Quan Lộ Thương Đồ

Chương 270: Cảnh Giới Nam Nữ




Phó Tuấn, Lý Minh Du vẫn chưa yên tâm, ở lại bãi đỗ xe đợi bọn họ, thấy Tạ Vãn Tình vịn vai Trương Khác tập tễnh đi ra, lại hỏi han một lúc nữa mới đi. Tạ Vãn Tình để Trương Khác đỡ vào trong xe, trán sắp toát mồ hôi ra rồi, nội tâm hổ thẹn vì lời nói dối của mình, nhưng vẫn phải tiếp tục.
Trở về biệt thự Tiểu Cẩm Hồ, đầu bếp và một người giúp việc khác đang xem TV ở phòng khách, giúp Trương Khác dìu Tạ Vãn Tình lên lầu, để cô nằm xuống giường rồi đi xuống nhà.
Trương Khác chuẩn bị túi chườm đá, giúp Tạ Vãn Tình cởi một cái tất ra, lộ ra chân ngọc trắng mảnh khảnh, mắt cả mượt mà, gần như không nhìn thấy xương, cười hỏi:
- Liệu có thối không nhỉ, hay là chị đi rửa chân trước.
- Nói lung tung, chân chị làm sao mà thối được.
Tạ Vãn Tình trừng mắt nhìn y, nhưng chỉ được tích tắc lại quay đầu né tránh, có chút ngượng ngùng, thời khắc đó cô vừa có vẻ kiều diễm thành thục, lại có nét e thẹn của thiếu nữ, làm Trương Khác si mê, nhớ lại mùa hè năm ngoái lần đầu gặp cô, lúc ấy cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi, nụ cười thiên thần hạnh phúc.
Tạ Vãn Tình thấy Trương Khác thoáng ngây ra, cười khúc khích:
- Hay là em ngửi xem?
Nhưng bị Trương Khác tóm lấy chân, làm người cô khẽ run lên, yên tĩnh lại, nhìn túi chườm đá trong tay Trương Khác, hỏi:
- Liệu có lạnh quá không?
Trương Khác đặt túi đá xuống, đưa bàn tay bị nước đá làm lạnh chạm vào lòng bàn chân Tạ Vãn Tĩnh, Tạ Vãn Tình bị lạnh rút chân lại, cười khẽ:
- Lạnh lắm, lạnh lắm, thôi đi, cứ nghỉ ngơi một chút, để nó khỏi tự nhiên, ngày mai không cần đi đâu, cùng lắm ngày kia nghỉ thêm một ngày nữa...
- Hay là em xoa bóp giúp chị?
Trương Khác lại nắm lấy chân Tạ Vãn Tình:
- Chị nằm xuống đi.
Tạ Vãn Tình thuận thế nằm xuống, hai tay chống người, cô chỉ mặc chiếc áo thun trắng ôm sát người, đem đường cong mạn diệu lả lướt hoản toàn lộ ra, bầu ngực nóng bỏng rung rinh theo nhịp thở hơi gấp gáp của cô, Trương Khác như bị hút mất hồn, y chưa bao giờ được nhìn ngắm cơ thể Tạ Vãn Tình ở khoảng cách gần như vậy.
Ánh mắt của Trương Khác làm Tạ Vãn Tình có chút xấu hổ xoay người nằm úp xuống giường, còn cần thận lấy áo khoác ngoài che đi cặp mông vểnh cao, nghe thấy Trương Khác chép miệng tiếc nuối, nhưng không có dũng khí quay lại trách y.
Cảm giác Trương Khác rất cẩn thận chạm vào chân mình, nhẹ nhàng ma sát, vừa tê vừa ngứa, chưa bao giờ được cảm thụ điều gì giống như thế, thật khó dùng ngôn ngữ diễn tả, lúc này Tạ Vãn Tình tự lừa mình lừa người: Không sao đâu mà, mình bị trẹo chân, phải để cậu ấy xoa một chút.
Nhưng dục vọng là thứ cạm bẫy càng giãy dụa càng siết chặt, Tạ Vãn Tình cảm thấy có chút mê man, bất giác cô mong mỏi bản tay kia của Trương Khác tiếp tục sờ lên trên, giữa hai chên lại bắt đầu ươn ướt, chỉ là dục vọng cuối cùng chưa đủ để dập tắt lòng hổ thẹn, hơi co chân lại, không để bản thân tiếp tùng sa đọa nữa.
