Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 51: Kết cục (Trung) - Ông dám động nàng, bản vương sẽ nghiền xương ngươi thành tro!




Lúc thánh chỉ đến, Vân Kiều đang ôm chậu đồng nôn mửa xong.
Bắt đầu từ mấy ngày nay, mỗi ngày mặt trời lên và buổi chiều nàng đều buồn nôn. Từ hôm nay, vừa ăn xong đồ ăn sáng đã nôn, cả người cũng càng uể oải.
Ngay cả quỳ nghe chỉ cũng cảm thấy choáng váng.
Vân Kiều thế này sao có thể tiến cung được?
Huống chi bây giờ bên ngoài loạn lạc không yên, nếu Vân Kiều có chuyện bất trắc thì những hộ vệ này không thể nào ăn nói với Phó Dung Chương được.
Vệ Minh cung kính nói với Cái Nguyên đến đây tuyên chỉ: “Cái công công, ngài nhìn xem, thân thể vương phi không khỏe, có thể hoãn một chút, tiến cung trễ một lát không?”
Cái Nguyên giơ thánh chỉ trong tay lên, cười lạnh: “Bây giờ phủ Nhiếp chính vương còn lớn hơn Thánh thượng sao? Thánh chỉ cũng không mời nổi người của phủ Nhiếp chính vương? Còn nữa, nếu thân thể khó chịu thì chẳng phải trong cung có thái y sao?”
Vệ Minh đang muốn nói gì đó, Vân Kiều ngăn cản y, dập đầu với thánh chỉ: “Thần phụ lĩnh chỉ.”
Kháng chỉ chính là tội chết, cho dù Phó Dung Chương là Nhiếp chính vương thì cũng là thần tử. Chiếc mũ lớn thế không thể để chụp lên đầu hắn đước
Vân Kiều nhận chỉ, ngậm một miếng ô mai để làm dịu sự khó chịu, sau đó tiến cung.

Phó Diễm đang ở trong Càn Thạnh cung vùi đầu luyện chữ, nhìn thấy Vân Kiều được cung nhân dẫn đường chậm rãi đi tới thì bỗng nhiên đặt bút lông sái lên giấy “Bộp” một tiếng. Mực nước nhanh chóng nhuộm đầy trang giấy giống như sự tức giận trong mắt y.
“Ngươi tiến cung làm gì? Đến xem cười chễ giễu trẫm sao? Ngươi trở về nói với Phó Dung Chương muốn trẫm viết thư nhường ngôi và giao ngọc tỉ ra sao? Nằm mơ đi thôi!”
Đây là lần đầu tiên Vân Kiều thấy Phó Diễm nổi giận, mờ mịt nhìn hắn: “Không, không phải hoàng thượng tuyên thần phụ tới sao?”
Phó Diễm cũng khẽ giật mình: “Không phải hoàng thúc bảo ngươi tới sao?”
Nhìn thấy Vân Kiều lắc đầu, trong phút chốc y đã phản ứng kịp, có người giả truyền thánh chỉ.
“Thượng Quan Huyễn, ngươi thật to gan!”
Sự tức giận theo huyết dịch mau chóng xông lên mặt Phó Diễm, mỗi câu mỗi chữ đều nghiến răng mà nói.
Dù sao cũng mới chín tuổi, vẻ ngây thơ vẫn còn, gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên càng làm suy yếu uy nghiêm đế vương của y.
Nghe thấy Phó Diễm mắng Thượng Quan Huyễn, trong lòng Vân Kiều lộp bộp một chút, cũng kịp phản ứng, thì ra không phải Phó Diễm tuyên nàng tới.
Nàng nhớ Phó Dung Chương có nói qua với nàng ông ta bị tình nghi cấu kết với đích
Bây giờ còn giả truyền thánh chỉ.
Mỗi một việc đều lại tội lớn chu di cửu tộc!
Vậy ông ta dẫn nàng vào cung là vì cái gì?
