Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1414: Hát vì mình




- Trước khi lên sân khấu, em có thể luôn coi mình là một người bình thường, một cô gái thích ca hát, nhưng lên sân khấu rồi, nhìn thấy bao nhiêu người hâm mộ nhiệt tình cổ vũ như thế, tất cả đều gọi vang tên em, cảm giác bản thân ở trong mộng, tất cả đều không chân thực, trong lòng tự hồ rất thích cảm giác đó. Giang Đại Nhi cúi đầu xuống nói nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nghi hoặc: - Trên sân khấu và dưới sân khấu có hai cảm giác hoàn toàn khác nhau như thế làm em không biết phải làm sao, cảm giác bản thân như đang đi trên hai con đường khác nhau, nhưng không biết điểm kết sẽ ở con đường nào.
Nhìn Giang Đại Nhi hoang mang bối rối làm Trương Khác thấy mà thương, biết bản thân quên đi cái gọi là thành danh và thành công ảnh hưởng gì tới tinh thần và thể xác của cô.
Trong con mắt người bình thường, thành danh là chuyện làm người ta vô cùng hưng phấn và kích động, còn đối với giới nghệ sĩ một lòng leo lên nấc thang danh vọng mà nói, thành danh là lý tưởng và mục đích sống trong đời. Nhưng trên thực tế không ít minh tinh sau khi trải qua hưng phấn cực độ của công thành danh toại, bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ thấy trống rỗng và hoang mang, vì họ quên mất khi xưa mục đích thực sự làm bọn họ nỗ lực vì yêu ca hát, thích đóng phim.
Có lẽ mục tiêu trước khi thành danh là kiếm thật nhiều tiền, hoặc được ánh mắt sùng bái của người khác, nhưng khi thực sự có được tài phú và vạng người hâm mộ, đột nhiên cảm thấy bản thân mất động lực tiếp tục nỗ lực, mất đi mục tiêu và phương hướng sống, vì thứ theo đuổi duy nhất trong đời đã đạt được, tinh thần chỉ còn hoang mang trống rỗng.
Một minh tinh giải trí cung cấp hưởng thụ tinh thần cho người xem, thế giới tinh thần bản thân lại trống rống nghèo nàn, điều này tựa hồ thật buồn cười, nhưng nói thực sự tồn tại.
Cho nên sau khi thành danh chuyện các minh tinh nghiện hút, dâm loạn, mắc các chứng bệnh tâm thần, thậm chí tự sát thường xuyên xảy ra, tựa hồ thành loại tin tức chẳng phải tin tức nữa, mà tất cả quy cho cùng dưới vầng hào quang thành công, bọn họ lạc mất bản thân.
Lúc này nghe Giang Đại Nhi thổ lộ, Trương Khác mới ý thức được, kiếp trước bản thân nghe qua quá nhiều tin tức tương tự, cũng có suy nghĩ, nhưng lại quên đi mất Giang Đại Nhi ở bên cạnh cũng gặp phải vấn đề đó. Vì trong lòng Trương Khác, Giang Đại Nhi vẫn là cô gái đơn thuần mặc quần lót chuột Mickey mà y gặp lần đầu, tính cách mềm yếu làm người ta yêu thương, trong khoảng khắc lại mang quyến rũ vô ngần. Nhưng quên đi rằng thay đổi hoàn cảnh, tâm lý và tư tưởng con người sẽ thay đổi theo, huống hồ trong giới nghệ sĩ, nơi con người ta dễ đánh mất bản thân nhất.
Nhìn khuôn mặt suy sụp và hoang mang của Giang Đại Nhi, Trương Khác biết nó đã quấy nhiễu cô rất lâu rồi, nhưng không có ai để thổ lộ. Nếu như không phải Giang Đại Nhi vẫn giữ được trái tim thuần khiết, không tưởng tượng được một khi cô hoàn toàn sau mê cảm giác được người ta săn đón điên cuồng, mà không thể ức chế cảm giác thỏa mãn, sẽ biến thành hậu quả nghiêm trọng thế nào.
Nghĩ tới đó Trương Khác sinh ra áy náy và tự trách vô cùng, rất muốn ôm cô vào lòng, che chở an ủi cô, để cô tránh xa phiền não không nên có này, lần đầu tiên y hoài nghi năm xưa mình đẩy Giang Đại Nhi lên cái sân khấu này có phải là chính xác không.
- Anh hiểu tâm tư của Đại Nhi, bất kể Đại Nhi hiện giờ thay đổi thế nào, có thành tựu đến đâu, trong lòng anh, cô ấy luôn là Đại Nhi lần đầu tiên hát Thiên ngôn vạn ngữ, đem toàn bộ tình cảm đặt vào đó, là Đại Nhi khóc vì nhân vật trong bài hát. Trương Khác đưa tay ra vuốt ve gò mà mịn màng của cô, dịu dàng nói: - Đại Nhi hay xấu hổ nhưng lại có tâm linh tinh tế nhạy cảm, cho nên khi hát Đại Nhi thích dung hòa ca khúc và bản thân làm một, đem thế giới nội tâm chân chính của mình biểu đạt, phóng thích qua bài hát. Đại Nhi thích hát là vì nó biểu đạt được thế giới nội tâm mà thường ngày xấu hổ không thổ lộ được. Cho nên đứng trên sân khấu, Đại Nhi chỉ cần biểu đạt nổi tâm của mình bằng tiếng ca, hát lên cảm thụ của mình về bài hát, mà không cần quan tâm người khác nhìn vào Đại Nhi ra sao, có phản ứng ra sao. Nói tới đó Trương Khác nắm tay Giang Đại Nhi đứng dậy, nhìn vào mắt cô, nói từng chữ một: - Bất kể Đại Nhi ở dưới hay ở trên sân khấu, cô ấy đều chỉ hát vì mình, hát vì mình!
