Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 14: Diêm đội thật oan ức




Editor: Bánh Tai Heo


Lúc Diêm Tử Ký mang cơm trở về, Tư Dao vừa từ phòng tắm bước ra, Diêm Tử Ký nhìn mặt Tư Dao vẫn còn ướt, rồi lại nhìn đến chiếc đùi trơn bóng của cô, trong mũi liền cảm nhận được một dòng khí nóng.


Diêm Tử Ký khắc chế xao động, mím môi, xoay người ra khỏi phòng đóng sầm cửa. Tư Dao lau tóc ngây thơ nhìn cánh cửa, không hiểu Diêm Tử Ký bị làm sao.


Diêm Tử Ký trấn an bản thân lại rồi lần nữa vào phòng, đưa lưng về phía Tư Dao rồi khóa cửa, bóng người cứng đờ lui về phía sau. Tư Dao ôm gối nằm chui vào trong chăn, đôi mắt khó hiểu nhìn Diêm Tử Ký.


Diêm Tử Ký đem cơm để trên bàn, xoay người lại nhìn thấy chân của Tư Dao, liền nhanh chóng ngoảnh mặt đi, mặt âm trầm răn dạy "Trong quân doanh mà mặc quần áo kiểu gì thế kia, nhanh thay đồ đi!"


"Quần áo đều bị Tào Nguyên Huy cầm cả rồi." Tư Dao nhoài người ra muốn đi lấy hộp cơm.


Diêm Tử Ký khẽ vào tay Tư Dao, cởi áo khoác bọc Tư Dao lại "Không có quần áo thì không mặc đồ hả?"


"Em mặc rồi mà." Tư Dao chỉ vào ống tay áo ngắn phản bác.


Diêm Tử Ký không nhịn được bóp mặt Tư Dao, trong mắt đầy tức giận "Còn lý do lý trấu, trong đây toàn là nam, lỡ ai không gõ cửa mà xông vào phòng thì làm sao."


"Em sẽ đấm hắn." Tư Dao nhéo bàn tay đang vò mặt mình tức giận nói.


"Em nghĩ em đánh nổi à." Diêm Tử Ký bị chọc cười, cầm cánh tay của Tư Dao "Đống xương này chắc được có 2 lạng thôi đấy, em mà đánh nổi ai."


"Làm gì mà vô dụng như vậy." Tư Dao bị chọc đến nóng nảy, tay cào Diêm Tử Ký một cái.


Diêm Tử Ký bắt lấy tay Tư Dao, cười nhẹ "Đừng náo loạn nữa."


"Em đói quá." Tư Dao trùm áo khoác của Diêm Tử Ký, như lọt thỏm vào trong đó.


Diêm Tử Ký đưa hộp cơm cho Tư Dao "Em ăn đi, anh đi tìm Nguyên Huy lấy quần áo."


"Vâng." Tư Dao cầm đũa, nhìn chằm chằm hộp cơm vô thức gật đầu. Biết rõ Tư Dao chính là đồ tham ăn, Diêm Tử Ký sờ sờ đầu cô, đứng dậy rời khỏi phòng.


Diêm Tử Ký không trì hoãn, lấy quần áo liền về ký túc xá. Tư Dao ăn cơm xong liền thay đồ ngủ, nằm trên giường chờ Diêm Tử Ký tắm rửa.


Diêm Tử Ký mặc áo ngắn tay bước ra từ phòng tắm, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái gối nằm chuẩn bị rời đi "Đêm nay em ngủ trong phòng anh, anh sẽ qua phòng của Hàn Kính kia."


"Anh ghét bỏ em đúng không?" Tư Dao mở to đôi mắt xanh rầu rĩ nhìn Diêm Tử Ký.


"Không phải, đừng suy nghĩ linh tinh, em mau ngủ đi." Diêm Tử Ký xoay người muốn đi.


Tư Dao nhanh nhẹn nhảy xuống giường, đuổi theo túm chặt cánh tay rắn chắc của Diêm Tử Ký "Em muốn anh ngủ với em."


Đã từng ở chung nhiều năm, ở góc xó xỉnh nào của tinh cầu cũng cùng nhau ngủ, vậy mà hiện tại Diêm Tử Ký lại muốn trốn tránh nàng, Tư Dao cảm thấy rất khổ sở.