- Sao thế, chị không đau nữa à?
- Không phải, chị sợ ngứa.
Tạ Vãn Tình quay người lại cô quyết định mình phải thật dứt khoát.
- Thế còn đau không?
Trương Khác không chịu buông chân cô ra.
- Có hơi đau, có điều tốt hơn nhiều rồi.
Tạ Vãn Tình vừa chạm ánh mắt nóng bỏng đầy tính xâm lược của Trương Khác, chút quyết tâm vừa tích góp được tan biến không chút vết tích, cô rất muốn mặc cho Trương Khác tiếp tục xoa bóp, nhưng làm thế đâu xoa dịu được cái gì, nó chỉ khiến cô không khống chế được càng mong muốn thêm nhiều hơn.
Phải làm sao bây giờ? Tạ Vãn Tình giằng xé giữa lý trí và dục vọng.
Trương Khác nhìn Tạ Vãn Tình, gò má ửng hồng, cánh môi gợi cảm như khép như mờ, cô giống như một quả nho chín mọng, tưởng chừng chỉ cắn nhẹ một cái miệng đầy thứ nước ngọt lịm, song quả nho chin sắc màu mê người này, có phải là đã sớm quên đi cảm giácngười ta hút mặt cắn lấy? Nhưng y chưa quên cảm giác được thưởng thức trái quả chín mọng, huyết mạch y đang bành trướng dữ dội, tung ra đòn sát thủ:
- Có cần xoa bóp cả chân phải không? Ở rạp chiếu phim, hình như chị bị trẹo chân phải.
- Á.
Tạ Vãn Tĩnh lặng người, chẳng lẽ ở rạp mình để Trương Khác xoa chân phải? Đúng rồi, lúc đó cậu ấy ngồi bên phải mình, Tạ Vãn Tình đưa tay che mặt, không còn dũng khí nhìn Trương Khác nữa.
- Chị Vãn Tình.
Trương Khác buông chân ngọc của Tạ Vãn Tình xuống, ngồi nhích lên phía trước.
Tạ Vãn Tình quay đầu đi, tay vẫn che mặt, nước mắt tràn qua khẽ tay, cũng không phải cô cảm thấy xấu hổ nhục nhã vì bị Trương Khác trêu đùa, mà một cảm giác bi ai tự thương cảm làm cô không kìm được nước mắt.
- Em từng xem qua một tác phẩm, nói giữa nam nhân và nữ nhân có ba cảnh giới...
Trương Khác kéo Tạ Vãn Tình dựa vào lòng mình, cảm giác cơ thể cô run rẩy dữ dội nghe tới đó thì dừng lại, biết cô đã chú ý tới lời mình nhẹ nhàng nói tiếp:
- "kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương" (*) Câu này nói lên cảnh giới đầu tiên, "hòa tu tẩu, ỷ môn hồi thủ, khước bả thanh mai khứu" (**) câu Tống từ này nói lên cảnh giới thứ hai; "chiêu chi tức lai, huy chi tức khứ " nói tới cảnh giới thứ ba. Theo em thấy đó chỉ là cách nói về cảnh giới tán gái của công tử phong lưu, bất kể là nam nhân đối với nữ nhân gọi cái là tới, hay là nữ nhân với nam nhân phẩy tay là đi, dây dưa ân oán, đều không có tôn trọng và tín nhiệm nhau. Dụ hoặc của "ỷ môn hồi thủ" cũng không động lòng bằng thi thoảng bắt gặp một ánh mắt. "Sở vị y nhân" là một linh hồn khác của nam nhân, nàng lúc gần ngây gang tất, khi xa tận chân trời nhưng đích xác tồn tại trong sinh mệnh của hắn.
Tạ Vãn Tinh ngơ ngẩn nhìn Trương Khác, đôi mắt đen thâm thúy của y lúc này phát ánh sáng mê hoặc, lúc này cô thoát khỏi thân phận thế tục khiến người ta hổ thẹn, an tĩnh dựa vào lòng ngực Trương Khác, nhưng không hiểu lắm về lời của y.
- Ba cảnh giới đó là thê tử, tình nhân và tri kỷ...
