Quần Long Tranh Bá

Chương 5: Đi một ngày đàng không bằng đọc một quyển sách




Tắm rửa xong, Trần Nghị bước ra trước nhà dùng cơm, Tôn Tiểu Kiều đang ngồi chờ sẵn. Hắn bước tới ngồi xuống, nhe răng cười đoạn lấy chén bới cơm cho mẹ:
- Mẹ dùng cơm.
Hai mẹ con bắt đầu cầm chén ăn cơm, bà vừa từ tốn ăn, vừa gắp thức ăn cho Trần Nghị, nhìn hắn ăn mỉm cười thỏa mãn. Trần Nghị cắm cúi ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cười ngây ngô. Hắn đang tuổi phát triển, nên sức ăn rất mạnh, ăn như rồng cuốn. Tôn Tiểu Kiều nhìn hắn cười hỏi:
- Hôm nay tập luyện thế nào?
Trần Nghị buông đũa, ngẩn ra, hơi chán nản, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại nói:
- Dạ cũng được, Giang thúc cũng rất tốt với con.
Hắn không muốn đem thêm phiền não cho mẹ mình. Nhìn ánh mắt Trần Nghị, và cũng hiểu khó khăn trong việc bắt đầu tu luyện. Tôn Tiểu Kiều cũng muốn giúp đỡ hắn, nhưng cách tu hành của Tố Nữ Phong lại không phù hợp với nam giới, bà nói:
- Cố gắng lên, việc tu luyện không phải một sớm một chiều là có thể làm được, nhưng ta tin con sẽ thành công.
Trần Nghị gật mạnh đầu tỏ vẻ đã hiểu, đoạn tiếp tục dùng cơm. Tôn Tiểu Kiều buông đũa, lẳng lặng ngồi nhìn Trần Nghị ăn cơm, ánh mắt có phần thỏa mãn.
Phụ nữ là vậy, chăm sóc gia đình luôn là thiên tính. Họ bỏ tâm sức ra nấu ăn, nhìn người thân ăn món ăn của mình, thấy họ ngon miệng, vậy là đã đủ mãn nguyện. Trần Nghị biết điều này nên rất ít khi bỏ bữa.
........
Ăn cơm xong, dọn dẹp, hai mẹ con ra sau vườn đi dạo.
Hôm nay là trăng tròn, vầng trăng treo ở trên cao, tỏa xuống một ánh sáng lành lạnh làm mặt đất xanh rêu như được phủ lên một lớp bạc. Trần Nghị cứ im lặng bước đi bên cạnh Tôn Tiểu Kiều, như có điều suy nghĩ. Tôn Tiểu Kiều liếc nhìn đứa con trai, ôn tồn hỏi:
- Phải chăng có việc muốn hỏi ta?
Trần Nghị quay sang:
- Chỉ là có chút nghi hoặc không biết quan hệ giữa mẹ và Giang thúc, lúc trước thấy hai người đâu có liên hệ gì?
Kiều thị hướng mắt về phía xa, từ tốn nói:
- Thật ra con phải gọi là Giang bá mới đúng. Ông ấy, cha con, và mẹ, ngày xưa tuổi trẻ chu du khắp nơi, rồi tình cờ gặp nhau. Vừa mới gặp mà như đã thân quen, trải qua hoạn nạn, cả ba cùng kết nghĩa kim lang. Ông ấy là đại ca, còn mẹ là tiểu muội, ông ấy đối xử với cha mẹ rất tốt.
Trần Nghị nghe vậy lại càng nghi hoặc:
- Vậy thì sao mười năm nay không thấy hai người qua lại với nhau?
Tôn Tiểu Kiều cười cười nói:
- Mẹ và ông ấy có chút khúc mắc, tuy nhiên bây giờ đã được giải quyết.
"Thì ra có nhiều chuyện như vậy mà mình không hề hay biết, xem ra mẹ cũng là người có nhiều chuyện xưa."
Trần Nghị ngạc nhiên nghĩ thầm, nhưng rồi cảm thấy chuyện của người lớn mình cũng không cần phải biết quá nhiều, giờ thấy họ vui vẻ như vậy đã là tốt rồi, tâm trạng thoải mái, hắn hăng hái cười hỏi:
- Nếu nói như vậy có phải mẹ đã đi qua rất nhiều nơi, thế giới bên ngoài thế nào, có phải rất đặc sắc? Có đẹp như thôn của chúng ta?
