói lại để cho cha hắn đi Minh Châu dường như thiếu cân nhắc.

- Tiểu tử này...... Hắc......

Diệp lão gia tử nghe xong, cười cười, bất quá biểu lộ cũng trở nên có chút ngưng trọng.

Lại nói tiếp, Diệp Khai lo lắng cũng không phải không có đạo lý.

Thành phố Minh Châu hoàn toàn chính xác từng có quá khứ huy hoàng, nhưng dưới làn sóng cải cách thì bước chân của nó dường như hơi chậm. Có lẽ vì phải gánh giao nộp ngân sách và thuế quá cao nên nó không thể tiến nhanh. Hơn nữa còn thêm đấu tranh hình thái tư tưởng khiến người Minh Châu không thể buông tay buông chân, một số thành thị phía nam đi trước nhưng dù sao cũng không phải toàn bộ.

Nếu như cho nó một cơ hội tốt, Diệp lão gia tử tin tưởng thành phố Minh Châu nhất định sẽ trong thời gian rất ngắn, một lần nữa quật khởi.

Trên thực tế, gần đây cao tầng vẫn thảo luận vấn đề trọng điểm đối với thành phố Minh Châu.

- Đối với sự phát triển của thành phố Minh Châu, sẽ không bởi vì ai tại nhiệm thượng mà sinh cải biến, đây là quốc gia đại sự, không phải tiểu hài tử qua mọi nhà, cho nên Tiểu Khai lo lắng là dư thừa đấy.

Diệp lão gia tử trầm ngâm nói.

Ông biết rõ Diệp Khai lo lắng cái gì, đơn giản là lo lắng Diệp Tử Bình sau khi chủ chính Minh Châu thì bên cao tầng lại chậm chạp ra quyết sách ủng hộ. Khi đó Diệp Tử Bình chấp chính Minh Châu cũng khó nói, anh ở cục chính trị, lãnh đạo phó quốc cấp vậy mà cũng không xin được cơ thế đặc thù cho Minh Châu?

Nhưng cao tầng không có khả năng không chịu trách nhiệm quyết định về vấn đề này, chuyện phát triển thành phố Minh Châu nhất định phải làm. Đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong đều chú ý tới thành phố Minh Châu. Đồng chí Giang Thành cũng xuất thân từ thành phố Minh Châu nên dĩ nhiên có cảm tình đặc biệt.

- Có chuyện em không biết, đồng chí Giang Thành đã đem phó bí thư thành phố Minh Châu Đàm Thắng Kiệt điều nhận phó chủ nhiệm văn phòng trung ương đảng rồi.

Diệp lão gia tử bỗng nhiên nói.

- Em không quá quen người này, chắc là tri kỷ của đồng chí Giang Thành.

Nhị lão gia tử cân nhắc nói.

Hôm nay chủ nhiệm văn phòng trung ương đảng là đồng chí Ông Thanh Nguyên nhưng ông không phải là tuyến của đồng chí Giang Thành. Đàm Thắng Kiệt vào kinh thành đảm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng trung ương đảng, rất rõ ràng là muốn trải đường cho hắn lên chủ nhiệm.

Thân là chủ nhiệm văn phòng trung ương đảng, tiếp xúc rất nhiều sự vụ quan trọng nên dù chỉ hàm bộ trưởng nhưng vị trí cực kỳ mấu chốt, cần người tâm phúc.

- Đồng chí Giang Thành cảm giác thiếu lực tại đầu mối nên điều đồng chí Đàm Thắng Kiệt vào kinh thành, hẳn là quân sự cho ông ta.

Diệp lão gia tử nói:

- Người này kỳ thật cũng là thế gia kinh thành, lực ảnh hưởng trong đám con cháu thế gia khá lớn.

- Phùng Duẫn Đồng rơi đài, cho đồng chí Giang Thành cơ hội tốt. Anh nói Đàm Thắng Kiệt có khả năng tiếp quản kinh thành hay không?

Nhị lão gia tử đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

- Khả năng không lớn, tư lịch quá nông cạn.

Diệp lão gia tử lắc đầu.

Muốn làm Bí thư thành ủy kinh thành phải là ủy viên cục chính trị, nếu không sẽ không thể áp chế các phương. Đàm Thắng Kiệt trước đây chỉ là cấp phó Bộ, một chốc lên phó quốc cấp, hiển nhiên là rất khó khăn, hiện tại đồng chí Giang Thành lại để cho hắn đảm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, xem như lên đãi ngộ chính bộ nhưng còn phải tiếp tục rèn luyện. Nếu không mọi người sẽ phản đối.

Đàm Thắng Kiệt không phải Diệp Tử Bình, có thể có bối cảnh cườn đại như lão Diệp gia, cũng không có sự ủng hộ của đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong, đương nhiên không có khả năng nhập cục. Diệp lão gia tử đoán chừng, hắn có thể sau 5 năm nhập cục cũng chưa chắc, dù sao Đàm lão gia tử đã mất nhiều năm, người đi trà nguội lạnh.

Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử nói chuyện một hồi rồi làm ra một số quyết định.

Ngày kế tiếp, sau khi ban bí thư thảo luận cho rằng thành phố Minh Châu phải có một vị ủy viên cục chính trị tọa trấn, vì thế điều động ủy viên cục chính trị Diệp Tử Bình đảm nhiệm bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, còn đồng chí Hồng Chính tiến vào chính phủ làm phó thủ tướng trợ giúp thủ tướng Vân làm tốt công tác hàng ngày của Chính phủ.

Ngày 21 tháng 8, Diệp Tử Bình đáp chuyên cơ xuống thành phố Minh Châu.

Đồng chí Hồng Chính dẫn lãnh đạo thành ủy và ủy ban nhân dân ra đón, sau khi bàn giao nhanh chóng thì thành phố Minh Châu chính thức tiến vào thời đại của Diệp Tử Bình.

Vào lúc ban đêm, Diệp Khai mở tiệc tiếp đón cha.

Diệp Khai giới thiệu qua tình huống của thành phố Minh Châu với Diệp Tử Bình, vạch ra một số phương hướng phát triển, cũng nói qua về tình huống của các cán bộ lãnh đạo ở đây.

Diệp Tử Bình nghe rất chăm chú, trong lòng thấy ấm áp, dù sao cũng là đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh ah. Đứa con mình đã tới trước một bước để thay cha thăm dò thành phố Minh Châu.

Hai cha con đang dùng cơm thì nhận được tin tức bên Soviet.

- Ha ha, quả nhiên không ngoài sở liệu, Gorbachov trở lại Moscow, quân đội đào ngũ, ủy ban trạng thái khẩn cấp suy sụp rồi.

Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình:

- Chính biến này thật sự là một hồi trò khôi hài.

Cơ hồ là ở cùng thời khắc đó, các đại lão của cục chính trị cũng đều lần lượt nhận được báo cáo mới nhất về Soviet, biết được Gorbachov trở lại sân khấuc, mọi người liền biết rõ chuyện đã xong, về sau Soviet sẽ đi hướng phương nào cũng còn chưa biết, nhưng bây giờ nhìn lại, ít nhất nguy cơ biên giới biến mất, phán đoán của quân ủy là chính xác.

- Đám ăn hại, hại mình tự dưng mất mặt.

Hứa Vĩnh Niên sau khi nhận được tin tức liền hậm hực mắng.

Chỉ là, tuy đã giải quyết vấn đề chính biến Soviet nhưng tình thế tương lai càng trở nên phức tạp, không ai biết đế quốc lão đại này sẽ đi về đâu? Ngoại trừ một người bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.