Trương Khác nắn nhẹ bờ vai nhỏ nhắn của Tạ Vãn Tình, khẽ hít mùi hương nhẹ nhẹ trên tóc cô, tổng kết lại.
"Triệu chi tức lai, huy chi tức khứ " hiển nhiên là chỉ quan hệ phu thê; dụ hoặc của " Hòa tu tẩu, ỷ môn hồi đạo, khước bả thanh mai khứu " tất nhiên chỉ tồn tại giữa quan hệ tình nhân; chỉ có tri kỷ khác giới chân chính mới tồn tại sự bình đạm " Sở vị y nhân. Tại thủy nhất phương "
- Á...
Tạ Vãn Tình khẽ kêu lên, Trương Khác phối hợp với mình diễn kịch không phải để trêu ghẹo, cũng không phải cố ý khiêu khích mình, mà muốn bóc trần dục vọng dụ hoặc tồn tại giữa hai người.
Nếu đã bóc trần ra rồi, quan hệ giữa hai người sau này phải ra sao? Chẳng lẽ chỉ còn con đường tình nhân để đi sao? Tình dục nóng cháy trong lòng Tạ Vãn Tình lặng lẽ nguội tắt, giương cặp mắt ngời sáng như ánh sao nhìn nhìn Trương Khác, tiểu nam nhân này vĩnh viễn không để người ta nhìn thấu, ngồi dậy, mặc dù xấu hổ, nhưng tâm trí thành thục khiến cô nói ra suy nghĩ chân thực của mình:
- Chị luôn theo dõi em, luôn nhìn em, nhưng làm tri kỷ liệu chị có quá già không?
- Không đâu.
Trương Khác nắm lấy bàn tay mịn màng của Tạ Vãn Tình, khẽ vuốt tóc xõa trên trán cô, dịu giọng:
- Vừa là hồng nhan lại là tri kỷ, chị Vãn Tình là một giai nhất tuyệt thế...
- Làm sao em nhìn thấu triệt được như thế?
Tạ Vãn Tình không né tránh, cứ để y vuốt tóc mình ra sau, lòng dần lắng dịu xuống:
- Em nghĩ kiếp trước em nhất định là một công tử phong lưu trêu hoa ghẹo cỏ khắp nơi, cho nên có chút ngộ tính.
Trương Khác nói bừa đối phó, ngửi mùi hương dịu nhẹ ngất ngây phả ra từ người cô, siết chặt tấm thân đầy đặn trong lòng, đầu lại cúi xuống tìm đến môi cô, Tạ Vãn Tình nghiêng đầu tránh, thành ra bị y hôn lên cổ, da thịt thơm tho của cô làm Trương Khác hơi mê loạn tiếp tục hôn lên cổ lần tới dái tai của Tạ Vãn Tình.
- Liệu làm thế có được không?
Tạ Vãn Tình đưa tay ra chặn môi Trương Khác lại:
- Chẳng phải nói chỉ làm tri kỷ thôi sao?
`````````````````````````````````````````````````` `````````
(*)
Bờ lau bụi lách xanh xanh,
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang,
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.
Cuộc đời là một cuộc kiếm tìm, thứ chúng ta tìm kiếm chính là một vẻ đẹp hoàn mĩ. Cũng như chàng trai trong bài thơ này, không ngừng tìm kiếm người trong mộng. "Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương" (người con gái ta nhớ nhung ở bên dòng nước), thực ra là chẳng biết đang ở đâu. Tương tư, tức là không thể có được, biết là vậy nhưng sao ai cũng khổ vì tương tư? Vì tương tư cũng chính là quá trình đi tìm vẻ đẹp hoàn mĩ. Kết quả là quan trọng, nhưng quá trình quan trọng hơn. Cho dù vẻ đẹp ấy bất định như kiêm gia (lau sậy), dễ tan như hạt sương thì cũng có sao? Chỉ cần chúng ta biết kiếm tìm, chúng ta đã vượt qua thế tục.
(**)
Thôi đạp bàn đu
Đứng đờ lười vuốt tay thon nhỏ
Sương đầm hoa võ
Áo thấm mồ hôi rỏ
Thấy có người vào
Thoa tuột giầy để hở
Chừng mắc cỡ
Chạy về quay cổ
Lại ngửi thanh mai ngó
(***)
Vẫy tay một cái là tới, phẩy tay là đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.