"Hồ nháo*." Diêm Tử Ký trầm giọng. Tư Dao túm tay Diêm Tử Ký không bỏ, ánh mắt xanh thẳm dường như ngay lập tức có thể khóc lên, Diêm Tử Ký tức khắc bị K.O*.
*Hồ nháo: làm xằng bậy / láo nháo không yên. [Ở đây mình nghĩ không dịch sẽ hay hơn]
*K.O: đánh bại [Thuật ngữ game hay dùng]


Diêm Tử Ký giọng điệu nhẹ nhàng hơn, vuốt đầu Tư Dao kiên nhẫn giải thích "Tư Dao, chúng ta còn chưa kết hôn."


"Em sẽ kết hôn với anh." Tư Dao ôm lấy eo của Diêm Tử Ký. "Anh đừng bỏ em được không."


"Anh không có bỏ đi, anh chỉ là......" Hai người ông nói gà bà nói vịt giải thích không thông, Diêm Tử Ký buồn rầu ôm đầu.


"Anh mà đi, thì em cũng đi cùng."


"Em không được đi." Diêm Tử Ký mặt lạnh lùng quát lớn. Mấy tên đó đều là sói đói độc thân, Tư Dao lại như con cừu vậy, có khi đến xương cũng không còn a?


"Tử Ký." Tư Dao bẹp miệng ủy khuất. Lúc xưa khi bị Tinh tế truy nã, Diêm Tử Ký còn hận không thể đem nàng trói trên lưng quần, bây giờ vì sao lại muốn trốn tránh nàng.


Bị Tư Dao làm nũng cả người đều muốn nhũn ra, Diêm Tử Ký đem gối của mình đưa cho Tư Dao, đồng ý tự tước vũ khí đầu hàng "Vậy nhanh đi ngủ thôi."


Tư Dao ôm chặt gối, đôi mắt tròn xoe nhìn Diêm Tử Ký "Ngủ với em."


"Được." Diêm Tử Ký bất đắc dĩ đồng ý.


Tư Dao vui vẻ nhảy lên giường, đem gối của Diêm Tử Ký đặt ngay ngắn. Diêm Tử Ký đi theo, lấy chiếc chiếu ở gần giường trải ra đất "Em ngủ giường đi anh sẽ ngủ ở đây."


Tư Dao nhíu mày lại muốn làm ầm lên, Diêm Tử Ký mặt dữ nói "Đây là giá chót rồi, không trả giá nữa."


Tư Dao nhìn chiếc chiếu nghĩ nghĩ, liền muốn nhảy xuống chiếu "Vậy em ngủ chiếu, anh ngủ giường."


"Tư Dao!" Diêm Tử Ký nhanh tay đè Tư Dao lại, đùa à, để vợ ngủ đất còn mình ngủ giường, bộ anh cầm thú đến thế sao.


Vừa năn nỉ vừa ép buộc cuối cùng Tư Dao cũng chịu nằm yên, Diêm Tử Ký tắt đèn nằm xuống, nương theo ánh trăng ngoài cửa Diêm Tử Ký nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp của Tư Dao, trái tim như bị cái gì đụng đến. "Nhắm mắt ngủ đi."


"Tử Ký, em thích anh nhất đó." Tư Dao mấp máy môi lộ ra nụ cười.


Diêm Tử Ký mặt nóng bừng, trừng mắt giọng trầm trầm muốn che giấu sự thẹn thùng "Ừ."


"Còn anh thì sao, anh có thích em không?" Tư Dao chờ mong nhìn Diêm Tử Ký.


Bị Tư Dao nhìn đến cả người khô nóng, Diêm Tử Ký thấp giọng thầm mắng mùa hè nóng chết đi được. Tư Dao lấy ngón tay chọt bả vai của Diêm Tử Ký "Tử Ký?"


"Tắt đèn rồi, ngủ đi." Diêm Tử Ký gạt tay Tư Dao ra.


"Tử Ký, anh có thích em không?" Tư Dao cố chấp hỏi lại.


"Thích." Diêm Tử Ký nói thật nhẹ, hoàn toàn không có cảm giác bá đạo thường thấy, bên trong ẩn ẩn ôn nhu làm Tư Dao mắt cong lên thích thú.


"Nghe lời, ngủ đi." Diêm Tử Ký duỗi tay che mắt Tư Dao.


"Vâng." Thu dược đáp án muốn nghe, Tư Dao thỏa mãn nhắm mắt ngủ.


