Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 2: Tất cả đều là bệnh nhân tâm thần




Editor: Viên bánh trôi nhỏ (Tại dembuon.vn)


Mấy ngày này, Tư Dao ẩn núp sâu bên trong doanh trại địch thăm dò thám thính các con đường bên trong bệnh viện tâm thần, đồng thời cũng đã tìm hiểu rõ được thân phận của cơ thể này.


"Tư Dao" là một bé gái mồ côi. Nửa năm trước cha mẹ cô qua đời, sau đó thần chí cô bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ. Cha của Tư Dao là họa gia lưu lạc tại Y quốc, mẹ là y tá tại huyện thành, vừa vặn trùng hợp gặp nhau rồi yêu đương vượt quốc.


Dựa theo cách nói này, "Tư Dao" chính là một đứa trẻ hỗn huyết, mà theo cách nhìn nhận Tư Dao mà nói thì chính là tạp giao.


Tư Dao nằm trên mặt cỏ, hưởng thụ chút ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống. Thật ra nơi này cũng khá tốt, nhưng nếu không có bác sĩ chạy theo cô bắt uống thuốc thì thật tốt.


Cô biết tỷ lệ khả năng mình có thể trở về không cao, cô không dám lại lôi pháo năng lượng ra oanh tạc thêm phát nữa, mà cô cũng không muốn trở về tinh tế đã bị nổ nát kia.


Hiện tại thân thể mới này sẽ biết đau, nếu thất bại cô sẽ thật sự trở thành pháo hôi. Huống chi nơi này tuy rằng hơi lạc hậu, nhưng ít ra không có Liên Bang đuổi giết, cô có thể ở tạm nơi này dưỡng lão.


Liên Bang đã từng đuổi cô và lão Diêm đi giống như đuổi cháu trai của họ, chạy loạn khắp tinh tế, giờ đây cho dù Liên Bang có muốn khai quật hết cả tinh tế lên cũng không tìm thấy được cô.


Tư Dao xoa xoa đôi mắt có chút đau, khóe mắt hơi phiếm nước. Cô lại quên bản thân giờ đây đã là con người, không thể cứ nhìn chằm chằm mặt trời là sạc điện được.


Khương Miểu mang lá cây trên đầu chạy tới bên người Tư Dao, khuôn mặt thoạt nhìn rất buồn bã: "Dao Dao, tại sao đến bay giờ em còn chưa nở hoa?"


Cô ngồi dậy, khoanh chân bằng nhìn Khương Hiểu, trầm mặc tổ chức ngôn ngữ: " Héo rồi."


Hai má Khương Miểu phồng lên, nghẹn đến khuôn mặt đỏ bừng, hai con mắt sắp sửa chảy ra nước. Tư Dao chỉ vào mấy cái cây quanh bệnh viện, giọng nói mềm như bông: "Thực vật đều cần phải tưới nước".


"Dao Dao ơi, chị có thể giúp em không?" Khương Miểu giống như chú chó nhỏ chờ mong nhìn Tư Dao.


Tư Dao dẫn Khương Miểu đến một góc ngoặt của bệnh viện, nơi đó có bình nước tưới hoa. Cô khom lưng xách bình nước lên: "Em ngồi xuống đi."


Khương Miểu nghe lời ngồi xổm xuống, đôi mắt ướt át nhìn Tư Dao. Mặt Tư Dao vô biểu tình vỗ bả vai Khương Miểu: "Chị tưới nước cho em, rất mau thôi em có thể nở hoa."


Tư Dao nhấc cái bình cao lên, hướng đầu của Khương Miểu nghiêng, cả bình nước cứ thế xối hết trên đầu Khương Miểu. Nháy mắt Khương Miểu liền trở thành con gà bị ném vào nồi canh.


"Hắt xì!" Khương Miểu ôm hai cánh tay run lên, mái tóc đen mềm mại dán trên trán , vừa đáng thương lại ủy khuất.


Tư Dao nhìn nhánh cây trên đầu Khương Miểu trợn tròn mắt, tại sao lại gãy rồi. Bàn tay Khương Miểu xoa lung tung giọt nước trên mặt, bep miệng muốn khóc: "Dao Dao, em lạnh."


"Nếu không hay là chị đi đào hố chôn em dưới đất? Thực vật nào cũng cần đất nuôi dưỡng." Tư Dao do dự.


