Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1315: Hắc vụ chi biến





Bên trong Diệu Pháp Đại La Thiên, Hạo Thiên chắp hai tay sau lưng, không ngừng đi qua đi lại bên trong Thông Minh Cung.
Hắn nhíu chặt mày, trên mặt hiện lên vài phần nôn nóng bất an. Ở trước điện ngưng tụ một đoàn thủy khí thành thủy kính, đang quan chiếu về phía Vô Tận Diễm Hải.
Thẳng đến tận Nam Cực, lửa cháy dâng đầy trời không ngừng chấn động kịch liệt, vẻ mặt Hạo Thiên khẽ rung lên.
- Là Phần Minh Thiên? Người kia cuối cùng đã đi vào!
Trong lời nói của hắn mang theo vẻ vui mừng, phảng phất như vừa thở phào một hơi. Hạo Thiên bước thêm vài bước, trấn định nhìn vào huyễn ảnh thủy kính, cười lạnh một tiếng:
- Ta còn nói hắn có đạo hạnh cao bao nhiêu, không ngờ vẫn cứ liều lĩnh như vậy!
Lý Trường Canh đứng bên cạnh vẻ mặt phức tạp, ẩn hàm ý tiếc hận nhưng lại có vẻ thoáng buông lỏng.
Không người nào rõ ràng hơn hắn thủ đoạn của vị kia, cho dù đã dĩ thân hợp đạo nhưng cũng vẫn có thể chặt chẽ kiềm chế được sáu vị Thánh Nhân!
Hơn mười vạn năm càng có vô số người cố gắng khiêu chiến thiên đạo hồng hoang, nhưng dưới mưu tính của người kia đều lần lượt thân vẫn.
Hiện giờ ngay cả vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương từng nhấc lên vô số mưa gió phong bão bên trong hồng hoang, đem Hạo Thiên bức tới tuyệt cảnh cũng không ngoại lệ!
Lần này Nhạc Vũ đi vào Phần Minh Thiên nhìn qua như có vài phần sinh cơ, kỳ thật không còn cơ hội sống sót.
Cửu Thiên Huyền Nữ đứng đối diện ánh mắt mặc dù cũng phức tạp, nhưng lại lập tức cười khom người:
- Chúc mừng bệ hạ! Lần này thật dễ dàng chóng vánh giải quyết khối u ác tính phương bắc chân chính kia! Trung ương Thiên Đình ta từ nay có thể an tâm không còn lo lắng!
Hạo Thiên nghe vậy miễn cưỡng cười, tiếp theo trên mặt ít nhiều hiện lên vài phần hổ thẹn:
- Lần này còn phải nhờ vào sư tôn ra tay, thật sự xấu hổ!
Thổn thức trong chốc lát, tiếp đó lại chỉ thị cho Cửu Thiên Huyền Nữ:
- Trận chiến này chung quy còn có chút kéo dài, càn khôn chưa định không thể khinh thường, ta lệnh cho ngươi cùng Bích Hà nguyên quân cùng đến Vô Tận Diễm Hải trợ chiến. Ý của ngươi như thế nào?
Sắc mặt Cửu Thiên Huyền Nữ lập tức biến đổi, có chút âm trầm, ngay sau đó liền thấy Hạo Thiên cười nói:
- Ta biết giữa ngươi cùng Nhạc Vũ có thù hận không nhỏ, lần này xem như có thể giải quyết. Bất quá nếu hai người các ngươi e ngại phải gánh vác nhân quả, vậy chỉ cần trợ giúp Minh Hà ngăn trở người nọ một lát là xong…
Lúc này vẻ mặt của Cửu Thiên Huyền Nữ mới hòa hoãn, mặc dù vẫn còn thật khó xem nhưng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.
Khóe môi Hạo Thiên khẽ nhíu lên, nhìn qua Lý Trường Canh:
- Thỉnh thái tể đến phương bắc Hằng Sơn một chuyến, một khi thấy Tử Vi đế tinh rơi xuống, liền thay ta tuyên chỉ. Lần này trẫm muốn kiêm cả chức vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương!
Lý Trường Canh không nói một lời thoáng cúi người, trong miệng thầm thở dài một tiếng không ai nghe thấy.
