Quan Môn

Chương 154: Không xảy ra chuyện cháu đem máy tính này ăn hết!




Nhóm người Diệp Khai cũng không ở lại Xô Viết quá lâu, chỉ sau một tuần đã bước lên đường về.

Đây cũng là có nguyên nhân, tình huống trong Xô Viết đã đến trạng thái tên đã lên dây không thể không phát, cơn sóng gió đã lập tức bùng nổ, Lê Nhị cùng Lê Ngũ lo lắng vấn đề an toàn của Diệp Khai nên đem việc này báo cáo với Lê thúc.

Vốn Diệp Khai còn muốn ở lại Xô Viết thêm một thời gian, nhìn xem với tình thế hỗn loạn hiện tại sẽ còn cơ hội gì nữa hay không, thế nhưng bị mọi người liên tục thúc giục cũng đành mất hứng mà về.

Nhưng Trương Tam cùng Lý Tứ đều ở lại, có tướng quân Annuo chiếu ứng bọn họ, cộng thêm bên sứ quán che chở, đoán chừng sẽ không xảy ra bao nhiêu vấn đề, dù sao sóng gió đang xảy ra tại Moscow đó thôi.

Ngay thời điểm Diệp Khai bước lên máy bay về nước, thiếu tá Victor Bout cũng lên một chiếc máy bay vận tải quân dụng cỡ lớn, chở đầy đạn dược súng ống bay về hướng Châu Phi, bắt đầu móc lấy món tiền đầu tiên tại đó.

Đối với việc thiếu tá Victor Bout có thể thành công hay không, Diệp Khai cũng không có bao nhiêu hoài nghi, với tình thế hiện tại của Châu Phi mà nói, thiếu tá Victor Bout sẽ được những người mua tôn lên làm khách quý, không lo không có thị trường.

Mà Trương Tam cùng Lý Tứ hiệp trợ thiếu tá Victor Bout làm hết thảy công việc, bổn sự của bọn họ ở mọi phương diện đều xuất sắc, thậm chí kể cả khả năng xem xét châu báu, Diệp Khai vô cùng hiếu kỳ nhị lão gia tử không biết đã lấy được hai vị nhân tài này từ nơi nào đưa cho hắn.

Sau khi trở lại thủ đô, Diệp Khai liền bị Diệp lão gia tử gọi đến hỏi chuyện.

- Không phải đã dặn cháu điệu thấp một chút sao, vì sao lại liên lụy vào việc nhà của Hầu gia rồi đây?

Diệp lão gia tử nhìn thấy Diệp Khai, liền hỏi một câu.

Diệp Tử Bình thật trùng hợp đi tới Cục chính trị trung ương tham gia hội nghị, đang ở bên cạnh lão gia tử, cùng ngồi nói chuyện.

Thân phận của Hầu lão gia tử trong đảng xem như hiển hách, tư lịch lão thành, nếu không năm đó đồng chí Phương Hòa cũng không khả năng ủy thác hắn đến phụ trách sự vụ thường ngày của Ủy ban cố vấn trung ương.

Hiện tại tuy Hầu lão gia tử đã hoàn toàn lui xuống, Ủy ban cố vấn trung ương cũng đã đi tới giới hạn, nhưng lực ảnh hưởng chính trị của Hầu lão gia tử vẫn còn, là một cỗ lực lượng không thể khinh thường, mặc dù không sánh kịp với Diệp gia, nhưng vẫn khá hữu lực.

- Là cơ duyên xảo hợp đụng tới, nếu có cơ hội mà còn không lợi dụng một chút, trong nội tâm cháu sẽ luôn có một ít tiếc nuối.

Diệp Khai đối với chuyện này cũng không giải thích quá rõ ràng.

- Sự tình về Hầu lão tam Hầu Khang người biết không ít.

Diệp Tử Bình nói ra:

- Tất cả mọi người đều không muốn trêu chọc vào việc phiền toái này, tiểu Khai con làm thành như vậy, làm cho chúng ta thật có chút bị động!