Mới đây, khi nàng đi vào thì Vệ Minh và mấy thị vệ bị ngăn ở bên ngoài, chỉ có Thanh Nguyệt đi theo vào.
Trong lòng nàng giật mình, không phải những thị vệ này cũng gặp bất trắc chứ?
Ngay lúc Vân Kiều xuất thần, Phó Diễm nhảy từ trên ghế xuống, đi xuống bậc thang đến cạnh Vân Kiều. Y ngửa đầu, thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt thì nhịn lời mắng xuống, bảo nàng ngồi xuống.
Ai ngờ, Vân Kiều vừa ngồi xuống, Phó Diễm vẫn không nhịn được mà nói: “Hoàng thẩm thẩm, người ngốc sao? Sao ai gọi người người cũng đến thế?”
Vân Kiều nghẹn họng, người đến tuyên chỉ chính là Cái Nguyên theo hầu bên cạnh y, cũng xem như tâm phúc của y. Ai lại hoài nghi thánh chỉ thật hay giả chứ?
Đang muốn nhìn xác nhận Cái Nguyên thì nàng mới phát hiện người bên cạnh Phó Diễm đều là người nàng chưa từng thấy qua.
Phó Diễm đến phủ Nhiếp chính vương nhiều lần, người theo hầu y Vân Kiều cũng biết.
Lúc này nàng mới ý thức được Phó Diễm bị người khống chế.
Người của y hoặc là phản bội, hoặc là gặp bất trắc.
Nhớ lúc mới đi vào, còn nhìn thấy y bình tĩnh luyện chữ, có thể thấy được tâm tính đứa nhỏ này không bình thường. Thảo nào tuổi còn nhỏ đã đã dám phái người đi giết Phó Dung Chương.
Vậy bây giờ y còn muốn giết Phó Dung Chương sao?
Nàng có thâm y khác nhìn thoáng qua Phó Diễm: “Hoàng thượng, chúng ta ngồi chung trên một thuyền rồi?”
Phó Diễm nhếch miệng.
“Ai biết được?”
Phó Diễm vốn là tiểu nhân tinh, sao nghe không hiểu lời nàng.
Từ lần trước ở phủ Nhiếp chính vương, y đã không muốn giết Phó Dung Chương.
Nhưng y lại muốn hù dọa Vân Kiều một chút.
Từ đầu đến cuối y cũng chỉ là một đứa bé, Vân Kiều đã cho y cảm giác ấm áp, trong vô thức, tính cách trẻ con ít khi để lộ trước mặt mọi người của y đã để lộ ra.
Nhìn thấy sắc mặt Vân Kiều thay đổi, y thu lại tâm tư hù dọa, hừ một câu, hỏi lại nàng: “Sao người biết chúng ta đã ngồi chung một con thuyền?”
Vân Kiều hơi nghiêng người, khẽ nói: “Đêm trước đại hôn của chúng ta, vương gia trọng thương…”
Trên mặt Phó Diễm đầy vẻ giật mình: “Hoàng thúc vẫn, vẫn luôn biết sao?”
Vân Kiều khẽ gật đầu.
Tin tức này càng khiến y chấn động hơn lúc nhìn thấy thánh chỉ tiên đế hạ lệnh giết chết mẫu hậu hắn.
“Vì, vì sao hoàng thúc biết nhưng lại không…”
Không giết y? Còn trong lúc bị trọng thương mà vẫn phê bình chú giải xong tấu chương rồi đưa vào cung, không hề lơ là dạy bảo y?
Vẫn như cũ mỗi ngày hỏi công khóa của y, mỗi lần trong triều có đại sự, Phó Dung Chương đều dẫn y theo cùng nhau xử lý.
Mỗi lần y đều ngửi được mùi máu tươi và mùi thuốc nồng đậm trên tấu chương. Lúc đó, y ngửi những mùi này thấy giống như đang nhai máu thịt của Phó Dung Chương, để y hưng phấn không thôi.