Cảm giác được Tư Dao dần dần an tĩnh, Diêm Tử Ký thu tay lại, trong bóng tối nhìn chăm chú Tư Dao, khóe miệng giơ lên ý cười. Có lẽ quyết định đưa ra khi ở bệnh viện không phải chỉ do nhất thời xúc động.


Hôm sau khi Tư Dao tỉnh dậy, Diêm Tử Ký đã đi huấn luyện, Tư Dao nhanh chóng rời giường đổi một bộ quân phục để vận động, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện.


Tư Dao chạy nhanh xuống lầu rời khỏi ký túc xá, trời vừa sáng sớm, trên mặt đất còn đọng lớp nước vừa xịt để dọn rửa vẫn chưa kịp khô, không khí mát mẻ làm con người ta thực thoải mái.


Căn cứ vào con đường hôm qua mà cô tới đây, Tư Dao tìm được sân huấn luyện, dựa theo cường độ huấn luyện thường ngày bắt đầu chạy. Trang phục quân đội khoác lên người cô lại toát ra nét quyến rũ riêng, bộ dáng phấn chấn tập luyện không màng đến ánh mắt của binh lính xung quanh.


Tư Dao yên tĩnh chạy ở sân huấn luyện, điều chỉnh nhịp thở đều đều, trong đầu thì sửa sang lại các cơ sở dữ liệu, chuyện này đã thành thói quen của cô, thích vừa huấn luyện cơ thể vừa tính toán số liệu.


Ánh mặt trời dần xua tan đi khí lạnh buổi sáng, Tư Dao vẫn duy trì tốc độ chạy, những binh lính huấn luyện cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn, thấp giọng tính toán xem Tư Dao đã chạy bao nhiêu vòng.


Dữ liệu trong đầu vừa đếm tới số 0, Tư Dao liền dừng lại, kết thúc buổi chạy vừa đúng 10,000 mét.


Tư Dao xoa mồ hôi trên trán, thân thể đung đưa thả lỏng. Tào Nguyên Huy băng qua đám người chạy đến cạnh Tư Dao, bộ dáng mồ hôi nhễ nhại hiển nhiên cũng vừa huấn luyện xong.


"Bình thường đều là 5000 mét, sao hôm nay lại đột nhiên tăng gấp đôi rồi?" Tào Nguyên Huy nhíu mày.


"Chỉ là chạy bộ thôi, bao nhiêu cũng được mà." Cô và Diêm Tử Ký đã từng bị Tinh tế đuổi bắt, phải chạy không biết đếm sao cho xuể, cường độ chạy như thế này cũng không bằng con số lẻ khi đó.


"Rèn luyện thân thể là phải tăng dần, không được gấp."


"Tôi biết." Tư Dao xoay người rời đi "Tử Ký đã về rồi à?"


"Vừa về ký túc xá rồi."


Tư Dao rời sân huấn luyện trở về ký túc xá, Diêm Tử Ký vừa tắm rửa xong, nhìn Tư Dao người đầy mồ hôi, chạy nhanh lại bật quạt "Nguyên Huy nói em thường rèn luyện thân thể lắm à."


"Vâng." Tư Dao ngồi xổm trước quạt, thoải mái đón gió lạnh thổi tới.


"Em giỏi thật đó." Diêm Tử Ký đẩy ghế dựa cho Tư Dao, Tư Dao rầm rì từ chối.


Tư Dao chống cằm thổi vào quạt, ngửa đầu ra sau hỏi Diêm Tử Ký "Lát nữa anh lại tập luyện à?"


Diêm Tử Ký biểu tình nháy mắt trở nên cổ quái "Lôi đội cho anh nghỉ một ngày, hôm nay anh sẽ chơi với em."


Đêm qua anh cùng Tư Dao ngủ cùng phòng, kết quả sáng nay liền truyền khắp căn cứ. Những tên hỗn đản đó tên nào cũng nhìn anh với ánh mắt xấu xa, Lôi đội cũng lén lút thì thầm, bảo anh trước khi kết hôn thì không được làm bậy, aaa anh oan ức thật mà, còn oan hơn Đậu Nga* nữa!


Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao, cảm giác thực nghẹn khuất, hắn cùng Tư Dao môi còn chưa hôn qua, làm bậy là làm như nào.