Vị đế tinh một đời anh kiệt chói sáng rung chuyển hồng hoang kia chẳng lẽ phải vẫn lạc như vậy? Chẳng lẽ giống như một viên lưu tinh thịnh cực nhất thời rồi lại rơi xuống trong nháy mắt?
Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy một màn trước mắt có chút không giống sự thật.
Không phải chỉ riêng mình Lý Trường Canh, giờ phút này bên trên ba mươi ba thiên bên trong Ngọc Thanh Thanh Vi Thiên, một lão nhân mặc đạo bào vẻ mặt lãnh đạm không chút biểu tình nhìn về mây mù trùng điệp phương xa.
Ánh mắt hắn thật thâm thúy, giống như có thể xuyên thấu qua vô số thế giới, mà giờ khắc này hắn cũng đang thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Vốn nghĩ là nhân tài có thể đào tạo, thật không ngờ lại quá tự phụ. Đáng tiếc…
Tướng mạo lão nhân có vẻ khắc khổ, nhìn qua như một lão nhân bình thường, bên cạnh có hai người đang đứng thẳng, một là Quảng Thành Tử, một người là Từ Hàng, đều đang dùng lễ đệ tử thần thái thật kính cẩn.
Giờ phút này nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt thật cảm khái.
Nhưng Quảng Thành Tử nhiều ít như trút được gánh nặng, mà vẻ mặt Từ Hàng đạo nhân lại có vẻ buồn bã mất mác.
Lão giả lẩm bẩm một thoáng, vẻ mặt chợt khôi phục lạnh lùng:
- Hai người các ngươi có thể cầm Giá Không Giới Phù của ta đi tới Vô Tận Diễm Hải một chuyến đi! Nếu như trông thấy vị Huyền Thánh đại đế kia có thể xét tình hình xử trí. Nếu có thể thì trợ giúp mấy người Minh Hà một tay!
Hai đạo tử kim phù bỗng dưng đánh ra, rơi xuống trong tay hai người. Mà giờ khắc này không chỉ Quảng Thành Tử, ngay cả vẻ mặt Từ Hàng cũng tràn đầy kinh ngạc.
Trong dĩ vãng vị sư tôn này luôn mắt nhắm mắt mở đối với Nhạc Vũ, chưa từng đem hết toàn lực đối phó. Lần này không ám trợ thì cũng thôi, lại có thể hạ độc thủ như vậy?
Quảng Thành Tử mấp máy môi định nói lại ngừng, Từ Hàng như có điều ngộ ra, thu hồi tử kim phù trong tay, nói:
- Đệ tử cùng sư huynh sẽ không phụ lòng mong đợi của sư tôn! Nhất định sẽ không để Nhạc Vũ trốn thoát khỏi Vô Tận Diễm Hải!
Đạo bào lão nhân không khỏi mỉm cười, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, tiếp theo chợt thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng đi vào Ngọc Thanh Cung.
Giờ phút này Quảng Thành Tử bỗng dưng bừng tỉnh, trong lòng tựa như gương sáng, rõ ràng hết thảy. Trước kia luôn dung túng là vì cảm giác người kia có thể quấy trộn hồng hoang, nhưng giờ phút này ra tay cũng là vì tuyệt hết hi vọng về Huyền Thánh đại đế kia. Động tác giờ phút này chỉ là muốn tỏ thái độ cho vị tổ sư kia nhìn thấy, bù lại hành vi lúc trước, một phen tính kế có thể xem như thật cẩn thận.
Cơ hồ cùng một thời gian, trên đỉnh Ly Sơn ngoài mấy chục ức dặm, đồng dạng có một nam một nữ đang nhìn về phía nam.
- Huynh trưởng! Lần này ta và ngươi đúng là làm việc quá sơ thất!
Tướng mạo của nữ tử thật ung dung, đoan trang tú lệ, chính là Nữ Oa thánh nhân. Thế nhưng lúc này vẻ mặt nàng ảm đạm, tràn đầy chán nản.
