Quan Hạc Bút Ký

Chương 27: Bát Mì Dương Xuân 6





Tháng năm bắt đầu.Nhà Triệu viên ngoại, thế gia trong kinh thành, gả con gái nhỏ.Triệu viên ngoại này thuộc nhóm triều thần khóa trước, tuy không hợp với Đặng Di nhưng sau khi Đặng Di sụp, ông cũng chán chường, dứt khoát bỏ nghiệp khi đang vinh, từ quan về hưu, làm một ông già nhàn tản.Ông và Trương Xuân Triển là bạn tốt nhiều năm, đang ở nhà thì hay tin Trương Xuân Triển vào ngục, nhất thời giận đến bỏ cả chuyện vui của con gái không làm, hại nhà thông gia bên kia phải hết nước hết cái khuyên mấy lần mới nguôi, tiếp tục gả con gái.Nhà chồng sợ ông già gàn dở này lại lật lọng giữa chừng, bèn phát thiếp mời rộng rãi, phàm là quan viên có giao thiệp qua lại trong kinh đều nhận được.
Vì chuyện của Trương Xuân Triển, Dương Luân vốn không muốn đi, ngặt nỗi vợ mình lại có quan hệ thân thiết với phu nhân nhà chồng kia, y không muốn làm Tiêu Văn mất mặt, chỉ đành đi theo xã giao.Nhưng tâm trạng của y không tốt, đến nơi ngồi im trong đám người uống rượu giải sầu.
Chúng thứ cát sĩ Hàn lâm viện xưa nay vẫn thích tụ tập với người xuất thân từ Lục khoa, thấy Dương Luân ngồi trong góc bèn nhao nhao qua ngồi, trong số họ có không ít quan viên trẻ tuổi thuộc Đông Lâm học phái, ăn nói ngông cuồng sắc sảo, có chút rượu vào lại càng không giới hạn.“Mặc dù hiện giờ vụ án đã đến Tam ti nhưng thẩm tra vẫn chậm nhỉ.”Một người bên cạnh cười hềnh hệch: “Chậm gì mà chậm, hoàng thành xây dựng bốn mấy năm, vụ án hoàng thành này cũng phải thẩm tra đến bốn mấy năm ấy chứ.”Trước đây Dương Luân cũng thích giao tiếp với những người này, nhưng kể từ khi chứng kiến cảnh ngộ của Đặng Anh và Trương Xuân Triển trong Hình bộ, y lại không muốn nghe những lời châm biếm có lập trường mà thiếu tình người này cho lắm.Sau khi Đại Minh trải qua hai đời, trận khẩu chiến giữa các văn thần càng đánh càng kịch liệt, cũng càng mất đi ý nghĩa của biện luận, đôi lúc thậm chí còn biến thành đảng phái tranh nhau cái thể diện.
Lúc trước Dương Luân đã nghe Đặng Anh nói về quan điểm này không chỉ một lần, y cũng từng hỏi thẳng Đặng Anh, đó có phải lí do chàng không muốn nán lại Hàn lâm viện không.Khi ấy Đặng Anh không phủ nhận, Dương Luân còn cảm thấy suy nghĩ của chàng vượt quá xa nhân gian, không phải chí hướng kinh quốc người đọc sách nên có, nhưng hiện giờ nghe đám thanh niên này “cuồng ngôn”, y lại không nhịn được ném chén rượu đánh “đùng” một tiếng.Tiếng người lắng xuống theo âm thanh rượu hắt ra ngoài.Tiêu Văn xoay người, thấy chén rượu nát bấy trên mặt đất, vội đi tới khuyên giải: “Chàng làm sao vậy, bữa nay là tiệc cưới nhà người ta mà, sao chàng có thể thất thố như thế?”Dương Luân day ấn đường: “Hơi say, tay không vững, ta ra ngoài đứng một lúc.”Tiêu Văn giữ y lại: “Chàng chờ đã, hôm nay Hồ công công của Ti lễ giám cũng có mặt, mẫu thân có bọc đồ muốn gửi cho Uyển Nhi nhà chúng ta.