Quai hàm Khương Miểu phồng lên, nhìn thấy Tư Dao thật sự cầm xẻng muốn đào hố chôn mình, ngay tức khắc bị dọa phát khóc: "Em không muốn bị chôn trong hố, em sợ!"


"Tư Dao!" Tiểng rổng giận của Tần Ngư truyền đến, Tư Dao quyết đoán ném cái xẻng xuống sau đó liền chạy đi.


Khương Miểu muốn đuổi theo cô cùng rời đi, lại bị tay Tần Ngư duỗi ra kéo cổ áo. Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Khương Miểu, Tân Ngư tức khắc nổi trận lôi đình: "Tư Dao, chị lại bắt nạt bạn cùng phòng bệnh!"


Tư Dao trốn sau bồn hoa, giống nữ trinh sát, thám thính tình hình quanh doanh trại địch, xác định Tần Ngư không đuổi tới. Địch trước mắt mạnh ta lại yếu, Tư Dao cảm thấy mình phải trốn đi tìm chỗ ẩn nấp, sau đó chờ đợi thời cơ thích hợp phá vòng vây chạy đi.


Trên đầu mang mấy ngọn cỏ đi ra khỏi bồn hoa, tới gần con đường phố sau nhà ăn bệnh viện, Tư Dao xoay người liền nhìn thấy một người mặc áo bệnh nhân nghiêng đầu dán vào song sắt.


Tư Dao bước chân đi qua ngồi xổm bên cạnh người nọ, cùng hắn ngắm đường phố vắng tanh. Gió nhẹ không có cách nào thổi tan hơi nóng mùa hè, quần áo thanh niên bị mồ hôi làm ướt, đôi mắt hắn vẫn như cũ chấp nhất nhìn chằm chằm bên ngoài.


"Cậu muốn trèo tường đi ra bên ngoài à?" Tư Dao vươn tay thử lay lay song sắt, hiện tại tình huống thân thể cô tạm thời không có cách phá hủy thứ này, chỉ có thể nghĩ đến việc đi trèo tường.


"Tôi đang suy nghĩ đề tài cho bài luận văn tốt nghiệp của mình." Biểu tình của thanh niên rất nghiêm túc, Tư Dao cảm giác thứ luận văn tốt nghiệp mà cậu ta nói kia khẳng định rất quan trọng, tựa như văn kiện bí mật của chính phủ Liên Bang.


Thanh niên nhìn về phía Tư Dao, giữa mày hơi nhăn lại: "Tôi là Triệu Khiêm Thành ban T, cô là học sinh ban nào?"


"Tôi là dân du cư tại tinh tế, Tư Dao." Tư Dao lễ phép tự giới thiệu.


"Chắc em là học sinh mới tới đi." Triệu Khiêm Thành hơi gật đầu, trang phục bệnh nhân cậu mặc lúc này phảng phất có chút hương vị nho nhã: " Anh là học trưởng của em."


"Triệu Khiêm Thành, cậu chạy tới nơi này bằng cách nào?" Bác sĩ quản lý của Triệu Khiêm Thành đuổi lại đây.


Triệu Khiêm Thành xoay người, vuốt phẳng nếp uốn quần áo, tôn kính khom lưng: "Chào thầy giáo."


"Mau trở về uống thuốc, mỗi lần phát bệnh đều chạy lung tung." Bác sĩ tủm Triệu Khiêm Thành rời đi, không quên quay đầu dặn dò Tư Dao: "Cô cũng mau chóng trở về đi."


Tư Dao nhìn bóng dáng Triệu Khiêm Thành, đáng tiếc lắc đầu: "Tuổi trẻ như vậy lại bị bệnh."


Tư Dao tưới nước lên đầu Khương Hiểu, kết quả làm chết nhánh cây kia. Khương Miểu lăn lộn kêu trời khóc đất, lăn lộn đến cuối cùng chỉ có thể tiêm thuốc an thần.


Tần Ngư nhớ tới đứa trẻ hư Tư Dao, không kìm nổi tức giận đi cáo trạng với Lục Trạch Quang. Lục Trạch Quang cười cười trấn an Tần Ngư, cảm giác bệnh tình của Tư Dao lại tăng thêm, Lục Trạch Quang càng thêm sầu lo.


Tư Dao đào vong bị bắt lại. Lục Trạch Quang mang Tư Dao về phòng, cố gắng phóng giọng nói ôn hòa: "Dao Dao, ngày mai lãnh đạo huyện sẽ tới bệnh viện thị sát, đến lúc đó cô đừng làm xằng bậy được không?"