- Sớm nên nghĩ đến người kia trưởng thành quá nhanh, quá mức tự phụ. Ta và ngươi không nên quá dễ tin vào hắn! Sư tôn chưởng khống hồng hoang đã gần hai mươi vạn năm, như thế nào chỉ một tiểu tử nhỏ bé có thể ứng phó?
Phục Hy ở bên cạnh nghe vậy ngược lại cười khẽ một tiếng:
- Ngươi dễ dàng khinh thường hắn như vậy sao? Thật sự nhận định hắn nhất định thân vẫn?
- Chẳng lẽ còn biến cố nào khác nữa sao? Thủ đoạn của sư tôn ngươi chẳng phải cũng thật rõ ràng!
Nữ Oa lắc đầu, trong mắt tự giễu:
- Cũng do thủ đoạn của Nhạc Vũ quá ác độc, bức bách ta không đường nào để đi. Nếu không ta quả quyết sẽ không sớm đặt cược lên người hắn…
- Vậy thì chưa chắc!
Phục Hy lắc đầu, sau đó trầm ngâm nói:
- Mười mấy ngày trước vị bệ hạ kia cũng đã đi tới Cực Nam. Lại kéo dài mãi tới hôm nay mới đi vào Vô Tận Diễm Hải, tiến vào trong Phần Minh Thiên, lấy suy đoán của ta, nhất định hắn đã phát hiện hậu chiêu của người kia. Đã biết rõ hung hiểm nhưng vẫn kiên trì đi vào, hơn phân nửa hắn đã có chút nắm chắc! Mặc dù không lấy được cơ hội thành đạo cho chính hắn, nhưng có thể toàn thân trở ra…
Nữ Oa cũng không cho ý kiến, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ không cho là đúng.
Thủ đoạn của Tam Thanh Đạo Tổ cùng phương Tây nhị thánh nàng hiểu rất rõ ràng. Một khi chuyện không thể thay đổi, nhất định sẽ hạ độc thủ bù lại sai lầm lúc trước.
Vả lại mặc dù đoạt được vật bên trong Phần Minh Thiên thì lại thế nào? Trên thế gian này đừng nói là Hỗn Độn Chuẩn Thánh, dù chính là nàng cũng thèm muốn vật kia vô cùng.
Lại có ai có thể nhẫn nhịn được không đi cướp đoạt đây?

Bên trong Phần Minh Thiên, ngoại trừ cương phong gầm gào, linh lực hỗn loạn quay cuồng, không khí đã biến thành tử tịch.
- Hồng Quân a Hồng Quân! Chẳng lẽ ngươi nghĩ lần này ngươi thực sự thắng định rồi?
Thanh âm không lớn lại vang vọng cả Phần Minh Thiên.
Vẻ mặt Nhiên Đăng cùng nhóm người Minh Hà đều hiện lên kinh dị, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt. Từ khi Hồng Quân ở Bất Chu sơn giảng đạo trường sinh cho tới nay, suốt mấy chục vạn năm lại có người nào dám dùng giọng nói bất kính như vậy gọi thẳng tên Hồng Quân?
Nghe ý tứ của vị Huyền Thánh đại đế phảng phất như đã có mưu kế tất thắng trong tay mình.
Trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ khó hiểu, đặt mình trong tuyệt cảnh như vậy, chẳng lẽ Nhạc Vũ còn cho rằng mình vẫn còn đường sống hay sao?
Trong đó Minh Hà lão tổ càng thêm kinh nghi bất định, chỉ thấy Âm Dương phù trận dưới chân Nhạc Vũ, băng hỏa đều thay đổi tới mức dữ dội, chỉ hơn mười hơi thở đã làm phạm vi ngàn vạn dặm nơi này biến thành băng quốc!
Rõ ràng đang ở trong địa phương hỏa lực cực thịnh nhưng lại chẳng khác gì băng hàn ở Bắc Minh. Phù trận hấp thu bạch diễm cơ hồ đều bị đông cứng lại!
Ngũ sắc cự kiếm trong tay Nhạc Vũ chỉ trong vòng mười hơi thở đã vô thanh vô tức tích súc đủ lực lượng.
Kiếm ý kinh người, thanh thế huy hoàng, làm lòng người run sợ!