Chàng cũng biết đấy, bên ngoài không được gửi riêng đồ vào cung, đợi tới lúc đưa vào được thật thì chẳng biết phải đến bao giờ, may hôm nay có Hồ công công, chàng nói với ông ấy một tiếng có phải là tiện không?”Dương Luân nhìn bọc đồ nàng đặt trên ghế.“Sao ta lại phải nhờ vả hắn cái tiện đó?”Tiêu Văn nói: “Từ ngày hai em nhà mình cùng vào cung, thiếp thấy tinh thần mẫu thân càng ngày càng suy sút, làm một cái gối ngải mà làm mất cả một mùa xuân, về sau không làm tiếp nữa, còn nghỉ ngơi nửa tháng, nghĩ đến cổ Uyển Nhi dễ đau mỏi thì lại lên tinh thần cố làm.
Chàng không muốn đi thì cầm lấy mà xử lí chứ thiếp chẳng dám mang về trả mẫu thân đâu.”Dương Luân nghe lời nàng kẹp giáo mềm côn dẻo như thế, lại thật sự đứng lên.Nào ngờ y còn chưa kịp cầm lấy bọc đồ kia thì thấy ba gia bộc mặc đồ hỉ vội vàng chạy từ hậu đường ra, người nhà tiếp ứng sảnh tiệc bên ngoài vội nghênh đón: “Làm sao vậy?”Vẻ mặt gia bộc luống cuống, quên cả hạ giọng, tràng lời nói cứ thế bị bao nhiêu người ngồi ngoài này nghe thấy.“Lão gia nhà họ Triệu, nôn ra máu ở đằng sau, bây giờ đã ngất đi rồi, cũng chẳng biết có còn sống được không, chúng tôi ở ngoài này… không biết phải làm thế nào.”Người nhà quản sự cũng hoảng theo, kêu trống mừng góp vui dừng lại, xoay người đi báo cho chủ nhân.Tiêu Văn đi đến bên cạnh Dương Luân, kéo ống tay áo y: “Xảy ra chuyện gì thế, sao lại ngừng nhạc?”Dương Luân lắc đầu: “Không biết, hình như là Triệu lão gia tử trong hậu đường xảy ra vấn đề.
Nàng về ngồi trước đi, ta qua xem xem thế nào rồi ra.”Y nhấc chân vừa định đi, một cấp sự trung sau lực chợt cao giọng hô: “Trương tiên sinh chết trong ngục rồi!”Người ngồi đây thoạt đầu đều sửng sốt, sau đó tất cả cùng xôn xao.(chỉ đăng trên )Dưới chân Dương Luân mất thăng bằng, suýt ngã khụy.
Tiêu Văn vội đỡ y: “Phu quân, chàng đừng dọa thiếp.”Trong đầu Dương Luân loạn cào cào, điều duy nhất rõ ràng chỉ có câu Đặng Anh kêu khi quỳ gối trước mặt Bạch Hoán: “Ti lễ giám sẽ bày bố sát cục với thầy!”Rốt cuộc ý cũng hiểu thế nào là “Lấy mạng tôi mà thử”.“Phu quân… Phu quân!”Tiêu Văn hốt hoảng gọi y, Dương Luân hồi thần, hất nàng ra, vọt mấy bước tới trước mặt Hồ Tương: “Các người đã làm gì?”Hồ Tương đứng lên: “Dương đại nhân đang hỏi gì vậy?”Dương Luân gắng hết sức kìm nén giọng mình: “Trương tiên sinh đã chết thế nào?”Hồ Tương lạnh nhạt nói: “Người ở trong đại lao Hình bộ, sao đại nhân lại đi hỏi tôi.”Dương Luân nghiến răng nghiến lợi: “Hình bộ không dụng hình!”“Vậy thì là ông cụ già rồi!” Giọng Hồ Tương bất chợt cất cao, ngạo mạn nói: “Già rồi! Không có ích gì nữa thì chết thôi!”Câu này nháy mắt chọc giận tất cả quan viên trẻ tuổi ở đây, quây quanh thóa mạ không dứt, có mấy người lửa giận hun óc, thậm chí còn động thủ với Hồ Tương.

Hồ Tương là hoạn quan, nào từng kinh qua chà đạp như vậy, chỉ chốc lát sau đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập.Dương Luân bị gã chọc tức đến choáng váng, mắt thấy đám quan trẻ động thủ cũng chẳng nói chẳng rằng, chờ đến khi y lấy lại tinh thần, Hồ Tương đã chật vật chui xuống gầm bàn.
Y vội vàng tiến lên kéo mấy người đánh đang hăng máu kia: “Tất cả dừng lại!”Bấy giờ mọi người mới tản ra, Hồ Tương bịt mũi chui từ gầm bàn ra, lảo đảo trỏ vào Dương Luân: “Các người náo loạn như vậy là không đặt hoàng thượng… chủ tử vào mắt, sớm muộn… sớm muộn… cũng xảy ra chuyện lớn tày trời!”Dương Luân quát: “Ngươi ngậm miệng vào cho ta! Ngày thường các ngươi yên ổn, chúng ta cũng bèn gọi các ngươi một tiếng công công, nhưng chung quy các ngươi là cái ngữ tôi tớ, có đánh ngươi chuyện cũng chẳng xé to đến chỗ bệ hạ được.
Còn không mau cút đi cho ta!”Hồ Tương biết câu này y nói tuy là đang mắng nhưng cũng là đang tìm cơ hội cho mình, vội ứng theo tiếng “Cút” kia, cụp đuôi chạy ra khỏi hỉ đường.Mấy quan viên Đông Lâm học phái đã sôi nổi hùng hổ chuẩn bị liên danh dâng tấu chương, mạnh mẽ lên án Ti lễ giám lộng quyền giết người.

