Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 47: Không thể chống chế - Một lần mâu thuẫn kịch liệt nhất




“Mẫu thân nàng… Nàng không gặp được.”
Vân Kiều nhìn về phía Phó Dung Chương với vẻ khó hiểu.
Phó Dung Chương không biết nàng có thể tiếp nhận tin dữ này không, hắn do dự một lát, ôm nàng vào ngực, chậm rãi nói: “Mẫu thân nàng… Đã qua đời rồi.”
Làm sao có thể! Giấc mộng chân thật như vậy!
Vân Kiều thoát ra khỏi ngực hắn, không chớp mắt nhìn hắn, giống như không tin lời hắn nói.
Nhưng vẻ chắc chắn trong mắt Phó Dung Chương đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của nàng, hốc mắt nàng nóng lên.
Bỗng dưng nàng nhớ đến ba tháng trước, lần đầu nàng chạy trốn, nàng ở sau núi của Linh Thác Tự, lần đầu gặp Thượng Quan Thao, dường như y đang nhớ người nào đó…
“Có phải lúc ở Linh Thác Tự?”
“Ừm.”
Phó Dung Chương vừa mới nói xong, Vân Kiều “Huhu” một tiếng khóc lên.
Mặc dù nàng không có ký ức nhưng mà giấc mộng này khiến nàng nhớ kỹ vô cùng tình cảm của mẫu thân, cảm giác huyết mạch tương liên.
Nhưng mà ngày đó, rõ ràng nàng ở đây, gần trong gang tấc, thế mà ngay cả một nén hương nàng cũng không thắp, càng không nhắc đến đưa linh cữu và lễ bái.
Từ trước đến nay Vân Kiều luôn điềm tĩnh dịu dàng, đây là lần đầu chất vấn: “Ngài biết mẫu thân của thiếp thân, cũng biết thiếp thân ở đó vì sao ngài lại không nói? Vì sao?
Đối mặt với chất vấn của Vân Kiều, Phó Dung Chương không biết nên đáp lại thế nào.
Nói với nàng kiếp trước nàng bị phụ thân của mình xem như đồ chơi, tự tay đưa lên giường của hắn?
Nói với nàng, hắn từng cầm chân dung của nàng đi dò xét phụ thân nàng, nhưng phụ thân nàng lại chẳng thèm nhận nàng?
Nói với nàng, hắn sợ nàng bước vào vết xe đổ kiếp trước, cho nên trước khi không chắc phụ thân nàng là trung thần hay gian thần thì hắn không dám tùy tiện để nàng đến nhận thân?
Nói với nàng, hắn sợ nàng rời đi, chỉ muốn khóa nàng ở bên cạnh, cho nên không dám để nàng và người nhà nhận nhau?
Cho dù vì nguyên nhân nào, hắn khiến nàng bỏ lỡ lần bái biệt sau cùng giữa nàng và mẫu thân là sự thật, hắn không thể chống chế.
Hai kiếp nàng đều xem trọng người nhà như vậy, khóc vì người thân, vì người thân mà tâm trạng không yên, thậm chí cam lòng chôn cùng người thân.
Mà hắn lại như quái vật, không biết cảm giác huyết mạch tương liên là gì…
Nhìn thấy Phó Dung Chương không nói lời nào, Vân Kiều đánh ngực hắn, khóc không thành tiếng.
“Làm con cái không thể như thế, đây là bất hiếu đó.”
Phó Dung Chương trầm mặc không nói, hắn ôm lấy nàng, mặc cho nàng đánh.
Làm con cái…
Phải như thế nào?
Ai cũng nói là nhìn tận mắt thi thể mẫu thân mà vẫn thờ ơ, là quái vật không có tình cảm, bất hiếu bất trung.
Nhưng không ai nói cho hắn biết hắn phải làm thế nào.
Khóc sao?
Hắn ở trong lãnh cung khóc đến khàn giọng nhưng mẫu phi cũng không tỉnh lại, không ai tới cứu mẫu phi hắn.
Khóc một lúc lâu Vân Kiều mới ngừng lại.
“Vương gia, thiếp thân muốn về nhà, đưa thiếp thân về Thượng Quan phủ, trở về một chút được không?”
Phó Dung Chương cụp mắt nhìn nàng, một lát sau mới lên tiếng: “Sau này đi, không phải bây giờ.”
“Vậy thắp một nén hương cho mẫu thân thiếp thân, chỉ một nén hương cũng không được sao?”
Hai mắt Vân Kiều đầm lệ, gần như cầu xin.
Sau khi bị Phó Dung Chương cự tuyệt lần nữa, rốt cuộc Vân Kiều cũng bùng nổ.