"Tử Ký, anh có thể dắt em đến chỗ huấn luyện vũ khí chơi được không?" Tư Dao chờ mong nhìn Diêm Tử Ký, nàng còn chưa được diện kiến vũ khí ở hành tinh này luôn đó.


Diêm Tử Ký vừa định lắc đầu cự tuyệt, nhìn vào đôi mắt trong suốt đầy chờ mong của Tư Dao, lại buông súng đầu hàng. "Hôm nay đội 3 có huấn luyện bắn súng đấy, anh đưa em đi xem."


"Thích quá đi." Tư Dao nhảy dựng lên, cao hứng ôm lấy Diêm Tử Ký.


Trước ngực đột nhiên có thân thể mềm mại dựa vào làm Diêm Tử Ký sửng sốt, cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần, lưng cứng đờ không dám nhúc nhích "Đi tắm đi đã, rồi anh mang em đi ăn cơm."


"Vâng." Tư Dao không tim không phổi chạy vèo vào phòng tắm, Diêm Tử Ký vuốt vuốt ngực, hành động đụng chạm mới vừa nãy, làm tim anh muốn nhảy cả ra ngoài.


Tư Dao tắm rửa xong liền đi theo Diêm Tử Ký đến nhà ăn, tuy rằng ai cũng đã nhìn qua, nhưng Diêm Tử Ký cùng Tư Dao vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt.


Diêm Tử Ký theo thói quen đem nhân bánh bao để lại cho Tư Dao, Tư Dao gặm bánh bao có nhân, vui thích ăn cháo. "Ăn ít đường thôi." Nếm vị cháo của Tư Dao, hương vị ngòn ngọt làm Diêm Tử Ký nhíu mày.


Tư Dao nhe răng cho Diêm Tử Ký xem "Răng em đâu có hư."


"Vi khuẩn sao mà thấy rõ được? Đợi răng bị sâu phải đi nhổ đi, lúc đó xem em còn dám khoe khoang không."


"Em vẫn thường xuyên kiểm tra đấy, anh đừng hòng lừa em." Tư Dao bẹp miệng oán giận.


Diêm Tử Ký gõ chiếc đũa vào trán Tư Dao, mặt đen nghiêm túc nói "Ăn đường không tốt."


"Không tốt thì không tốt, làm gì phải đánh em a." Tư Dao che trán mếu máo.


"Hai vợ chồng này tình cảm ghê ha." Hàn Kính đi tới cười trêu ghẹo.


Diêm Tử Ký chỉ vào Hàn Kính giới thiệu "Đây là Hàn Kính, trung đội trưởng đội 2."


Tư Dao liếc mắt nhìn quân hàm của Hàn Kính, nhanh chóng đứng dậy "Chào thiếu tá Hàn." Hàn Kính, anh em vào sinh ra tử của lão Diêm, Tư Dao thường xuyên nghe Diêm Tử Ký nhắc tới.


Nhìn Tư Dao bộ dạng nghiêm túc bộ dáng, Hàn Kính sửng sốt, rồi khom lưng cười to "Lão tứ, vợ ngươi thực thú vị ghê."


Tư Dao mặt ngốc ngốc, Hàn Kính xua xua tay bảo Tư Dao ngồi "Đừng khách sáo, đều là người trong nhà."


"Có việc thì nói, không thì nhanh cút đi." Diêm Tử Ký ghét bỏ đuổi người.


Hàn Kính ngồi vào cạnh Diêm Tử Ký, cười tủm tỉm nhìn Tư Dao "Cậu đem vợ mình giấu như bảo bối ấy, nên tôi phải tự mình tới đây giới thiệu bản thân đây này."


Không muốn cùng Hàn Kính nói nhăng cuội, Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao "Em ăn no chưa?"


Tư Dao nuốt ngụm nhân bánh cuối cùng xuống, lau miệng đứng dậy "No rồi ạ."


Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao muốn chạy, Hàn Kính chạy nhanh đuổi theo "Hai người tính đi đâu vậy."


"Đến khu bắn súng."


"Hôm nay đội 3 có huấn luyện bắn súng, muốn mang vợ đến xem à?" Hàn Kính suy đoán ý tứ của Diêm Tử Ký, vui sướng theo sau. "Vậy tôi cùng đi với hai người."


"......" Sao mà dai như keo dán chó thế, có cơ hội phải đánh cậu ta một trận.


*Đậu Nga là nhân vật trong điển tích "Nỗi oan Đậu Nga"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.