Y vẫn tự nghĩ mình làm rất hoàn hảo, lại càng âm thầm chế giễu Phó Dung Chương suýt chút nữa chết rồi mà vẫn không quên ra vẻ cho y nhìn.
Thì ra Phó Dung Chương vốn không cần làm ra vẻ cho y nhìn.
Đến tận đây y mới hiểu rõ, nếu như Phó Dung Chương muốn hoàng vị thì chỉ cần nuôi y thành vô dụng, hoặc trong lúc không để ý giết chết y là được rồi.
Thảo nào sau này Phó Dung Chương rút hết Huyền Long Vệ ở cung Càn Thạnh đi.
Y vẫn nghĩ là Huyền Long Vệ kia đến để giám thị y! Tưởng rằng y vờ ngoan ngoãn, giả tin tưởng và sùng bái đã thành công lấy được sự tin tưởng của Phó Dung Chương, nên Phó Dung Chương rút người đi.
Thì ra Phó Dung Chương thấy y có thể chịu được tổn thương, đương nhiên cũng có thể bảo vệ mình nên rút Huyền Long Vệ bảo hộ y đi.
Chính vì Huyền Long Vệ rút đi, y lại tin nhầm Thượng Quan Huyễn nên lúc này mới rơi vào tình cảnh này.
Những người nhìn như trung thành với y kia, thật ra đều người của Thượng Quan Huyễn!
Y đã bị cấm túc ở cung Càn Thạnh gần nửa tháng rồi.
Tin tức không truyền vào được, y cũng không truyền ra được, y giống như đặt mình vào đảo hoang.
Bây giờ xem ra, Thượng Quan Huyễn giam lỏng y, lại dẫn Vân Kiều tiến cung là vì đối phó Phó Dung Chương.
E rằng không biết Phó Dung Chương  đang trải qua hai mặt thụ địch thế nào, lại không biết ngoan cường liều chết thế nào.
Cho nên mới không đến cứu y.
Y còn tưởng rằng Phó Dung Chương là chủ mưu.
Phó Diễm trừng mắt nhìn, sửng sốt không dừng được nước mắt, không nhịn được mà khóc thút thít: “Hoàng thẩm thẩm, dường như trẫm làm sai chuyện rồi.”
Sau khi Phó Diễm khóc nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, Vân Kiều cũng không nhịn được mà mũi chua chua, dường như nàng cũng làm sai chuyện.
Nếu như kẻ sau màn là phụ thân của nàng, vì nghĩ cho nàng mà Phó Dung Chương chịu biết bao khống chế.
Vậy mà nàng còn ngày ngày tranh cãi muốn nhận người thân, không hiểu nỗi khổ tâm không nói ra được của Phó Dung Chương.
“Bây giờ cũng thức thời đấy, nhanh như vậy đã khóc như khóc tang.
Hai người cùng quay đầy lại, Vân Kiều không nhịn được hô một tiếng: “Phụ thân?”
Phó Diễm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Kiều.
Thượng Quan Huyễn không ngờ trong tình cảnh như vậy lại nghe được một tiếng phụ thân, giống như ba năm trước đây. Chỉ là trong lòng ông có hơi gợn sóng cũng chỉ trong một chớp mắt như thế mà thôi, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Thượng Quan Huyễn lạnh lùng nhìn hai thẩm cháu cùng ôm nhau khóc, ông ly gián quan hệ giữa Phó Diễm và Phó Dung Chương, kích động Phó Diễm giết Phó Dung Chương. Mặc dù một chiêu hơi kém chút, nhưng ông vẫn cố ý để lại tin tức để Phó Dung Chương biết Phó Diễm hạ thủ.
Còn tưởng rằng hai người sẽ trở mặt thành thù, nhìn dáng vẻ này thì đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi.
Thật sự tiếc nuối.
“Phụ thân, vì sao ngài lại lừa gạt con vào cung?”
Thượng Quan Huyễn cầm một túi lụa gấm tinh xảo, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, cười hiền lành một tiếng, chậm rãi đi về phía Vân Kiều: “Không dẫn con vào trong cung thì sao có thể nhận nhau với con?”
