Quan Lộ Thương Đồ

Chương 375: Đụng Vào Xã Hội Đen




Vệ Lan nghe thấy tức giận, muốn chạy ra lý luận hộ mẹ, rõ ràng là hắn lái xe chạy ẩu, lại đem hết lỗi lầm đẩy lên người khác, còn dùng lời độc ác như vậy xỉ nhục mẹ cô, Vệ Lan vừa đi tới hai bước thấy Trương Khác đứng dậy chắn trước người tên thanh niên tóc vàng tóc dài che kín cả tai đó.
Tóc Vàng chửi bới tục tĩu, bên cạnh có người ngứa mắt nói:
- Này, cậu thiếu nữa đâm vào người ta, sao còn chửi người ta.
- Đcm, mày là ai? Cái mắt nào của mày nhìn thấy tao suýt đâm phải mụ ta, mày có biết tao là ai không, biết tao là ai không?
Tóc Vàng chỉ người bên đường chửi xơi xơi:
Trương Khác đang thầm mừng vì không xảy ra tai nạn, y đặc biệt mẫn cảm với loại chuyện này, thấy tên Tóc Vàng chửi bới cứ như là người bị hại thì tró mắt ra mất một lúc, vừa tỉnh lại liền tóm lấy cổ tên Tóc Vàng:
- Tao biết mẹ mày là ai đấy!
Kéo hắn tới trước mặt mẹ Vệ Lan:
- Mày có biết kính lão yêu trẻ không, máy có biết đi xe trên đường phải thế nào không?
Thấy tên Tóc Vàng còn vùng vẫy, Trương Khác tóm lấy tóc hắn, tay chống lên lưng hắn, không để hắn vung tay chạm đến mình, còn đá một phát vào bắp chân hắn, Tóc Vàng rú lên như heo bị chọc tiết.
Thấy có người đánh nhau, những người tưởng chừng hết trò hay để xem lại vây tới, Tóc Vàng đã lái xe ẩu tả lại còn chửi bới người bị hại, rất nhiều người nhìn thấy, nên hắn bị Trương Khác túm tóc đá cho cũng không ai thương hại, còn hò hét khen hay, thậm chí có người tới đá cho hắn vài cái.
Thế nào gọi là ỷ thế hiếp người, nhìn đám đông phẫn nộ, Trương Khác tin Tóc Vàng không dám đánh trả, liền không tóm tóc hắn nữa, nắm lấy cổ áo hắn giáo huấn:
- Đi chiếc Santana rách nát thì đừng có ra đường hung hăng.
"Bốp! Bốp" tát cho Tóc Vàng hai cái đanh gọn, thấy khóe miệng hắn rỉ máu mới dừng tay:
- Người khác không được đi chẳng lẽ đường cho thứ rác rưởi như mày đi?
Tóc Vàng thấy xung quanh có rất nhiều người chỉ chực xông vào đánh mình một trận nên không dám kháng cự, nhưng vẫn mạnh miệng:
- Mày biết tao là ai không? Có gan thì đừng bỏ đi.
- Mẹ mày chứ.
Trương Khác tóm cổ áo hắn ấn đầu hắn vào trước mặt biển số xe mình:
- Tao đúng là không biết mày là ai, mày nhìn cho kỹ cái biển số này đi, tao ở đây đợi mày một tiếng, mày có gan thì cứ tới.
Rồi đẩy hắn đi, còn bồi thêm hai đá vào đít:
- Mày đừng có chùi mông, lát nữa tao còn đá thêm đấy.
Tóc Vàng lầm bẩm chửi chạy về chui vào xe phóng vút đi.
Trương Khác gọi điện cho đám Phó Tuấn tới, thấy phụ nữ chân khập khiễng được người mọi người xung quanh giúp nhặt bàn chải lông cho vào giỏ, Trương Khác nghĩ bà ta có lẽ xách thứ này đi bày bán, liền hỏi:
- Bác gái, bác muốn đi đâu, để cháu lái xe đưa bác tới.
- Cám ơn cậu, nhưng không cần đâu, tôi bày hàng ngay chợ gầy đây thôi, đông lắm, xe cậu không vào được. Chàng trai, cái thằng đó là lưu manh trên phố, cậu là người ngoài đến đừng ở lại đây mà khổ với chúng.
Mẹ Vệ Lan vất vả xách giỏ lên, lo lắng dặn Trương Khác một câu, cám ơn người xung quanh rồi lại tập tễnh bước đi.
Trương Khác cũng không kiên trì đưa bà ta đi nữa, di động vang lên, là Phó Tuấn gọi bảo y giữ liên lạc thường xuyên, liền chui vào xe đợi họ tới hội họp.
- Mẹ..
Vệ Lan đợi mẹ đi tới gần trạm điện thoại mới đi ra gọi:
- Hả? Sao con lại ở đây? Con có nhìn thấy mẹ thiếu chút nữa bị người ta xô chết không?
Vệ Lan mặt đầy hổ thẹn, không dám đáp lời, đón lấy cái giỏ, quay đầu nhìn lại, vẫn sợ Trương Khác nhìn thấy, tuy hơi chút là ra tay đánh người chính là tính khí thô bạo nóng nảy của đám hoàn khố, nhưng trong lòng cô không ghét Trương Khác như mới đầu nữa, dù sao Trương Khác vì mẹ cô mà tranh chấp với người ta.
- Tiểu Vệ...