- Hát vì mình.
Câu nói đó cứ lập đi lặp lại trong đầu Giang Đại Nhi hết lần này tới lần khác, khuôn mặt vốn hoang mang như bừng sáng, làm Trương Khác chợt như quay lại khi cô hát bài Thiên ngôn vạn ngữ, trái tim rung rinh xao động.
- Giang tiểu thư, sắp tới lúc lên sân khẩu rồi.
Đúng lúc Giang Đại Nhi đang định nói gì thì một trợ lý của cô chạy vào gọi:
- Tôi ra ngay đây. Giang Đại Nhi quay đầu lại đáp, thấy trợ lý biết ý lui ra, lấy dung khí nhón chân đặt lên môi Trương Khác một nụ hôn chớp nhoáng.
Đây là lần thứ hai được nếm thử cặp môi mềm mại của em rồi, em vẫn dễ đỏ mặt như thế. Nhìn Giang Đại Nhi chớp mắt quay người đi, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ rực tới tận mang tai, Trương Khác khẽ bật cười lẩm bẩm: - Kỹ thuật hôn của tiểu cô nương cần được đề cao.
Sau khi Giang Đại Nhi đi ra, cho dù đứng sau sân khấu, Trương Khác cũng nghe thấy tiếng reo hò vang trời bên ngoài, biết buổi biểu diễn đã chính thức bắt đầu.
Đợi tới khi Phó Tuấn quay về gật đầu, Trương Khác từ gian phòng đi ra, tới dưới sân khấu, nương theo ánh đèn trên sân khấu chiếu xuống, tìm một nơi ánh sáng không chiếu tới, người bên cạnh không nhiều, lặng lẽ lắng nghe Giang Đại Nhi biểu diễn.
Trong tiếng nhạc dạo đầu vui tươi, Trương Khác loáng thoáng nghe thấy tiếng nói truyện của người bên cạnh, những khuôn mặt nhìn không rõ kia đều là những cô gái trẻ, tới bài hát thứ hai trữ tình nhẹ nhàng, tiếng nói chuyện của mấy cô gái không ngừng truyền vào tai.
....
- Nghe thấy không, hôm nay cảm giác Giang Đại Nhi hát rất khác, hình như hát vô cùng nhập tâm, vô cùng tình cảm.
- Mình cũng cảm thấy như thế, nhất là bài hát trữ tình này, làm người ta nghe vô cùng cảm động.
.......
Nghe thấy tiếng mấy cô nữ sinh nói với nhau, nhìn Giang Đại Nhi trên sân không hát quên mình, Trương Khác càng có cảm nhận sâu hơn:" Đại Nhi, đây mới chính là em."
Quan sát thấy mọi thứ đều diễn ra bình thường, buổi biểu diễn rất thành công, Trương Khác chuẩn bị rời đi, tới sau sân khấu bảo Phó Tuấn an bài một vài việc.
- Giang Đại Nhi hình như hoàn toàn hòa vào bài hát làm một rồi, chị ấy như hát về bản thân qua bài hát, ừm... Như chị ấy hát vì chị ấy vậy.
Một giọng nói hồn nhiên trong sáng vang lên bên tai Trương Khác, làm y gần như ngừng thở, không phải vì cô gái đó có cảm nhận giống mình, vì người nói là Trần Ninh.
- Tiểu Ninh, bạn nói thế là sao?
- Mình chỉ mơ hồ có cảm giác như thế thôi, mình cảm thấy như lúc này trong chị ấy chỉ có bài hát, cả thế giới chỉ có chị ấy và bài hát... giống như... giống như... Mình cũng không biết nữa, chị ấy không phải đang hát cho người khác nghe... Rất lạ, nhưng rất hay... Trần Ninh cũng giải thích không rõ, chỉ hàm hồ nói cảm thụ của bản thân.
- Mình chỉ thấy lạ sao có ai lại cho chúng ta vào đây thôi. Đây rõ ràng là giọng Vu Trúc, đi làm vệ sĩ cho mấy cô gái cùng phòng của Trần Ninh:
- Bạn đúng là đồ ngốc, điều đó không quá rõ ràng à?
- Rõ ràng cái gì?
- Bỏ đi, đừng làm phiền mình nghe chị ấy hát.
" Tiểu Ninh, trái tim em vẫn cứ nhạy cảm mà thuần khiết như thế.." Trong bóng tối, nghe thấy giọng nói của Trần Ninh, Trương Khác vừa mới đi được nửa bước liền dừng lại, không muốn rời đi nữa, muốn được nghe giọng nói thêm vài câu thôi, cũng làm y thấy thỏa mãn không nói lên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.