“Từ khi con mất tích, vi phụ tìm con tròn ba năm. Vì thế, ta và mẫu thân con ngày đêm không thể ngủ, mẫu thân con vì lên núi cầu phúc cho con mà trượt chân rơi xuống núi mà chết.”
“Ai ngờ, con lại bị Phó Dung Chương bắt đi! Trước đó mấy ngày biết được con gả làm Nhiếp chính vương phi, vi phụ đã muốn đi nhận con về từ sớm, nhưng mà loạn thần tặc tử Phó Dung Chương không cho, hắn không cho phép chúng ta nhận con! Gặp cũng không cho vi phụ gặp con!”
Nghe Thượng Quan Huyễn giải thích tha thiết chân tình, chẳng biết tại sao Vân Kiều không nhịn được mà lui về sau.
Nàng đối với nam nhân tự xưng là phụ thân của nàng cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Từ lần đầu tiên nàng gặp Thượng Quan Huyễn thì theo bản năng nàng đã muốn tránh ông ta, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nàng không cảm giác được cảm giác hạnh phúc khi mất đi mà tìm lại được của Thượng Quan Huyễn, cũng không cảm nhận được cảm ứng huyết mạch giữa người thân.
Ít nhất ngay từ lần đầu nàng gặp Thượng Quan Thao đã tin tưởng theo bản năng. Lúc nàng mơ thấy mẫu thân có thể khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Duy chỉ có lúc đối mặt với Thượng Quan Huyễn thì nàng chỉ muốn chạy trốn.
“Con không nhớ rõ phụ thân rồi có phải không?” Thượng Quan Huyễn lại đi lên một bước.
Vân Kiều lắc đầu, đáy lòng càng phát ra sự phòng bị.
Chắc hẳn Phó Dung Chương sẽ không nói với ai chuyện nàng mất trí nhớ. Hắn ước gì cả đời nàng không nhớ ra, đương nhiên sẽ không tùy ý để lộ ra.
Đi tìm nàng, mạo hiểm vì nàng là ca ca của nàng Thượng Quan Thao, Phó Dung Chương để nàng tiếp xúc với ca ca của nàng, chưa bao giờ nàng để tiếp xúc với người gọi là phụ thân này. Nếu như Phó Dung Chương không cho phép nàng nhận người thân thì đương nhiên cũng sẽ không để nàng tiếp cận Thượng Quan Thao.
Từ đầu đến cuối, Phó Dung Chương không cho nàng tiếp xúc với người phụ thân này mà thôi.
Thượng Quan Huyễn khẽ dỗ, nói tiếp chuyện cũ: “Không biết con có nhớ lúc con sinh ra đời, ta và mẫu thân con rất vui mừng, còn đặc biệt chế tạo một tấm thẻ ngọc dương chi cho con, khắc tên con. Không tin con lấy ra nhìn xem thì biết…”
Vân Kiều nghe ông ta nhắc như thế, nàng theo bản năng đặt tay lên tim, sờ lên thẻ ngọc trong vạt áo.
Thượng Quan Huyễn nhìn theo động tác của nàng, ánh mắt run lên, chậm rãi đi về phía Vân Kiều…

Sau khi Phó Dung Chương nhận được tin báo Vân Kiều bị tuyên tiến cung thì lập tức điểm binh khẩn cấp, chuẩn bị tiến cung cứu người.
Vệ Đán nhớ tới lời dặn của Tô Dực Phỉ và Cố Văn Hiên trước đó, nhìn cả người Phó Dung Chương toát ra khí thế muốn sống chớ tới gần thì nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì đi lên khuyên can.
“Điện hạ, Hoài Dương Hầu đã dặn dò liên tục đừng tùy tiện tiến cung. Nếu như bây giờ dẫn binh tiến cung thì ngài sẽ gánh lên vai tội mưu phản. Mưu phản chính là tội chết, xin điện hạ nghĩ lại!”
