Quan Lộ Thương Đồ

Chương 287: Trò Đùa Quái Ác




Tuyết rơi mãi chẳng thấy dừng, Trương Khác lái xe tới con đường thưa thớt bóng người vừa rồi, dừng dưới bóng một cây ngô đồng cành lá rậm rạp, nghe tiếng tuyết rơi, dù sao không phải đêm khuya, thỉnh thoảng có xe chạy qua, Trương Khác nắm bàn tay trơn mịn của Hứa Tư lên đùi, mềm mại ấm áp, như một khối ngọc.
- Có cần tới nhà khách nghỉ ngơi một chút không?
Trương Khác ghé vào tai Hứa Tư hỏi.
- Ừ.
Hứa Tư lí nhí đáp, mắt lập lờ xuân tình, gò má hồng hồng kiều diễm.
Trương Khác và Hứa Tư thuê một gian phòng nhà khách bên cạnh sân bay, cửa phòng vừa đóng lại, hai cánh môi khát khao vội vã tìm đến với nhau, không tách rời lấy một giây, bốn bàn tay run rẩy cởi bỏ y phục cho đối phương, Trương Khác như điên dại hôn lên môi, lên cổ Hứa Tư, hai nay nhào nặn hai bầu vú trắng nõn, Hứa Tư cổ rướn cao, phát ra tiếng rền rĩ say lòng người.
Trương Khác quỳ trên giường, Hứa Tư chổng mông lên nghênh đón, mày nhíu lại, ánh mắt mê ly, cánh môi quyến rũ của nàng theo từng nhịp ra vào của Trương Khác mà phát ra tiếng rên xiết như nức nở, cuối cùng biến thành tiếng rên kéo dài càng làm Trương Khác thêm cuồng say, lưng uốn cong thành vòng cong mê người, hai bầu vú nảy lên theo nhịp hoan ca, hai cơ thể nóng rang soắn xuýt lấy nhau, mọi tình cảm với đối phương thể hiện qua ngôn ngữ cơ thể, bằng môi, tay, bằng vũ điệu nguyên thủy của loài người....
Tình dục cả hai đều áp chế quá lâu, mau chóng cùng đạt tới đỉnh điểm, cao trào đã qua, nhưng Trương khác không dừng lại, dục vọng lại lần nữa bùng lên, đặt Hứa Tư nằm lên người mình, Hứa Tư xấu hổ không chịu ân ái tư thế này, nằm gục trên người Trương Khác không nhúc nhích, nhưng giữa hai chân nóng ướt dữ dội, cơ thể như hoạt động theo bản năng, nuốt lên thứ hư hỏng bảnh trướng, cứng ngắc kia.
Trương Khác trở mình áp tấm thân hoàn mỹ đó xuống phía dưới, tiếng phát ra tiếng thở ngắn gấp, nặng nề của đôi nam nữ tràn ngập khắp phòng, hai cơ thể trần truồng nhấp nhô mạnh mẽ, hai tay Trương Khác hết lên lại xuống hận không thể chạm tới mỗi tấc da thịt trên người Hứa Tư...
Tới lần thứ ba, Hứa Tư mới chịu nổi nữa, nói:
- Chậm lại một chút, nếu không không còn sức ra ngoài nữa...
Nhớ nhung là liều thuốc khích thích, trong tình dục điên cuồng, Trương Khác không biết lúc vuốt ve cơ thể Hứa Tư dùng sức nhiều thế nào, để lại rất nhiều vệt hồng trên cơ thể cô, cũng có thể do làn da Hứa Tư quá non mềm. Trên người Trương Khác cũng đầy vết cào của Hứa Tư, ngực còn để lại mấy dấu răng.
- Á...
Hứa Tư còn chưa thở đều lại, đau lòng vuốt vuốt chỗ ngực Trương Khác bị cô cắn, xấu hổ gục mặt vào vai y, hỏi nhỏ:
- Có đau không?
- Chị cắn một cái nữa thử xem.
Hứa Tư nổi tính nghịch ngợm cắn bập răng vào vai y, Trương Khác rụt vai lại, la hoảng:
- Đau rồi.
Hứa Tư cười khúc khích, người ngã xuống giường, chẳng còn chút sức lực nào, nhưng vẫn nhớ phải gọi điện thoại báo tin cho Hứa Duy, không để em gái ở trường đợi quá lâu sốt ruột, kéo chăn bọc lấy người, cúi người nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất, gọi cho Hứa Duy.
- Tiểu Duy à... Ừ, chị có việc tới công ty một chuyến.. Sẽ tới kịp tới trường học cùng bọn em ăn tối mà...
Cảm giác có đôi tay từ mắt cá chân mình đang nhẹ nhàng tiến lên trên lên trên, Trương Khác sau lần trước cắt tất cô ở Hong Kong, tựa hồ sinh tình thú quái dị này, không cho cô cở tất ra, tuy còn cách lớp tất nhưng vừa qua phút nóng bóng, cơ thể Hứa Tư vẫn rất mẫn cảm, cô sợ nhỡ lại kêu lên, đành phải lấy tay che lấy miệng, đồng thời trừng mắt nhìn Trương Khác, nhưng không có hiệu quả bị y kéo vào trong lòng, may Trương Khác còn sợ Hứa Duy, không dám làm gì để bị phát hiện, Hứa Tư đành chấp nhận nằm trong lòng Trương Khác gọi điện:
- Vừa khéo Trương Khác cũng lên tỉnh thành, cậu ấy nói muốn mời mọi người ăn cơm, em giúp chị đặt hai phòng ở nhà khách trường nhé, hôm nay tuyết lớn quá, không về Hải Châu được, Trương Khác chắc cũng sẽ ở lại.