Bà quay đầu nhìn Trần Nghị. Đúng là tuổi trẻ, đối với mọi việc đều rất tò mò, chợt nhớ ngày xưa họ cũng là như vậy, Kiều thị mỉm cười nói:
- Rất đẹp, ba chúng ta đều lớn lên ở Việt quốc, mẹ ở Thăng Long thành, là nơi có Hồ Hoàn Kiếm, nơi ở của thần thú Kim Quy, tương truyền Thuận Thiên Kiếm cũng đang nằm ở đó. Giang huynh thì ở Gia Định - chợt mỉm cười - Đây, là nhà của cha con. Ba chúng ta gặp nhau khi du ngoạn Vịnh Hạ Long, nghe đồn là nơi Rồng Thần hạ lạc.
Nãy giờ mỗi lần nhắc đến cha, Trần Nghị đều có vẻ không vui. Hắn gật đầu, cười gượng gạo.
Nhận ra khác lạ của Trần Nghị, Tôn Tiểu Kiều hỏi:
- Từ nhỏ đến giờ chưa hề nghe con hỏi đến cha, tại sao vậy?
- Con không thích nhắc đến cha. Cũng không muốn mẹ nhắc đến ông ấy.
Nghe Trần Nghị nói, bà chợt buồn:
- Con đừng nên như vậy. Cha con là một người tốt.
Nghe bà nói, trong lòng Trần Nghị dâng lên lửa giận, chợt gắt:
- Tốt, từ nhỏ đến lớn mẹ con ta khổ thì cha ở đâu? Lúc chúng bạn hỏi sao mày không có cha thì cha ở đâu? Lúc mẹ bận vất vả khó nhọc để nuôi con, khi con cần một người hướng dẫn cho con những bước đầu tiên trên đường đời, thì cha ở đâu? Tốt ở chỗ nào? Vậy con hỏi đến cha để làm gì?
Nói rồi phất tay quay lưng bỏ đi. Tôn Tiểu Kiều không biết nói gì chỉ đành im lặng thở dài.
.........
Trần Nghị bước đi về phía đầu thôn, hai tay đặt sau đầu ngước lên nhìn trăng sáng. Hắn thầm nghĩ giận dỗi bỏ đi như vậy thật có chút không phải với mẹ, nhưng biết làm sao được. Cha, hắn ghét ông.
Thở dài gác vấn đề này qua một bên, hắn hướng mắt về phía trước, cách không xa đã là nhà của Trần Bảo, chắc giờ này hắn cũng đã trở về. Hôm nay hắn đến nói cho Trần Bảo nghe về chuyện chú Giang và việc tu luyện, chắc chắn nó sẽ ngạc nhiên đến không ngậm miệng được.
Tới trước cửa nhà, Trần Nghị đẩy cửa bước vào, hắn cùng Trần Bảo đã quá mức quen thuộc, không cần phải khách sáo, mà có lẽ buổi tối người đến tìm tên nhóc này cũng chỉ có mình hắn mà thôi.
Bước vào trong, Trần Bảo nghe tiếng liền ngước nhìn lên, mừng rỡ hô lớn:
- A, Nghị ca!
Trần Nghị nhe răng cười:
- Ha ha, lại vẽ sao, hôm nay có nhiều người mua tranh không?
Trần Bảo từ nhỏ có một thiên phú, đó là vẽ. Hầu như bất cứ thứ gì hắn nhìn qua đều có thể nhớ rõ rồi vẽ lại một cách chính xác. Mới đầu cả hai cũng không mấy chú ý đến điều này, chỉ là Trần Bảo khi làm việc ở mỏ khoáng về, mỗi buổi chiều đều bày giá vẽ ở quảng trường, vẽ thuê cho thôn dân cần. Hai anh em không hề biết rằng họa kỹ của Trần Bảo đã đạt đến một trình độ rất cao, có thể so với những họa sư ưu tú nhất.
Trần Bảo nhún vai bảo:
- Làm gì có ai chứ, chỉ có ngũ Bá nhờ vẽ bản đồ quanh núi bắc mà thôi.
Thôn dân trong thôn hầu như cũng không nhiều, nên thời gian đầu sinh ý còn khá tốt, nhưng về sau dần thưa thớt. Đến bây giờ chỉ có thương nhân từ thành thị tới mua tranh vẽ là còn đều đặn. Trần Bảo cũng đã quá quen với cảnh vắng vẻ này, nên cũng không chút để ý.