Địch Đan Thanh vừa mới tới nơi, không thấy cảnh vừa rồi, thấy Vệ Lan dìu mẹ đi vào con ngõ nhỏ họp chợ, thò đầu ra khỏi cửa gọi:
- Đan Thanh tìm con có việc, con cứ đi làm đi, mẹ tự đi được rồi.
Vệ Lan đưa giỏi ẹ, chui vào xe Địch Đan Thanh.
- Trương Khác có còn ở đó không?
Địch Đan Thanh hỏi vội:
- Kia kìa.
Vệ Lan chỉ chiếc xe VS 40 đằng xa:
- Cậu ta vừa đánh nhau với người ta đằng kia, còn đứng đợi người bị cậu ta đánh gọi người tới đánh nhau tiếp...
Địch Đan Thanh chưa nghe hết đã khinh bỉ nói:
- Loại người đó đi đến đâu cũng sinh sự, cho y bị ăn đòn cũng tốt, chó cắn chó mà thôi, chúng ta ở đây đợi xem kịch vui đi...
Vệ Lan đem chuyện mẹ mình thiếu chút nữa bị xô xe kể ra, Địch Đan Thanh cười lạnh:
- Em chắc là y không quen mẹ em chứ? Em nghĩ Tần Dụ Cầm không đem chuyện mẹ em có tật ở chân ra nói với y?
- Tần Dụ Cẩm sao cơ?
Vệ Lan còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao:
- Con điếm non đó vừa sáng ra đã ở cùng với Trương Khác, chỗ em ở chỉ có nó nói ra thôi.
Thế là chút xíu thiện cảm của Vệ Lan với Trương Khác bắt đầu dao động rồi.
Địch Đan Thanh lái xe vào một con ngõ, chỉ lộ ra mũi trước xe, có thể nhìn thấy chiếc Volvo xám bạc ở cổng tiểu khu.
Đột nhiên gió nổi lên, trời âm u, Vệ Lan thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn bầu trời bên ngoài, có vẻ như sắp mưa tới nơi rồi.
- Cậu ta đợi thật sao?
Vệ Lan ít nhiều có chút nóng ruột bất an, cô rất sợ cảnh đánh nhau:
- Hay là bảo cậu ấy đừng đợi nữa.
- Em đi đi, em tới một cái là y không đợi nữa đâu.
Địch Đan Thanh ngọt nhạt nói:
- Xem ra chú nhóc này cũng rất thực lòng với em đấy, cậu ta vừa ăn trưa xong là lái xe đi rồi, tới gia phải hơn ba tiếng...
Nghe Địch Thanh nói thế, Vệ Lan không nói gì nữa.
Một chiếc Ford, một chiếc Passat từ đầu phố rẽ vào, một trước một sau đi ra đỗ thẳng hàng với chiếc Volvo, Phó Tuấn, Mã Hải Long cùng hai vệ sĩ đi ra, chia nhau đứng canh bốn cánh cửa chiếc Volvo.
Địch Đan Thanh bĩu môi:
- Đấy, người ta chẳng cần em lo hộ đâu, em tưởng mười mấy hai mươi tên lưu manh đấu lại nổi đám vệ sĩ chuyên nghiệp này à? Cho dù có cả trăm tên lưu manh thì sao, người ta nhấc điện thoại một cái là điều ngay được cảnh sát vũ trang tới...
Miệng nói thế nhưng lòng cảm thấy không phù hợp, so với thân phận phó thị trưởng của Trương Thi Hành, thì Trương Khác phô trương thế này là quá mức rồi.
Có người gõ cửa xe, cắt ngang suy nghĩ của Địch Đan Thanh.
- Chị Địch...
Người bên ngoài gọi:
Thấy đó là tên đại ca đám lưu manh khu phố gần đây, Địch Đan Thanh hạ cửa kính xuống:
- Chuyện gì, sao cậu lại ở đây?
Thấy người kia mắt đảo loạn vào trong xe, liền mắng:
- Nhìn cái gì, chọc mù mắt bây giờ.
Người kia cười khì:
- Em nghe bảo con trai phó thị trưởng La đeo đuổi Tiểu Vệ rất sát, em muốn xem Tiểu Vệ có phải lại xinh đẹp hơn rồi không. Em còn định hỏi chị Địch sao lại ở đây, có phải nghe được tin tức thái tử gia đánh người vùng ngoài nên tới xem kịch vui hay không?
- Thái tử gia?
Địch Đan Thanh biết tên Tóc Vàng bị Trương Khác đánh không đơn gian:
- Con nhà ai đấy?
- Lưu Hân con Bân lão đại, vừa nghỉ hè ở Úc về, quanh đây không ai nhận ra hắn cho nên hắn mới bị vô này.
- Bọn mày tới trợ uy cho nó à?
Địch Đan Thanh thò đầu ra ngoài thấy cửa ngõ còn đứng lố nhố vài tên nữa:
- Bọn mày có nghe ngóng ai đánh con của Bân lão đại chưa?
Người đó trên tay xăm trổ xanh lè nghe Địch Đan Thanh hỏi thế, nhổ phì một bãi đờm:
- Đm, cái biển xe chơi như thế, mà hôm qua có một cái xe như vậy đưa chị đi chơi dạo đê, chị nghĩ Tân Vu rộng như Bắc Kinh à? Ai chả biết con trai phó thị trưởng mới tới.
Hắn méo mặt nói:
- Nhưng đám thái tử gia đâu có biết nặng nhẹ, bọn em bị lùa tới như vịt vậy, Bân lão đại hôm nay lên Thiên Vân Sơn thắp hương, di động không liên lạc được, đang phái người đi tìm, nơi này đành ứng phó trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.