Từ gian phòng này có thể nhìn thấy đường băng sân bay đằng sa, Hứa Tư ngồi trong lòng Trương Khác, cả hai đều mệt lả, nhưng vẫn ôm nhau, trao nhau những nụ hôn nồng cháy, nhìn những chuyến bay hạ cánh cất cánh trong tuyết, không biết trên những chuyến bay đó mang đang theo bao trái tim mong nhớ đến với nhau như hai người...
Rời nhà khách, Hứa Tư nhất định muốn đi trước mới để cho Trương Khác ra quầy trả phòng, Trương Khác chẳng còn cách nào, đành đồng y với cô.
Ngồi lên xe, Hứa Tư chẳng còn sức nói chuyện nữa, nhưng đôi mắt sáng long lanh mê hồn, đợi Trương Khác lên xe, âu yếm đưa tay chỉnh lại cổ áo cho y, dịu dàng như cô vợ nhỏ, đột nhiên thấy ở ghế sau có thứ gì đó phát sáng, nói:
- Gì thế nhỉ?
Thò tay ra lấy, không ngờ là cái hoa tai khảm kim cương.
Trương Khác cứng người tại chỗ, mới đầu còn tưởng rằng Tạ Vãn Tình để rơi hôm qua, thường mà nói Tạ Vãn Tình ngồi ở ghế phụ, hoa tai rơi ghế sau, đủ để cho người ta liên tương rất nhiều việc.
Nhưng nhớ lại thì hôm qua Tạ Vãn Tình không đeo hoa tai này, mà cô lại không thể cô tình để Hứa Tư phát hiện quan hệ hai người, nếu phát hiện mình mất hoa tai, nhất định sẽ gọi điện báo, Trương Khác chớp mắt một cái nghĩ tới một loại khả năng: Cô nhóc con Tạ Tử Gia.
Một tiếng rưỡi trước.
- Sao hôm nay em chỉ đeo một bên hoa tai?
Tạ Kiếm Nam mở cửa xe hộ Trần Tĩnh, chú ý thấy cô thiếu một chiếc hoa tai.
- Á.
Trần Tĩnh sờ tai, không thấy một bên hoa tai đâu nữa, quay lại nói với Tạ Tử Gia:
- Chị mất một cái hoa tai rồi, em tìm giúp chị xem, chị nhớ là có đeo cả hai mà.
Tạ Từ Gia vờ vịt cùng Trần Tĩnh trở lại trong xe, rồi cười quỷ dị nói:
- Lúc em sờ tai chị tiện tay lấy xuống, ném vào ghê sau của tên câm rồi.
Trần Tĩnh cuống lên:
- Lúc nào?
- Ngay lúc đổi xe ở đường cao tốc ấy.
- Đó là của Kiếm Nam tặng chị đấy.
Tạ Tử Gia bĩu môi:
- Thứ Lục ca tặng có gì đáng quý chứ? Hôm khác em cùng chị đi mua cái khác. Trên xe của tên câm có mùi nước hoa BOURJOIS, không ngờ tên câm đó có nữ nhân có gu giống chị, em muốn xem xem cô ta phát hiện ra chiếc hoa tai của chị sẽ có phản ứng gì, tên câm kia phải múa tay bao nhiêu lâu mới có thể giải thích rõ ràng, hi hi hi...
Tạ Tử Gia cười đắc ý.
- Ài, sao em lại như thế, suốt ngày nghĩ cách hại người khác...
Trần Tĩnh chỉ biết cười khổ, chẳng làm gì nổi Tạ Tử Gia.
Trương Khác đoán ra chỉ có Tạ Tử Gia ném chiếc hoa tai này lên xe mình, đem chuyện đổi xe trên đường kể cho Hứa Tư nghe, Hứa Tư cười gập bụng:
- Cậu xấu quá đấy, không nói cho người ta biết tên tuổi đã đành, còn già câm nữa...
Cô xem kỹ bông hoa tai kia, lật mặt sau thấy có khắc chữ C, đó là chiếc hoa tai tạo hình rất phong cách, giống con bươm bướm, nếu là thương hiệu thường cũng phải tốn 3000, nhưng thêm chữ C này vào, giá không phải nói, tâm tư con gái nhà có tiền thật khó đoán:
- Cậu chắc là người ta cố ý ném lên xe.
- Tạ Tử Gia không bấm lỗ tai, hơn nữa nếu vô ý rơi, cũng không thể rơi ở ghế sau...
Chiếc hoa tai này nhất định là của Trần Tĩnh, không biết là Tạ Tử gia ném lên xe lúc nào, sau khi biết được thân phận cô ta, Trương Khác liền chú ý quan sát cô bé tai quái này, ngược lại Trần Tĩnh tướng mạo, vóc dáng, khí chất các phương diện đều xuất chúng lại chẳng để ý.
Trương Khác nhận lấy chiếc hoa tai từ tay Hứa Tư:
- Rất là đẹp.
Một tay nâng cằm Hứa Tư, nghiêng đầu cô qua, đeo lên tai Hứa Tư, làm nổi bật vành tai ngọc ngà lấp lánh, hôn phớt lên tai cô:
- Đẹp lắm...
Thấy Hứa Tư muốn gỡ ra, liền giữ lại:
- Rất đẹp đấy, chị cứ đeo đi.
- Của người ta, phải trả lại.
- Vì sao phải trả, cô ả đó vốn không có ý định tử tế gì mà.
Trương Khác cười thản nhiên.
- Nói khó nghe.
Hứa Tư rướn người ra trước kính chiếu hậu soi, đúng là không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.