Trần Nghị tiến lại bàn rót một ly trà, uống cạn, đoạn nói:
- Không nói chuyện này nữa, anh kể cho em nghe một chuyện bí mật. Em biết Giang lão không, à không, là Giang thúc, ông ấy là ẩn thế cao thủ.
Trần Bảo đang vẽ dừng bút, ngạc nhiên hỏi:
- Là Giang lão quán chủ võ quán sao, ẩn thế cao thủ, em không hiểu?
Trần Nghị liền hào hứng kể lại tao ngộ của mình cho Trần Bảo, khoa chân múa tay, nói đến nước bọt văng tung tóe. Trần Bảo không như Trần Nghị hay đọc truyện, thật sự kinh ngạc đến đến há hốc mồm.
Hai anh em hàn huyên thêm vài chuyện rồi Trần Nghị chia tay ra về, hắn cũng không có hứa hẹn gì chuyện sẽ nhờ Trọng Giang chỉ dạy cho Trần Bảo, chỉ là ghi nhớ việc này trong đầu, thầm đợi đến một cơ hội nào đó sẽ hỏi ý ông.
...............
Sáng hôm sau.
Trần Nghị chạy nhanh trên con đường độc đạo, mặt trời chiếu rọi những tia nắng vàng ươm, làn cỏ hai bên đường dập dìu theo từng ngọn gió, từng đám mây nhẹ bay để lại những chiếc bóng dài, từ trên cao nhìn xuống như đang cùng Trần Nghị chơi trò đuổi bắt, cùng lướt đi trên sóng.
Hắn tới rừng trúc, theo lối cũ đi về phía căn nhà nhỏ, đang đi thì bỗng nghe tiếng sáo lãnh lót vang lên đâu đó, âm thanh cao vút, như gần như xa. Tò mò hắn liền bước theo tiếng sáo đi sâu vào khu rừng. Tới cánh rừng phía sau nhà nhỏ, hắn trông thấy Trọng Giang đang đứng phiêu diêu trên một mỏm đá, thẳng mình thổi sáo.
Hắn đứng lặng im lắng nghe, tiếng sáo nghe thật vui tai, âm thanh réo rắt, tràn đầy sức sống. Tiếng nhạc đang hân hoan bỗng âm thanh trở nên cao vút, rồi hạ xuống thật trầm, bắt đầu trở nên sâu lắng, kéo dài xa xa, đượm chất u buồn, rồi bỗng chốc trở nên bi thương.
Nụ cười trên môi Trần Nghị cũng chợt tắt, âm thanh lắng đọng làm hắn cũng cảm thấy tâm hồn mình tĩnh lặng hơn, hắn nhắm mắt, lặng yên cảm thụ sáo khúc kéo dài mãi, dài mãi...
Qua một chung trà, khúc nhạc điểm một nốt cuối cùng, nhưng dư âm như vẫn còn vang vang đâu đó... Trần Nghị mở mắt, thất thần nhìn Trọng Giang, tuy hắn năm nay chỉ mười bảy, cũng không biết âm luật để hiểu điều sáo khúc muốn nói, nhưng vẫn cảm nhận được sự bi thương sâu lắng ẩn chứa trong đó.
Trọng Giang quay lưng, tiêu sái xoay sáo ngọc giắt vào thắt lưng, ôn hòa hỏi:
- Đã tới?
- Vâng - Hắn ngập ngừng - Khúc nhạc này thật vui, nhưng cũng thật buồn.
- Đây là khúc Đại Đạo Độc Hành. Nếu thích ta sẽ dạy cho ngươi.
Trọng Giang nhìn hắn cười cười nói.
Trần Nghị gãi đầu:
- Ha ha, ta chỉ biết nghe, nếu bảo ta thổi sáo, chắc chắn sẽ làm hỏng âm nhạc.
Trọng Giang lắc đầu không nói gì, vẫy tay bảo hắn bước đi.
Trọng Giang, cha Trần Nghị, cùng Tôn Tiểu Kiều cùng nhau kết nghĩa, một phần cũng vì âm nhạc. Cha hắn đánh đàn, Trọng Giang thổi sáo, giọng hát của Tôn Tiểu Kiều lại có thể đi sâu vào lòng người, ba người từng vì đó mà viết lên giai thoại thời tuổi trẻ, nên thấy hắn từ chối, cũng hơi có chút tiếc nuối.
Trở lại căn nhà gỗ, Trọng Giang đứng trước sân, hỏi hắn:
- Hôm qua tu luyện thế nào?
