Quan Lộ Thương Đồ

Chương 170: Tiệc lưu thủy




Trương Khác giang tay ra:
- Hay bạn ình quyển sách nào xem vậy?
Trần Phi Dung mím chặt môi, đôi mắt sáng nhìn Trương Khác một lúc, đem cuốn Độc Giả dưới chồng sách cho Trương Khác.
Trương Khác cầm lấy lật vài trang nói:
- Quyển này lần trước làm bài với Đường Thanh xem rồi.
Trần Phi Dung không thể nói "tôi đâu cần bạn làm bài cùng"," sao cậu không ra đằng sau tìm thầy Hứa chơi cờ", đành hỏi:
- Xem sách số học không?
Trương Khác lúc lòng phiền loạn thích đem số học ra giải, đó là phương pháp để y tập trung tinh thần, thoát khỏi tâm lý không tốt. Dù tiếc lắm nhưng nếu cứ nhìn Trần Phi Dung chằm chằm, chẳng may cô ta mách với Đường Thanh thì chẳng phải trò đùa.
Trương Khác cầm lấy sách bài tập số học cao trung năm thứ hai, uể oải đọc bài, mới phát hiện ra rất nhiều bài phức tạp, y không giải nổi.
Trần Phi Dung chỉ cần Trương Khác không làm phiền mình, thấy y cầm bút chì vẽ vẽ gạch gạch trên sách miễn cưỡng chịu đựng, không ngờ Trương Khác đang giải toán thật.
Một lúc sau Hứa Tư dẫn hai cô nhóc tinh ranh nhà Phó Tuấn tới, vợ Phó Tuấn làm ca hai, không tới được, Thi Vệ Trung nhờ Phó Tuấn lái xe đi đón người, Tích Dung Tích Vũ chạy vào nhà chính, vừa thấy Trương Khác đã hỏi ngay:
- Đoán xem em là Tích Dung hay Tích Vũ.
Trương Khác bẹo má Tích Vũ:
- Em mà không líu lo suốt ngày thì anh không biết em là Tích Vũ.
Tích Vũ phụng phịu nói với Tích Dung:
- Đã bảo chị nói trước mà, lại không lừa được anh ấy.
Trần Phi Dung vừa thấy hai cô bé trắng trẻo đáng yêu chạy vào thì rất thích, song thấy hai cô bé thân thiết với Trương Khác, đành tiếp tục vùi đầu làm bài.
Trương Khác bế cả hai cô bé lên, hai chị em ôm lấy cổ y, Tích Vũ không chịu ngồi yên, nhoài người ra nhìn Trần Phi Dung làm bài, ngắm nghía chán chê, đột nhiên nói với Tích Dung:
- Chị nhìn xem, bạn gái Trương Khác xinh chưa kìa.
Giọng trẻ con nhưng dùng lời người lớn, làm người ta dở khóc dở cười, Tích Dung cũng thò đầu nhìn Trần Phi Dung.
Trần Phi Dung nghe hai cô bé gọi mình là bạn gái của Trương Khác thì không chịu nổi, lại chẳng thể nổi giận được với hai cô bé khả ái như thế, ngay cả làm mặt lạnh cũng không xong, khuôn mặt xinh đẹp hồng rực, làm Trương Khác nhìn tới ngơ ngẩn.
Ánh mắt tham lam của Trương Khác làm Trần Phi Dung bực mình, nhưng bản tính e thẹn của thiếu nữ khiến cô chỉ có thể quay mặt đi không thèm lý tới y.
Trương Khác được thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, cười đắc thắng, bế hai cô bé ra sân, y đói bụng rồi, thấy Trần Kỳ và một đầu bếp mời tới giúp đỡ đang ngồi nhàn rỗi, biết tiệc đã chuẩn bị xong chỉ đợi Thi Vệ Trung báo mở tiệc.
Trần Kỳ nói hai lãnh đạo nhà máy cơ khí nông nghiệp chưa tới, Thi Vệ Trung và Hứa Hải Sơn ra ngõ đợi, gọi điện hai lần đều nói sắp tới rồi, đành nhà Phó Tuấn mang xe đi đón.
Thế là lại phải đợi, điểm yếu bị cậu Hứa Tư nắm trong tay, Trương Khác đành nín nhịn.
Lưu Phân nhìn thấy hai cô bé ngồi trên tay Trương Khác như hai con búp bê xinh xắn, hỏi:
- Con cái nhà ai mà xinh đẹp thế?
- Hai tiểu nha đầu nhà Phó Tuấn.
Sức Trương Khác không so được với Phó Tuấn, Phó Tuấn bế hai cô con gái cả tiếng đồng hồ chẳng cảm thấy mệt, Trương Khác chỉ bế được năm phút đã muốn bỏ hai tiểu nha đầu xuống.
Mỗi cô bé 15 kg, bê 30 kg trên tay chẳng dễ chịu gì, nhất là tiểu nha đầu Tích Vũ lại ưa hoạt động, Trương Khác cố được một lúc đành phải thả hai cô bé xuống đất, Tích Dung Tích Vũ chạy ù vào nhà chính tìm Trần Phi Dung.
Hứa Tư vẫn phải tiếp thân thích, Trương Khác đành đứng ở sân nói chuyện với vợ chồng Trần Kỳ, y từng ăn cơm cho Trần Kỳ nấu, ấn tượng rất sâu, đanh rảnh rỗi, liền hỏi:
- Chú Trần, chú nấu ăn ngon như thế sao không thấy nhà hàng nào mời chú đi làm đầu bếp?
Lưu Phân cười đáp:
- Chú Trần cậu không chịu nổi người khác sai phái, thích mở tự quán, chỗ này nhỏ nên cũng chẳng làm được gì ra hồn.