- Chuyện này con cảm thấy không nên lý giải theo kiểu như thế…

Diệp Khai quả quyết nói:

- Hầu lão tam làm việc quả thật là không tệ, người này tính cách quyết đoán, dám nghĩ dám làm, thành phố Hải Đông cần phát triển mạnh, nhờ lực lượng Hầu lão tam có thể tiến triển thật nhanh thôi.

Diệp lão gia tử đồng ý nói:

- Phải, nếu như từ phương diện này mà nói đặc biệt đề bạt cũng đáng được cân nhắc. Công tác là công tác, nhân tình là nhân tình, không thể hỗn chung một chỗ, bằng không mà nói thật không hợp với nguyên tắc phân công của cán bộ Đảng rồi. Có chút lão đồng chí khả năng cũng có ý nghĩ này, nhưng theo chuyện riêng tư mà nói, lại đem chuyện tư tính vào trong tiêu chuẩn xử lý chuyện công. Rất nhiều đồng chí trong Đảng luôn không tự chủ được nguyên tắc trong vấn đề này, bên tai lại quá mềm, dễ dàng bị nhân tình làm ảnh hưởng, thường thường đánh mất lập trường chủ kiến, làm vậy thật không tốt chút nào.

Diệp Khai nghe được liên tục gật đầu, lão gia tử đúng là lão gia tử, góc độ nhìn nhận vấn đề quả nhiên là khác hẳn với người bình thường.

Chuyện nhà là chuyện nhà, chuyện công tác là chuyện công tác, ngươi không nên đem nhân tình đưa vào trong công việc, thật sự là không thích hợp chút nào.

Hơn nữa chuyện này kỳ thật cũng rất bất công đối với Hầu lão tam.

Chỉ là chẳng lẽ chuyện này cũng mang tới phức tạp nhất định cho Diệp gia sao? Trong nội tâm Diệp Khai không cách nào xác định.

- Chuyện trong chính trị tạm thời bỏ qua không nói chuyện, nhưng theo công việc xem lại, hai vị chính phó của thành phố Hải Đông tuổi tác khá lớn, lòng tiến thủ lại không đủ. Nên đổi một người trẻ tuổi hơn mà có năng lực công tác mạnh ngồi vào.

Diệp Khai tỏ vẻ:

- Hơn nữa theo tính toán của cháu, thành phố Hải Đông trong tương lai cũng có địa vị chiến lược mẫu hạm rất trọng yếu, phải đồng bộ kiến thiết mới không kéo chân sau của toàn bộ chiến lược.

Diệp Tử Bình nghe xong, lập tức bừng tỉnh hiểu ra nói:

- Nguyên lai con đi đỡ Hầu lão tam chỉ là công phu bề ngoài, muốn khống chế quyền hành Hải Đông mới là thật đó sao!

Diệp Khai mỉm cười, trong lòng tự nhủ nếu không có lợi ích thì con cần gì nhảy trước nhảy sau mà thúc đẩy việc này đây?

Chỉ là Diệp Tử Bình ở ngoài cục, không rõ ràng tư tưởng tổng thể của Diệp Khai, nên không cách nào đem những hành vi của hắn tại thành phố Hải Đông sửa sang ra đầu mối, đây là chuyện rất tự nhiên.

Ngược lại Hầu lão gia tử đa mưu túc trí, vừa nghe Hầu Khang nhắc tới chuyện này lập tức hiểu được kế hoạch Diệp gia muốn nâng đỡ Hầu Khang một tay là vì muốn đổi lấy quyền khống chế toàn bộ thành phố Hải Đông.

Một khi Hầu lão tam trở thành bí thư thành ủy Hải Đông, như vậy chức chủ tịch thành phố phải do người của Diệp gia đảm nhiệm, sau này quy hoạch kiến thiết kinh tế Hải Đông nhất định phải căn cứ theo kế hoạch sắp đặt thiết kế của Diệp gia mà thực hiện, như vậy phía sau rốt cục lại có cách nói gì, tuy còn không quá rõ ràng nhưng Hầu lão gia tử nhất định đã đoán ra được, cháu trai Diệp Khai của Diệp lão gia tử không phải vô cớ duỗi tay ra giúp đỡ.