Trần Nghị trầm mặc kể lại cho Trọng Giang những khúc mắc trong quá trình tu luyện, sẵn tiện cũng chuyển lời dùm mẹ hắn. Nghe xong, Trọng Giang vỗ vai hắn nói:
- Con đường tu luyện tuy rằng khởi điểm như nhau, nhưng mỗi người lại có những vấn đề và cảm nhận khác nhau, cũng như những lối rẽ khác. Việc tự tìm hiểu và nắm bắt nó có lợi hơn cho việc tu luyện của ngươi sau này, nên hãy tự cố gắng cho tốt. Con đường ngươi đi đã là đúng hướng, chỉ cần hiểu sâu hơn, kiên trì hơn chút nữa, ắt sẽ thành công.
Trần Nghị nghe xong cảm thấy tự tin hơn đôi chút, gật đầu cảm ơn. Rồi tháo chiếc túi trên lưng, lấy ra một gói nhỏ được bọc lại cẩn thận, đưa cho Trọng Giang:
- Hôm nay bánh mì vịt quay đầu thôn mở cửa sớm, ta đã mua cho người một phần, chỉ là chút tâm ý, đừng từ chối.
Trọng Giang cầm lấy gói nhỏ, hơi chút suy nghĩ, gật đầu nói:
- Được, ngươi đi tu luyện đi.
Trần Nghị gật đầu chào rồi quay đi, bước về phía giữa rừng.
Đường đến tiệm bánh mì ngược hướng với đường đến đây, có tâm như vậy, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Trọng Giang vui vẻ thầm nghĩ.
- -----------
Trần Nghị rất nhanh tiến vào nhập định, nhưng cũng như hôm qua, vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó, hắn cố gắng dụng tâm cảm nhận như lời Trọng Giang.
Hai canh giờ sau, hắn mở mắt ra, ngã người lên thảm cỏ, ngơ ngẩn nhìn trời, có chút ủ rũ.
"Tại sao mãi mà vẫn không có chút tiến bộ, hay là ta đã làm sai ở vấn đề nào."
Đứng bật dậy ưỡn người hít một hơi thật sâu, thở hắt ra rồi bước về phía nhà nhỏ. Hắn đang bị bế tắc trong tu luyện, nên liền đi đọc sách như lời Trọng Giang. Chỉ mới tu luyện bước đầu tiên đã có vấn đề, cảm xúc của hắn có chút không tốt.
................
Mở cửa bước vào nhà, Trọng Giang đã đi ra ngoài, căn nhà có chút tĩnh mịch. Trần Nghị đi xung quanh tìm kiếm thư phòng, đến hành lang bên trái sau phòng khách thì tìm thấy. Hắn đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Một mùi vị ẩm mốc ập vào mặt, hơi chau mày, Trần Nghị đưa mắt nhìn vào bên trong. Tia nắng xuyên qua cửa sổ hiện lên trong không khí tầng tầng bụi bặm, có lẽ đã từ rất lâu rồi không có ai đặt chân vào. Bên trong bài trí đơn giản, chỉ có hai giá sách hai bên kéo dài tới tận cuối căn phòng.
Trần Nghị để cửa mở, không khí trong lành ùa vào khiến căn phòng thoáng đãng hơn đôi chút. Hắn tiến vào, ngẩn ngơ nhìn hai bên giá sách, bối rối không biết phải bắt đầu từ đâu. Sách ở đây nhìn qua trông có vẻ hơi bừa bộn, không sắp xếp theo từng chuyên mục nào, có vẻ chủ nhân của nó cũng không quá mức để ý.
Bối rối một lúc Trần Nghị liền tiến đến giá sách bên trái, vô thức cầm lấy quyển sách đầu tiên lật ra xem. Rồi bắt đầu đắm chìm vào trong đó.
Sách ở đây toàn bộ đều nói về kiến thức trong giang hồ. Các loại linh đan thảo dược, trang bị vũ khí, yêu thú tiên cầm... Có loại nói về các kiểu thế lực trong giang hồ, mạnh yếu, lịch sử.... Thiên kỳ bách quái. Trần Nghị say mê đọc quên cả thời gian. Thế giới quan trong đầu hắn ngày một lớn lên, thầm cảm thán thiên hạ rộng lớn, bể học vô bờ, kể từ đó mỗi ngày hắn đều dùng hai tiếng vùi đầu đọc sách.
...........
Tác: Những đoạn tu luyện khá chán, mọi người ráng cày nhé. Chương tám thôi là cao trào rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.