“Vì sao? Cha huynh đều đến nhận thiếp thân mà ngài không cho nhận, bây giờ ngay cả một nén hương cũng không cho thiếp thân thắp?”
“Không phải không cho phép, mà sau này hãy đến.”
“Vì sao?” Vân Kiều không thể lý giải được.
Phó Dung Chương không cách nào giải thích với nàng, bây giờ hắn đang gặp phải nguy cơ trước giờ chưa từng có.
“Sau này thời cơ chín muồi sẽ nói cho nàng biết.”
Nói xong, Phó Dung Chương phân phó người trông chừng Vân Kiều, hắn cất bước ra khỏi Lan Đình Uyển.
Hai người cãi nhau cũng không tính là kịch liệt, chỉ giống như ầm ĩ một trận. Trong chớp mắt, sức lực của Vân Kiều như bị móc rỗng, mệt mỏi ngồi trên giường.
Đây xem như lần mâu thuẫn kịch liệt nhất của bọn họ.
Nàng không thể giải thích được hành động của Phó Dung Chương, nhưng nàng cũng không muốn ác ý phỏng đoán hắn. Nàng chỉ hi vọng có thể cùng Phó Dung Chương hiểu nhau hơn một chút.
Về phần chuyện bị cấm túc lần này nàng cũng không để trong lòng. Dù sao mỗi lần Phó Dung Chương ra lệnh cấm túc đều không được mấy ngày, hắn sẽ nhanh chóng mềm lòng bỏ cấm túc.
Nhưng mà Vân Kiều rất nhanh phát hiện lần này hắn làm thật, hắn còn không cho nàng ra khỏi Lan Đình Uyển!
Mà nàng cũng thật sự tức giận.

Phó Dung Chương vừa ra khỏi Lan Đình Uyển đã tăng thêm trăm tên Huyền Long Vệ tinh nhuệ nhất bảo hộ phủ Nhiếp chính vương, đề phòng bất trắc.
Sắp đứng trước một trận ác chiến, hắn không có tinh lực lo lắng Vân Kiều, chỉ có thể đưa nàng vào nơi hắn nghĩ rằng an toàn thì hắn mới có thể không lo âu mà ứng chiến.
Nhưng hắn cũng biết rõ làm như vậy Vân Kiều sẽ hận hắn.
Hận thì hận đi.
Có lẽ đây là số mệnh được định trước rồi.
Định trước rằng hai kiếp hắn cũng sẽ không chiếm được lòng nàng, định trước giữa nàng và hắn mãi mãi ngăn cách bởi một Thượng Quan Huyễn.
Hắn nghĩ là, kiếp này trước sáu năm hắn có thể giải quyết tất cả mâu thuẫn không thể hòa giải giữa hắn và nàng. Nghĩ rằng hắn khống chế Thượng Quan Huyễn, không cho ông ta có cơ hội tiếp xúc Lương vương thì sẽ không cấu kết Lương vương, không gây nguy hiểm cho xã tắc. Như thế hắn cũng không cần xử trí Thượng Quan Huyễn, có thể mỹ mãn với Vân Kiều.
Nhưng mà ý đồ xấu của Thượng Quan Huyễn còn xuất hiện sớm hơn tưởng tượng của hắn. Chuyện ác ông ta làm còn nhiều hơn tưởng tượng của Phó Dung Chương. Nanh vuốt của ông ta chôn sâu vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Thư phòng ở chủ viện, Tô Dực Phỉ và Cố Văn Hiên đã có mặt.
“Chân dung thế nào rồi?” Phó Dung Chương vừa hỏi vừa đi đến thư án.
Tô Dực Phỉ tiến lên bẩm báo: “Đã có rồi, hầu cận Lương vương đã nhận ra, đó chính là Hà Chính Dương thường xuyên đi theo bên cạnh Lương vương làm phụ tá, am hiểu thôi miên. Tất cả địa cung ở quận Nghi Châu đều do y bày mưu tính kế.”
Lúc trước, Phó Dung Chương mới vừa dẹp sạch ám gian ưu tú của Lương vương bồi dưỡng không còn gì, mà bây giờ lại có ám giam ưu tú khác xuất hiện. Mỗi người đều có một hình xăm, thủ đoạn sử dụng y hệt Lương vương như đúc.
Phải biết bồi dưỡng ám giam ưu tú cần phải ba năm mới hoàn thành.
Nói rõ quân cờ y sử dụng không chỉ có mình Lương vương. Ngoài Lương vương ra còn có người bồi dưỡng những người thế này.