Thành phố Hải Đông đối với Diệp gia mà nói nhất định là một khâu phi thường trọng yếu trong việc bố trí chiến lược. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhưng Hầu lão gia tử cũng không còn lựa chọn nào khác, vị trí của thành phố Hải Đông tuy trọng yếu, nhưng không phải là không thể buông tha, dù sao con trai có thể sớm ngày nhảy ra khỏi địa phương nhỏ bé kia, đây mới là chuyện trọng yếu nhất, huống chi Hầu gia đã ở lại thành phố Hải Đông thời gian thật lâu, chưa hẳn là Diệp gia có khả năng đem hạt cát trộn lẫn đi vào.

- Tư tưởng của tiểu Khai vẫn rất tốt, chỉ là trong phương diện lựa chọn người, chúng ta cần phải tinh tế suy tính một phen.

Diệp lão gia tử nói như vậy xem như đã đồng ý lời đề nghị của Diệp Khai.

Đương nhiên, hạt cát đem trộn lẫn vào thì phải tìm hạt cát tốt, bằng không mà nói không công bỏ phí đi một lần cơ hội, như vậy thật đáng tiếc.

Đối với lực lượng trù bị của Diệp gia, Diệp Khai thật sự không quá rõ ràng, tình huống trong nhà thì hắn quen thuộc, nhưng không phải nhân vật của họ Diệp thì hắn không có ấn tượng gì.

Ngược lại Diệp Tử Bình suy nghĩ thêm một lúc, liền đưa ra một nhân tuyển:

- Hầu Minh Viễn như thế nào?

- Hầu Minh Viễn?

Diệp lão gia tử nghe xong, cẩn thận cân nhắc, không khỏi nở nụ cười:

- Ý nghĩ của con cũng không tệ.

Diệp Khai nghe được lại cười ha ha, trong lòng tự nhủ thật không nghĩ tới chiêu thức này của cha mình đủ xấu xa.

Người tên Hầu Minh Viễn này Diệp Khai cũng từng nghe qua, nhưng không biết hắn cũng là người của Diệp gia.

Người này hiện tại tuổi tác bất quá là hơn bốn mươi, cũng đã ngốc đủ năm năm trong vị trí chính sở cấp, trước kia đảm nhiệm bí thư thành ủy của một thành phố Địa cấp tại Liêu tỉnh, năng lực rất mạnh, ở bên Liêu tỉnh cũng có ý tứ trọng dụng đề bạt, chỉ là phương hướng đề bạt lại là đi vào trong tỉnh.

Nhưng trong tỉnh vị trí phó cấp tỉnh lại rất có hạn, trong khoảnh khắc không tìm được vị trí phù hợp, cho nên Hầu Minh Viễn chỉ có thể tiếp tục ngồi lại trong vị trí bí thư thành ủy Địa cấp của hắn.

Hiện tại bên thành phố Hải Đông đã có cơ hội, nếu như được Diệp gia đẩy một tay, đoán chừng bên Liêu tỉnh cũng sẽ có khuynh hướng ủng hộ, nhất là bác hai của Diệp Khai là Diệp Tử Sơ lại là tham mưu trưởng quân khu Liêu Đông, quân hàm trung tướng, lực ảnh hưởng ở bên kia cũng rất lớn, đủ thấy Diệp gia đối với Liêu Đông cũng có lực ảnh hưởng rất sâu, nếu như Hầu gia không có ý kiến phản đối, như vậy việc Hầu Minh Viễn đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Hải Đông sẽ không gặp vấn đề gì lớn.

Chỉ là nếu Hầu Minh Viễn đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Hải Đông, cũng sẽ có chút cách nói khác.

Thành phố Hải Đông là một địa phương lớn bao nhiêu đó, ngươi lại phái một vị bí thư họ Hầu, một vị chủ tịch cũng họ Hầu, đây là ý gì nha!

Quần chúng không hiểu rõ chân tướng nếu nhìn thấy, còn tưởng rằng Hải Đông đã hoàn toàn biến thành thiên hạ của Hầu gia.