Dường như Phó Dung Chương không nghe thấy, lạnh lẽo nghiêm mặt trở mình lên ngựa, nắm chặt cương ngựa, hung hăng kẹp bụng ngựa chạy đi.
Nếu như Phó Diễm dám làm Vân Kiều bị thương, vậy hắn phản thiên hạ này thì thế nào?
Hai kiếp, ân tình hắn thiếu hoàng huynh Phó Dung Giác cũng nên trả hết rồi.
Dám can đảm động vào Vân Kiều thì hắn sẽ không nương tay nữa.
Nhìn thấy Phó Dung Chương lao vụt đi, đương nhiên Vệ Đán cũng không dám chậm trễ, vội vàng phái người báo tin cho nhóm người Tô Dực Phỉ, sau đó hắn cũng đuổi theo.
Chạy tới cửa cung, Phó Dung Chương phát hiện không có ai ngăn cản, giống như đợi hắn đi vào vậy.
Không quan tâm nhiều nữa, hắn chạy vào.
Thượng Quan Huyễn đã hạ lệnh từ trước, chỉ cần Phó Dung Chương tiến cung thì giết chết không cần luận tội.
Trong khoảnh khắc những Huyền Long Vệ kia đang ẩn núp nhìn thấy Phó Dung Chương tiến cung thì như đạt được quân lệnh, nhao nhao phấn khởi, trở tay với người hầu Thượng Quan Huyễn, đối kháng.
Lập tức, tiếng chém giết nổi lên bốn phía.
Nghe được tiếng động bên ngoài, bọn người Vệ Minh đang bị khống chế cũng không kiêng kị nữa, hăng hái chống cự.
Thượng Quan Huyễn đang ở trong cung Càn Thạnh nghe được động tĩnh bên ngoài vẫn cười cười. Ông ta biết đây chỉ như lấy trứng chọi đá, không đấu lại Phó Dung Chương, hắn sẽ nhanh chóng đi đến.
Nhưng không sao, ông vốn muốn gậy ông đập lưng ông.
Cũng may mà được Phó Diễm tín nhiệm, vì thế ông mới có thể đổi người trong cung Càn Thạnh thành người của ông ta.
Trong một đêm, Phó Dung Chương đốt nhiều Ngự Linh Tán như vậy, lấy khí thế sét đánh cấm Ngự Linh Tán toàn diện, hủy hoàn toàn kế hoạch của ông!
Hủy kế hoạch muốn diệt Đại Địch của ông!
Đã không diệt được Đại Địch thì lấy mạng của đứa con bất hiếu như Phó Dung Chương hoàn lại.
Người Phó gia đã chết bảy tám phần, còn lại những hoàng tử vương tôn nhàn tản cũng bị Ngự Linh Tán độc hại sắp không xong rồi.
Chờ ông ta giết Phó Dung Chương, sau đó giết Phó Diễm thì giang sơn Phó thị sẽ không còn nữa!
Ai là chủ giang sơn ông không quan tâm, ông chỉ muốn vương triều Phó thị tan biến!
Vốn dĩ trong kế hoạch của ông, Vân Kiều chỉ là mồi nhử Phó Dung Chương tiến cung. Song, không lại không nắm chắc, chỉ đánh cược một lần mà thôi.
Ông có thể ung dung lâu như vậy mà Phó Dung Chương không ra tay giết ông, chỉ áp chế ông mà thôi. Trước đó, ông không hiểu rõ nguyên nhân. Sau này, ông dần dần ý thức được Phó Dung Chương là vì Vân Kiều.
Phó Dung Chương yêu Vân Kiều!
Quả nhiên là hiếm lạ, quái vật vô tình vô nghĩa lại hiểu tình yêu.
Nếu để Vân Kiều hắn yêu thương tự mình giết chết hắn thì sẽ đặc sắc thế nào?
Giết người giết lòng đây này.