Chỉ là điều khác biệt chính là những ám gián ưu tú này không hề giống Lương vương đã chôn vùi nhiều năm, mà đều mới nhập phủ, có thể thấy được cũng đều là dự bị.
Lương vương là kẻ chủ lực điều khiển bọn họ.
Tô Dực Phỉ tiếp tục nói: “Người này là con nuôi của Chu thị ở trấn Nghi Hà, ngoài sáng là hộ vệ tướng gia, trong tối là phụ tá Lương vương.”
“Năm đó lúc vương phi mất tích, thị vệ mất tích cùng là Hà Chính Diệu, chính là con ruột của Chu thị. Lúc đó nghĩ rằng y cũng mất tích, bây giờ xem ra y đã chết từ lâu rồi. Y đưa vương phi đến trấn Nghi Hà thì trọng thương mà chết.”
“Hà Chính Dương và Hà Chính Diệu là huynh đệ, đồng thời là người hầu ở tướng phủ. Đây là việc vẻ vang mà bọn chúng lại giấu diếm Chu thị và thôn dân, chỉ có thể nói bọn chúng làm việc không hề quang vinh gì. Nhưng không biết được vì sao Hà Chính Diệu lại ở cùng vương phi, và chết thế nào.”
“Dựa theo khẩu cung, Lương vương phái người truy tra tung tích của vương phi ba năm nhưng vẫn không có kết quả. Ám giam ưu tú đều bị cho uống dược vật và thôi miên, trong tình huống bình thường vốn không có khả năng khôi phục ký ức. Nếu như vương phi chỉ đơn giản là chạy trốn thì sẽ không đến mức dẫn đến Lương vương dốc toàn lực truy tra, trừ khi vương phi nhìn thấy hay cầm đi thứ gì đó.”
“Bây giờ xem xét kỹ, chắc là vương phi cầm Mi Tư Hương.”
Sự thật đúng là như thế, Lương vương muốn biết Vân Kiều đã tiết lộ cho Phó Dung Chương bao nhiêu, kết quả còn chưa tìm ra đã bị Phó Dung Chương giết.
Cũng may nhờ Vân Kiều mà bọn họ mới nhanh chóng tra ra nguyên liệu và tác dụng của Ngự Linh Tán, nhanh chóng cắt mất nguồn cung của Lương vương, tránh cho nhiều Ngự Linh Tán chảy vào dân gian.
Nhưng mà, bây giờ một Lương vương ngã xuống lại có người khác trồi lên.
Người này còn khó giải quyết hơn Lương vương nhiều.
Ngón tay Phó Dung Chương gõ nhẹ lên bàn trà một chút, nghe suy luận của Tô Dực Phỉ hắn không hề nói một lời, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tô Dực Phỉ tiếp tục nói: “Thuật thôi miên mà Hà Chính Dương sử dụng trùng hợp lại là bí thuật của hoàng thất Đàm Quốc, thêm một bằng chứng chứng minh y và Đàm Quốc có liên quan cực lớn. Đã phái Huyền Long Vệ đi Đàm Quốc, đợi lấy được chân dung của thái tử Đàm Quốc để so sánh thì có thể biết được thân phận của y.”
“Bây giờ Ngự Linh Tán quá nhiều không thể cấm được, không ít bách tính cửa nát nhà tan, nhất là phía nam đã xuất hiện tình cảnh dân chúng lầm than. Dường như Đàm Quốc cũng bị hại nặng nề, nhưng lại không thể cấm thuốc. Theo như thuộc hạ thấy, nguồn gốc vô cùng có khả năng xuất hiện ở Đàm Quốc…”
Phó Dung Chương vẫn luôn im lặng không nói ra hiệu dừng: “Hà Chính Dương không phải chủ mưu. Lương vương trù tính việc này gần mười năm, mà mười năm trước Hà Chính Dương vẫn là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, dựa vào cái gì có được lòng tin của Lương vương?”
“Ngọn nguồn chưa hẳn nằm ở Đàm Quốc, ngươi đi tra một chút bây giờ Ngự Linh Tán lưu truyền trên thị trường có thành phần gì?”
Không phải trước đó đã điều tra rồi sao? Tô Dực Phỉ khẽ giật mình: “Vương gia hoài nghi bây giờ thành phần của Ngự Linh Tán không phải là Mi Tư Hương?”
Nếu như là như thế thì có thể giải thích được vì sao bọn họ khống chế ngọn nguồn mà Ngự Linh Tán vẫn không cấm được.
Hắn hoài nghi ngọn nguồn ở Đàm Quốc nhưng chưa từng nghĩ quá Ngự Linh Tán có thể đã bị thay đổi thành phần!