Tư Dao xem đáy mắt Lục Trạch Quang có chút mệt mỏi, khẽ gật đầu xem như đồng ý. Lục Trạch Quang đối xử với cô rất tốt, Tư Dao cũng nguyện ý giúp anh.


Lục Trạch Quang ôn nhu sờ sờ đầu Tư Dao, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng: "Thật ngoan, sau khi lãnh đạo huyện kết thúc cuộc thị sát, tôi mua bánh kem cho cô ăn."


Đôi mắt Tư Dao hiện lên ánh sáng. Mấy ngày trước Lục Trạch Quang từng mua bánh kem cho cô, đối với một người mới có lại được vị giác như Tư Dao, đó chính là mỹ vị trân quý: "Được!"


Câu trả lời của Tư Dao khiến đôi mắt Lục Thời Minh nhiễm lên sự vui mừng, "Tư Dao" trước kia bị kinh hách đến không thể phát ra tiếng, sau khi Từ Dao đến một lần nữa lại mở miệng, Lục Trạch Quang cao hứng đến mức đều muốn nhảy cẫng lên.


Tư Dao phối hợp uống xong thuốc, Lục Trạch Quang đưa cô đi nghỉ ngơi, sau đó anh đi tìm viện trưởng trao đổi chuẩn bị cho cuộc thi sát vào ngày mai của lãnh đạo huyện.


Chân trước Lục Trạch Quang vừa ra khỏi cửa, lập tức Tư Dao nhổm dậy, đem tất cả thuốc trong miệng phun ra chậu hoa, vị đắng ngắt tràn ngập khoang miệng khiến cô nhíu mày.


Tư Dao uống hết nửa cốc nước mới khiến vị thuốc tan đi chút ít. Cô đi đến phía trước cửa sổ rồi bò lên đó ngồi, ngắm nhìn sắc màu hoàng hôn bên ngoài như màu ngọn lửa bùng cháy, trong lòng nghĩ đến lời ban nãy của Lục Trạch Quang.


Căn cứ lời Lục Trạch Quang nói để phân tích, ngày mai sẽ có trưởng quan tới nơi đây thị sát. Cho dù anh không nói thì cô cũng sẽ tự động trốn đi. Bị Liên Bang đuổi giết nhiều năm như vậy, ấn tượng của cô đối với quan viên chính phủ thật sự rất kém.


Ngày mai nên chuồn êm rời tinh cầu cổ xưa lại lạc hậu này đi. Tư Dao âm thầm nói.


Màn đêm tại Trái Đất buông xuống, Tự Dao mới vừa nằm trên giường chưa kịp nhắm mắt, đột nhiên cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Tư Dao theo phản xạ nhìn qua, thấy là Khương Miểu đang khoác thảm lông lộ ra cái đầu nhỏ, đối diện tầm mắt của Tự Dao, Khương Miểu nhếch miệng lộ ra răng nanh đáng yêu: "Dao Dao."


Tư Dao nhanh chóng cảnh giác lên. Cô đã làm gãy nhánh cây của Khương Hiểu, chẳng lẽ cô ấy tới báo thù?


Khương Miểu ngồi xổm bên cạnh Tư Dao, ủy khuất bám vào mép giường: "Dao Dao, em đói."


Tư Dao lôi nửa gói bánh quy dưới gối đưa cho Khương Miểu, vẫn cứ duy trì tư thế cảnh giác tuy thời chiến đấu. Khương Miểu cầm túi bánh quy liền trực tiếp ăn, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Em ngủ lâu lắm, tỉnh lại cảm thấy bụng rất đói, nhưng mà chị Ngư không có ở đó."


"Nhánh cây của em đâu." Tư Dao chỉ chỉ cái đầu trống không của Khương Miểu.


"Chị Ngư nói vào mùa xuân hạt giống mới nảy mầm, bây giờ là mùa hè." Khương Miểu ăn xong bánh quy, thỏa mãn liếm ngón tay: "Em muốn ngoan ngoãn ăn cơm uống nước, thì chờ mùa xuân đến mới có dinh dưỡng nuôi cây."


Nói rất có đạo lý, nhưng sao cứ có cảm giác như đang bị lừa.