Thượng Quan Huyễn thấy Vân Kiều sờ lên vị trí tim thì đã đoán được thẻ ngọc ở trên người nàng, mà nàng cũng mong nhớ tình thân. Từ nhỏ nàng đã trọng tình và lương thiện, cũng thân thiết với người phụ thân này, trái lại có thể đánh một ván bài tình thân.
“Kiều Kiều, ta là phụ thân con, là phụ thân có huyết mạch liên kết với con. Nhưng Phó Dung Chương lại mang ý đồ xấu, hắn giam cầm con, tất cả những gì con chứng kiến hắn đối tốt với con không phải là thật. Con qua chỗ này của phụ thân được không?”
Vân Kiều lui lại theo bản năng, lắc đầu.
Ánh mắt Thượng Quan Huyễn thay đổi: “Vì sao?”
“Phu quân không phải người xấu.”
Nghe vậy, ánh mắt của Thượng Quan Huyễn trở nên rét lạnh, ông ta không muốn nói nhiều nữa, giơ tay lên tát một cái: “Nữ nhi bất tài!”
Vân Kiều không đứng vững, lao đao lui lại mấy bước. Mắt thấy sắp ngã xuống, Phó Diễm vội vàng vọt tới đỡ nàng: “Hoàng thẩm thẩm!”
Đáng tiếc, Phó Diễm cũng chỉ là một đứa bé con, chỉ có tác dụng giảm xóc đỡ Vân Kiều đang không vững. Vân Kiều vẫn ngữa ra sau, đầu đập lên bậc thang, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Hoàng thẩm thẩm!” Phó Diễm ôm lấy Vân Kiều mà khóc.
Thượng Quan Huyễn lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Kiều ngã trong vũng máu, hô một tiếng: “Hà Chính Dương.”
Hà Chính Dương ở ngoài điện nghe tiếng, đẩy cửa điện ra đi đến: “Chủ tử.”
“Làm nó tỉnh lại, thôi miên nó đi.” Thượng Quan Huyễn khẽ xoa tay đang run lên, thản nhiên nói.
Thuật thôi miên của Hà Chính Dương là bí thuật của Đàm Quốc, là do Thượng Quan Huyễn dạy.
Mặc dù ông không phải Thái tử Đàm Quốc nhưng trên dưới Đàm Quốc đều nghĩ ông là Tam hoàng tử Đàm Quốc đã chết ngoài ý muốn.
Hà Chính Dương chính là tử sĩ của Thượng Quan Huyễn, không có tình cảm, chỉ nghe mệnh lệnh. Sau khi nghe lệnh thì lập tức lĩnh mệnh: “Vâng.”
“Khốn kiếp, không cho ngươi đụng đến Hoàng thẩm thẩm của ta…”
Phó Diễm vung tay đánh Hà Chính Dương, không cho y đến gần Vân Kiều. Còn chưa dứt lời đã bị Hà Chính Dương đánh cho bất tỉnh.
Đang lúc muốn động thủ, chỉ thấy Phó Dung Chương phóng ngựa chém giết đi đến.
Khi nhìn thấy Vân Kiều ngã trong vũng máu, trong phút chốc ánh mắt hắn đỏ lên.
Điên cuồng chém giết.
Ngay lập tức, trong cung Càn Thạnh máu chảy thành sông.
“Chậc chậc, đúng là một tên điên.” Thượng Quan Huyễn hơi tiếc nuối, không kịp thôi miên Vân Kiều để nàng giết Phó Dung Chương.
Lúc này, Hà Chính Dương đang đâm ngân châm vào người Vân Kiều, Phó Dung Chương gấp đến đỏ mắt, sát ý trong mắt dâng lên mãnh liệt. Bỗng nhiên hắn ném kiếm trong tay đi, thanh kiếm đâm vào sau lưng Hà Chính Dương.
Một kiếm xuyên tim.
Hà Chính Dương lập tức ngã xuống đất mấy lần rồi run rẩy, tắt thở.