Việc này không nên chậm trễ, Tô Dực Phỉ sai người mang đến Ngự Linh Tán gần đây tịch thu được bưng đến trước mặt Cố Văn Hiên.
“Huynh đệ, nhờ vào huynh.”
Cố Văn Hiên vẫn chưa từng chen vào nói, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thầm thở dài một tiếng: “Chuyện Ngự Linh Tán mặc dù gấp nhưng cũng không gấp bằng các lão thần từ quân! Có phải vương gia nên chú ý đến nguy cơ trong triều nhiều một chút không?”
“Chuyện thái hậu ở lại núi Phổ Đà cầu phíc bị truyền ra, triều đình đang nhao nhao đồn ngài cưỡng ép thái hậu vì có âm mưu đoạt vị!”
“Nhóm lão thần cùng phe Thượng Quan Huyễn liên kết vạch tội ngài ý đồ mưu phản, trước lập ấu đế là vì tương lai nhường ngôi cho ngài. Bọn họ qua lại bốn phía, kích động văn nhân, tạo nên dư luận. Bây giờ trong triều chuyện thảo phạt Nhiếp chính vương không ngừng bên tai, có vài tướng lĩnh đã bắt đầu dao động.”
“Không cần để ý.”
Phó Dung Chương không để ý lắm, khẽ nghiêng người lên ghế gỗ tử đàn bạch ngọc: “Kể tội thảo phạt là bọn chúng giả vờ, cũng là mưu kế giương đông kích tây của bọn chúng.”
Hắn nắm giữ triều chính nhiều năm, người hoài nghi hắn cũng không ít, nhiều lắm cũng chỉ là trò đùa trẻ con.
Bây giờ những chuyện này giống như có tổ chức, từng chuyện từng chuyện bùng nổ cùng lúc.
Nếu như chuyện gì hắn cũng bỏ tinh lực ra ứng phó, đối phương đánh chỗ nào hắn phản kích chỗ đó thì sẽ bị đối phương nắm mũi dắt đi.
Không bằng xuyên qua việc xảy ra nhìn bản chất, nghiên cứu mục đích cuối cùng của kẻ đứng sau là gì, bọn họ đánh rắn bảy tất mới trúng một đòn.
Sự nguy hại của Ngự Linh Tán là vô tận.
Nhỏ thì độc hại thể xác tinh thần của dân chúng, lớn thì suy yếu sức chiến đấu quốc phòng.
Mặt khác, thói đời thay đổi, tội ác sinh sôi, vấn đề dân sinh mọc thành bụi. Cứ mãi như thế, chuyện Đại Địch sụp đổ cũng chỉ là chuyện sớm muội.
Mục đích của kẻ đứng sau là Đại Địch chứ không phải là Phó Dung Chương.
Sau khi bị Phó Dung Chương nhắc nhở như thế, Cố Văn Hiên cũng ý thức được nguồn gốc vấn đề.
Y vội vàng cầm hộp gỗ chứa Ngự Linh Tán, lấy dao gọt từ hòm thuốc ra bắt đầu phá bột nghiên cứu.
Lúc này, Vệ Minh tới.
“Vương gia, vương phi lệnh cho thuộc hạ mang đồ đến cho ngài.”
Phó Dung Chương nhìn qua, thân thể vô thức thẳng lên: “Trình lên.”
Nâng mắt nhìn qua, là một cái túi thơm và hai cái bùa bình an.
Vệ Minh hồi bẩm nói: “Vương phi nói đây là Thái hoàng thái hậu ban cho, vương phi không dám giữ lại nên bảo thuộc hạ chuyển cho ngài.”
Phó Dung Chương cầm lấy túi thơm và bùa bình an kiểm tra một hồi, để ngay chóp mũi hít hà, mùi đàn hương quen thuộc truyền đến, sắc mặt hắn thay đổi ngay lập tức.
“Nhanh, phái người kiểm tra đồ vật vương phi mang từ núi Phổ Đà về, tất cả đều phải tra kỹ! Một cái cũng không được để lọt.”
“Vương gia, sao thế?”
Tô Dực Phỉ cũng đi đến phía trước nhận túi thơm, đang muốn nghiên cứu dò xét thì đã bị Phó Dung Chương ấn chặt tay: “Cẩn thận có độc.”
Mùi túi thơm này Phó Dung Chương không thể quen thuộc hơn nữa.
Kiếp trước, Vân Kiều tự tay chế tạo túi thơm đặc biệt cho hắn chính là mùi thơm này.
Chính là túi thơm này muốn mạng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.