Đôi mắt đỏ của hắc y nhân không hề có nửa phần biến hóa, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nhạc Vũ, ngay sau đó bỗng dưng phun ra một ngụm máu lên trường thương, đâm thẳng ra ngoài!
Trường thương duỗi dài chín trăm vạn trượng, cơ hồ không chút dự báo liền xuyên thẳng trời cao, đem khí cơ cùng thời không ức vạn dặm quanh người Nhạc Vũ hoàn toàn khóa chết, tàn nhẫn tuyệt luân, lại vô cùng nhanh chóng, không lưu nửa phần đường sống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Thí Thần Thương!
Bên trong Phần Minh Thiên, lập tức vang lên tiếng kinh hô không ngừng. Đồng tử Xi Vưu cùng Nhiên Đăng đều co rút thật nhanh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, cơ hồ toàn bộ ánh mắt đều nhìn chăm chú lên huyết sắt trường thương.
Nhạc Vũ mỉm cười, cũng không dùng Hồng Mông kiếm khí trong tay chống đỡ mà thay vào Tử Kim Hồ Lô, ném thẳng vào hướng đi của thương ảnh.
Thật tùy ý cho hắc y nhân bị một thương đâm trúng bảo vật Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô thượng cổ kia thành mảnh nhỏ, sau đó thân hình cũng bị Thí Thần Thương xuyên qua, trong nháy mắt hóa thành vô số bột phấn.
Ngay sau đó thân ảnh Nhạc Vũ lại xuất hiện bên cạnh Chiến Tuyết, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, gương mặt vẫn tràn đầy ý cười, toàn thân không hề có chút tổn thương gì.
Minh Hà Xi Vưu thấy thế đều chau mày, có thể lừa gạt qua linh giác của mấy vị Thái Thượng Kim Tiên, Côn Luân Kính trong tay người này nhất định lại có biến hóa.
Chẳng lẽ Hình Thiên đã thực sự thân vẫn?
Cơ hồ cùng lúc đó bọn họ đều cảm thấy vô cùng khó giải quyết, tiếp theo ngay sau đó vẻ mặt mọi người chợt cả kinh.
Chỉ thấy Tử Kim Hồ Lô bị huyết sắc trường thương đâm thủng, bạo tán ra một luồng hắc sắc khí vụ lan tràn.
Đều là tuyệt đỉnh tiên thiên độc chướng, ở trong mắt vài vị Chuẩn Thánh cũng không có gì đáng uy hiếp.
Thí Thần Thương chỉ khẽ chấn động liền đem đoàn hắc sắc khí vụ toàn bộ xoắn thành dập nát hướng bốn phía phát tán.
Nhưng bên trong khí vụ lập tức có một đoàn hắc vụ bắn ra, hướng thân ảnh hắc y nhân đánh tới.
Ngay sau đó trong đôi mắt huyết sắc của hắc y nhân thế nhưng vượt ngoài dự liệu của mọi người, lộ ra vài phần kinh ngạc sợ hãi.
Cơ hồ ngay lập tức thân hình hắn vọt lui nhanh ra sau, nhưng bỗng nhiên thân hình hắn giống nhưu không thể khống chế, huyền phù ngay giữa không trung.
Phảng phất như có hai loại lực lượng hoàn toàn đối nghịch đang xé rách tranh đấu bên trong thân thể hắn, pháp lực cuồn cuộn không biết sâu cạn cũng biến thành hai cỗ lực lượng xung đột bài xích lẫn nhau.
Lúc này luồng hắc vụ kia không chút trở ngại chui thẳng vào trong thân thể hắc y nhân.
Đôi mắt đỏ tươi lập tức chuyển sang đen nồng, Thí Thần Thương cũng không tiếp tục đâm ra, thân hình ngây ngốc trôi nổi giữa không trung.
Nhạc Vũ không chút nào ngoài ý muốn, ngược lại nhìn xuống bên dưới, cười lên hăng hắc:
- Ngươi muốn dùng kỳ trân kia dẫn dụ ta vào trong Phần Minh Thiên. Trẫm cũng đồng dạng muốn dùng vật kia đến quấy trộn thiên địa! Lần này thật chân chính đa tạ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.