Vân Kiều từ từ tỉnh lại, nhưng đầu óc nàng rất hỗn loạn, đủ loại ký ức tuôn trào trong đầu nàng. Nàng khó chịu rên khẽ một tiếng, cũng không để ý có người chết bên cạnh nàng.
Thượng Quan Huyễn đưa tay kéo Vân Kiều lên, ngăn nàng ở trước người, hung hăng bóp cổ Vân Kiều, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Phó Dung Chương: “Ngươi dám làm bậy thì nàng ta lập tức mất mạng.”
Vân Kiều nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, thân thể run lên, khó khăn nói ra một câu: “Ông cũng bóp chết mẫu thân như thế, bây giờ cũng muốn bóp chết ta sao?”
Nói xong, nước mắt từ trong khóe mắt của nàng chảy ra ngoài như trút nước mưa, không thể ngăn lại được.
Hai người đều khựng lại, đều ý thức được Vân Kiều khôi phục ký ức.
“Ngươi ngậm miệng.” Thượng Quan Huyễn rống lên một tiếng.
“Thượng Quan Huyễn, ngươi dám động nàng, bản vương sẽ nghiền xương ngươi thành tro!” Phó Dung Chương siết chặt tay, hận không thể đi lên xé xác Thượng Quan Huyễn.
Thượng Quan Huyễn cười lạnh một tiếng, ném chiếc bình bạch ngọc qua: “Ăn nó đi, ta sẽ trả nàng.”
Phó Dung Chương nhận lấy bình ngọc, lại nghe Thượng Quan Huyễn nói: “Ngươi rất quen thuộc với nó, Tốn Độc. Đáng tiếc còn thừa cũng không nhiều, nhưng đủ để lấy mạng của ngươi.”
“Đừng!” Vân Kiều lo lắng kêu lên, nhưng vì bị Thượng Quan Huyễn bóp cổ nên lời nói ra đều hóa thành gió.
Phó Dung Chương xa xa nhìn sang, nhìn Vân Kiều một chút, trong ánh mắt đều là vẻ không nỡ.
“Được, ta ăn. Nàng là con gái ruột của ngươi, ngươi hãy vì huyết mạch tương liên mà thả nàng ra.”
Thượng Quan Huyễn cười khẽ: “Ta muốn mệnh của ngươi, không phải nó.”
Không! Vân Kiều không nói nên lời, chỉ liều mạng lắc đầu, muốn ngăn cản Phó Dung Chương.
Nhưng mà ngoài rơi nước mắt thì nàng không làm được gì cả.
Mỗi giọt nước mắt của nàng giống như ngọn lửa nóng hổi im dấu trong lòng hắn, trở nên gồ ghề.
“Kiều Nhi, thật xin lỗi.”
Phó Dung Chương hối hận.
Nếu như lúc trước hắn không giam nàng ở bên cạnh, nếu hắn thả nàng đi từ sớm, thì ít nhất giữa hai người bọn họ có một người đạt được ước muốn.
Mặc dù nàng không có ký ức nhưng ít ra không cần nhớ lại những thứ mà mình đã trải qua, cũng có thể sống vui vẻ.
Chỉ tiếc lúc trước hắn quá ích kỷ.
Lúc trước, hắn không quan tâm nàng yêu hay không yêu hắn, chỉ muốn giữ nàng ở lại bên cạnh hắn. Cho dù nàng từng cầu khẩn đủ kiểu xin hắn buông tay thì hắn cũng không thay đổi. Hắn nghĩ rằng nếu hắn cho nàng toại nguyện thì ai cho hắn toại nguyện?
Nhưng mà lúc này hắn mới phát hiện ra cả hai kiếp hắn đều không biết yêu là tác thành/
Thảo nào, hắn yêu hai kiếp cũng không được nàng yêu.
Bây giờ, nếu có thể để hắn dùng một mạng đổi một mạng thì cũng không uổng công hắn sống lại một kiếp.
Hắn mang theo hai kiếp thâm tình nhìn chằm chằm nàng một chút, Phó Dung Chương uống cạn sạch thuốc bột trong bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.