Cho dù là người hiểu rõ được nội tình, cũng chưa chắc sẽ đem chuyện này lý giải, không chừng còn có thể bẻ cong gây sóng gió một phen, đối với ảnh hưởng danh dự của Hầu gia xác thực không có chỗ tốt gì.

Diệp Tử Bình trừng mắt nhìn con trai, lại nhìn lão gia tử giải thích:

- Chủ yếu là tư lịch của Hầu Minh Viễn đã đủ, cấp bậc lại phù hợp, hơn nữa năng lực cá nhân không tệ, con cảm thấy được cho hắn đi Hải Đông là có thể thực hiện được quy hoạch lâu dài của chúng ta.

- Ân, điểm này là phải, có năng lực làm việc là tuyển trước, sau đó mới nhìn tới mặt khác.

Diệp lão gia tử trầm ngâm nói:

- Cũng không thể bởi vì vấn đề dòng họ mà làm người mất đi cơ hội được đề bạt, loại lý do này đứng không vững.

Làm chính trị đúng là làm chính trị, nhìn xem lão gia tử cùng cha mình đang nghiêm trang bàn bạc việc của Hầu Minh Viễn, trong nội tâm Diệp Khai chợt muốn cười.

Nhưng xác thực như lời hắn nói, vị trí của thành phố Hải Đông đặc thù, nếu như không thể nắm bắt, đối với chiến lược mẫu hạm sau này nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi.

- Lần này cháu đi Xô Viết, cảm giác như thế nào?

Diệp lão gia tử đột nhiên hỏi.

Lần thứ nhất Diệp Khai cùng Diệp Tử Bình đi Xô Viết, Diệp Khai cổ động Diệp Tử Bình ném ra bài phân tích nguyên nhân thành bại của cải cách Xô Viết, ở trong chính đàn quốc nội đưa tới sóng gió mãnh liệt, lần này Diệp Khai lại đi Xô Viết, nhưng không biết có được thêm chỗ tốt gì?

Chỉ là Diệp lão gia tử chỉ thuận miệng hỏi thăm, cũng không nghĩ tới Diệp Khai sẽ có thu hoạch gì mới, theo hắn biết, lần này Diệp Khai muốn đi hoàn toàn là vì sinh ý mà thôi.

Đáng tiếc chính là Diệp Khai vốn đang muốn nói tới chuyện này, hiện tại nghe câu hỏi của lão gia tử, hắn tự nhiên muốn vung ra một phen:

- Vấn đề của Xô Viết đã sắp tới điểm, Gobachev đã hoàn toàn không còn cách nào áp chế được tình thế. Lần này cháu đi qua, gặp được tướng quân Annuo phụ trách KGB tại Kiev, cùng hắn nhắc tới sự tình Xô Viết đang chuẩn bị một cuộc chính biến, kết quả hắn không hề biểu lộ ra chút vẻ kinh ngạc nào, trên thực tế, hiện tại ngoại trừ một mình Gobachev bị che giấu, rất nhiều người đã biết sắp có chính biến nhắm ngay vào hắn rồi!

- Thật sự là như vậy?

Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình nghe xong, đều chấn động, không nghĩ tới thế cục Xô Viết đã diễn biến tới loại tình trạng nguy hiểm thế này.

Tình huống Xô Viết trong nước tự nhiên cũng có giải thích, biết rõ thật nguy hiểm, chỉ là không nghĩ tới Diệp Khai rõ ràng ném ra tin tức Xô Viết sắp có chính biến, loại chuyện này đã sớm bị tiết lộ ra rồi hay sao? Thật dễ dàng khiến cho người hoài nghi đây là tin tức giả, cho nên vẻ kinh ngạc của bọn họ cũng không phải giả vờ.

- Đương nhiên, nguy hiểm đã được kíp nổ, theo cháu đoán chừng khoảng gần cuối tháng tám sẽ xảy ra chuyện.

Diệp Khai suy nghĩ một chút, lại đem ngày nói ra, hơn nữa còn chỉ vào bộ máy tính trong góc nói:

- Nếu như không xảy ra chuyện, cháu sẽ đem máy tính này ăn hết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.