"Dao Dao, chị cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm." Khương Miểu túm chặt thảm lông ngồi ở mép giường, khuôn mặt banh ra, biểu tình nghiêm túc giáo dục Tư Dao: "Chị Ngư nói chị quá gầy, đây là do dinh dưỡng không đủ, không cho em học theo chị."


"Vậy thay chị cảm ơn cô Ngư kia." Tư Dao nằm xuống rầm rì nói bằng giọng mũi.


"Dao Dao, Kỳ Kỳ trong phòng bên cạnh chỗ em hôm trước đã chết rồi, em nghe lén được chị Ngư nói thế." Thân mình Khương Miểu cuộn tròn, ánh mắt hồng hồng chứa đầy mất mát: "Bạn ấy cắt dây đèn rồi cho vào trong nước, cô ấy nói mình mệt nên muốn nạp điện."


"Kỳ Kỳ chết rồi, không còn ai sẽ nói chuyện cùng em, em thật sự rất sợ." Khương Miểu giống như nai con lạc đường, xoa xoa đôi mắt.


Từ Dao trừng mắt nhìn nóc nhà, trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: "Bên cạnh bồn hoa sau nhà ăn bệnh viện, đi tìm học trưởng Triệu Khiêm Thành, cậu ta sẽ chơi cùng em."


"Thật vậy ư?" Khương Miểu vui sướng ngẩng đầu.


"Nếu bác sĩ có tới, em liền dẫn cậu ta trốn sau bồn hoa, đừng để bác sĩ bắt được." Tư Dao thực nghiêm túc giúp Khương Miểu bố trí kế hoạch tác chiến kết bạn.


"Cảm ơn chị Dao Dao." Khương Miểu cười đến khóe mắt cong cong, má lúm đồng tiền và răng nanh trông cực kì dễ thương.


Ngày kể mọi người phải tiếp đón lãnh đạo đến thị sát, trời vừa sáng Tư Dao liền bị Lục Trạch Quang đánh thức, thay quần sao mới mua là chiếc váy hoa râm bụt, mặt trên điểm chút quả anh đào đáng yêu.


Làn da Tư Dao tinh tế, dung mạo hỗn huyết tinh xảo xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt màu lam kia, tựa như biển rộng xanh thẳm, yên bình lại đẹp đẽ khiến người ta muốn sa vào.


Lục Trạch Quang đứng dậy rời khỏi phòng, Tư Dao nuốt viên kẹo trong mồm xuống, xác định Lục Trạch Quang đã xuống tầng dưới, cô lén lút mở cửa sổ, lộ ra cái đầu tìm hiểu tình huống lúc này.


Xác nhận tất cả bác sĩ đều đã xuống tầng hết, Tư Dao nhanh chóng chạy vụt ra khỏi phòng, bước đến cầu thang bộ xuống dưới, khi sắp đến tầng cuối cùng liền xoay người nhảy qua cửa sổ tránh gặp mặt Lục Trạch Quang.


Tư Dao tránh đi người qua đường trong bệnh viện, chuồn êm đến song sắt đằng sau nhà ăn, ánh màu xanh lục trong mắt di động, nghiêm mật tính toán lật mở số liệu.


Cô vươn tay chống lên song sắt, chạy nhanh tới rồi nhảy lên, tay còn lại bám vào đỉnh cột đá bên cạnh, vững vàng ngồi xổm trên đỉnh tường.


Tư Dao ngẩng đầu lên liền bắt gặp Triệu Khiêm Thành mới đi ngang qua, cậu ta đứng tại chỗ đó, vẫn duy trì động tác bước đi, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Tư Dao, đáy mắt có chút kinh ngạc lúng túng lướt qua.


Ngón tay cô đặt bên môi ý bảo im lặng, khoa tay múa chân làm động tác cắt cổ uy hiếp, nếu Triệu Khiêm Thành dám can đảm mật báo cô liền làm thịt cậu ta.


Nhìn Tư Dao thả người nhảy qua bức tường rồi biến mất tại khu dân cư trên đường, Triệu Khiêm Thành khẽ lắc đầu: "Trốn học sẽ bị trừ điểm thành phần, vẫn nên không nói cho giáo viên biết đi."


Triệu Khiêm Thành hạ quyết tâm chờ Tư Dao trở về, làm một học trưởng, cậu phải răn dạy tốt cô. Tới đây học tập, làm sao lại có thể trèo tường trốn học cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.