Rồi gật ngón tay kể ra cả đống khuyết điểm của quán nhỏ.
Trong quán bày năm bàn cũng đã chật rồi, Thi Vệ Trung đặt sáu bàn, một bàn phải đặt dưới rều rạp trong sân. Quán nhỏ không nhiều khách, nên rượu thịt cũng chẳng thể đầy đủ, thức ăn giới hạn vài món, thêm vào nơi này không gần đường cái, song nhờ Lưu Phân bình phục lại đi làm, Trần Kỳ dồn tinh lực kinh doanh, nên tuy không thể gọi là đắt khách cũng tốt hơn trước kia nhiều.
Cuối cùng Lưu Phân nói:
- Chẳng bằng đón cái quán này, hiện giờ người ta làm cơm mời đầu bếp, mỗi ngày trả những 30 đồng.
Trương Khác lắc đầu mỉm cười:
- Quán nhỏ cũng không phải không có cách, chú Trần làm tiệc Lưu Thủy không tệ, vì sao không chuyên môn làm tiệc Lưu Thủy?
Trần Kỳ chỉ cười không nói gì.
Lưu Phân mặc dù không coi trọng lời của Trương Khác, nhưng không xem thường y, giải thích:
- Thường dưới mười mâm người người ta tổ chức tiệc ở nhà hoặc là tới nhà hàng, nếu chẳng phải có cha Hứa Tư thổi
Trương Khác nói:
- Cũng không nhất định phải tổ chức tiệc mới làm tiệc cơ động ạ, mỗi ngày chú Trần chuẩn bị mấy món ăn chính, tập trung đủ mười người là đem thức ăn lên, dựa vào đầu người thu tiền...
Lúc này Trần Phi Dung dắt Tích Dung Tích Vũ ra, cô tưởng hai cô bé chán chơi với Trương Khác rồi, chuẩn bị giao cho Hứa Tư, đúng lúc nghe được Trương Khác tự tin nói:
- Hiện giờ một hai người vào quán tiêu 20 -30 đồng thì sao ăn được món ngon? Mười ngươi mặc dù không quen nhau, nhưng mỗi người chỉ cần bỏ 10- 20 đồng là có được một bữa tiệc thịnh soạn. Chú làm tiệc Lưu Thủy, mỗi ngày chỉ cần chuẩn bị 8 -10 món ăn chính, cách ngày lại đổi, mỗi ngày dán thực đơn trước cửa, người tới ăn sẽ tự động tập trung thành một bàn, chẳng cần dùng người chào khách, chú Trần chỉ cần tìm phục vụ bưng bê là đủ rồi...
*** Nguồn gốc có từ chùa Thái Ninh, sư trong chùa từ bi, hay làm cơm chay cho dân bất kể già trẻ, nhưng người tới đông nên hỗn loạn mất vệ sinh, liền nghĩ một cách là xây một cái mương nước sau đó dẫn nước suối vào, ở trên làm cơm đặt lên mâm cho chạy xuống, từ đó gọi là Tiệc Lưu Thủy, tức là tiệc cơ động, tiệc dây chuyền.
Trần Kỳ nghe tới đó thì mắt sáng lên, hiện giờ quán ông ta nhỏ, bên trong chẳng trang trí gì, ngay cả thực đơn chẳng buồn chuẩn bị, cách làm của Trương Khác có thành công hay không thì ông không chắc, quan trọng làm thế vô cùng đơn giản, chẳng phải đầu tư thêm cái gì, cũng làm được, mà mời thêm người cũng không sao, Trần Phi Dung sắp lên năm thứ ba rồi, không thể bảo con gái mỗi ngày về nhà giúp việc được.
Trương Khác thấy Trần Kỳ hơi động lòng rồi, nói thêm:
- Nếu chú Trần nghe cháu, cháu sẽ bỏ 5000 đồng để chú tới nhật báo Hải Châu đăng tin quảng cáo, nếu tiệc Lưu Thủy không thành công, 5000 này coi như thôi, nếu thành công, chú trả cháu gấp đôi.
- Đầu óc cậu sao toàn nghĩ tới tiền thế?
Hứa Tư từ trong quán đẩy cửa đi vào, nghe thấy Trương Khác mở miệng đóng miệng là nói tới tiền, bảo y:
- Người tới rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi, cậu tới phía trước ngồi nhé?
Trần Kỳ vội đi chuẩn bị, Trần Phi Dung còn trẻ, chẳng cảm giác gì với đề xuất của Trương Khác, chỉ coi đây là bệch khoác lác của bọn con trai. Tích Dung Tích Vũ thấy cha tới, giãy khỏi tay Trần Phi Dung chạy đi.
Trương Khác đợi tới đói meo bụng, tức tối nói:
- Đại nhân vật gì mà khiến mọi người đợi tới lúc này thế? Em không đi, ngồi đây thôi.
Ý của Thi Vệ Trung là để Trương Khác ngồi cùng bàn với lãnh đạo nhà máy, Hứa Tư không muốn Trương Khác tới đó ngồi chịu bực tức, cô chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, cô không muốn ngồi ở phía trước.
Phó Tuấn bế hai tiểu nha đầu tới nói:
- Là giám đốc và phó giám đốc nhà máy, khi tôi tới đón thì họ đang đánh bạc trong khách sạn Long Hoa.
- Nhà máy sắp cạo thủng nổi mới có cơm ăn rồi, bọn họ còn tới khách sạn bài bạc.
Trương Khác mỉa mai, tới bàn dưới lán trong sân ngồi xuống. Trần Phi Dung đành theo mẹ ngồi cùng bàn với Trương Khác, Hứa Tư và Phó Tuấn cũng ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.