Dương Luân đứng trong đó, không nhịn nổi nữa rống: “Các người có thể đừng hấp tấp mạo muội liên thư như thế không! Đợi Nội các và Tam ti thẩm định rồi hẵng nói!”“Tin vào Nội các các anh á?” Có người chất vấn: “Tam ti thẩm tra án này đã bao lâu rồi, lúc tra hỏi Đặng Anh, nghe nói chỉ trói người đánh có một hèo! Dương đại nhân, hai người từng là đồng môn, thương tiếc lẫn nhau thì cũng thôi, nhưng người của Đốc sát viện sao cũng có thể trơ mắt ra nhìn được thế? Bây giờ tên hoạn quan kia toàn thân trở lui, Trương tiên sinh thì lại chết thảm? Anh bảo chúng tôi tin phục thế nào!”“Tôi…”Dương Luân chợt nhớ đến câu Dương Uyển níu y nói trước Thái Hòa Môn: “Các người đừng tra chuyện này nữa.”Liên hệ với tình cảnh hiện giờ, ấy vậy mà y lại thấy hơi hối hận.Lúc này trong cung, Dương Uyển đang sao chép văn thư trong Thượng nghi cục.Sắc trời hơi tối, cô vừa định đi tìm một cây nến thì chợt thấy Tống Vân Khinh lật đật chạy vào, nhác thấy cô đã hỏi ngay: “Thuốc trị thương của Khương thượng nghi bận trước cô còn nhớ để ở đâu không?”Dương Uyển chỉ vào một rương gỗ lim bên cạnh, nói: “Hình như là cất trong này.”“Ừ ừ.”Tống Vân Khinh vội vén tay áo, lục tìm trong rương.
Dương Uyển đặt bút xuống cũng tới tìm giúp cô, hỏi: “Là Trần Hoa bị thương hay Lý Ngư bị thương?”Tống Vân Khinh thì thầm: “Đều không phải, là bỉnh bút thái giám Ti lễ giám Hồ công công bị người ta đánh ở ngoài cung, cha nuôi Lý Ngư nghe nói Thượng nghi cục chúng ta có lọ cao thuốc trị thương tốt, đặc biệt tới xin, tôi thấy thường ngày ông ta thật sự tốt với Lý Ngư nên muốn giúp ông ta tìm xem.”“Hồ bỉnh bút bị đánh á?”“Ừ, cô không nghe nói à?”Dương Uyển lắc đầu: “Tôi bận rộn cả một ngày còn chưa chép xong đây, ơ, cô xem xem kia có phải một cái lọ không.”“A, chính nó.”Tống Vân Khinh cầm thuốc liền chạy ngay ra ngoài, Dương Uyển vội đuổi theo: “Cô còn chưa kể hết mà, sao Hồ bỉnh bút lại bị đánh vậy?”Tống Vân Khinh vừa đi vừa nói: “Chuyện xảy ra bên ngoài, tôi cũng chỉ nghe được phong phanh thôi, hình như bảo là Trương tiên sinh trong đại lao Hình bộ chết rồi.
Họ kháo nhau cái gì mà giết người diệt khẩu…”Cô còn chưa nói hết, thình lình nghe đằng sau truyền tới một giọng nữ nghiêm nghị.“Hai người các ngươi không muốn sống nữa à?”Dương Uyển quay đầu lại, thấy Khương thượng nghi đang đứng trước rương thuốc.“Vân Khinh.”Xưa nay Tống Vân Khinh sợ nhất là Khương thượng nghi, bị thị nghiêm giọng gọi vậy, lập tức cúi gằm mặt.“Thượng nghi, chúng tôi không dám.”Khương thượng nghi nhìn thuốc trong tay cô: “Ngươi đi đưa trước đi.”“Vâng.”Tống Vân Khinh vội đáp tiếng lùi ra.“Văn thư bảo ngươi chép ngươi đã chép xong chưa?”Dương Uyển mím môi: “Chưa ạ.”“Dương Uyển, hôm nay ngươi nhất định không được đi gặp Đặng Anh.”“Tôi…”Khương thượng nghi ngắt lời cô: “Ngươi là người thông minh, còn cần ta cho ngươi biết lí do à?”Dương Uyển trầm mặc cúi đầu.Khương thượng nghi dịu giọng xuống đôi chút: “Sao văn thư xong thì về Thừa Càn Cung hầu hạ Ninh phi nương nương đi.
Ngươi phải nhớ kĩ, ngươi là nữ quan trong cung, thâm cung tịch mịch, ngươi tốt với một hoạn quan thì được, nhưng nếu người này can hệ quá sâu với triều đình thì vào lúc cục diện còn chưa rõ ràng, phải bảo vệ mình cẩn thận trước.”“Tôi hiểu, thưa thượng nghi.”Thấy cô nghe lời, Khương thượng nghi mới dịu sắc mặt.“Đi đi, sao văn thư cho tử tế.
Nến ở trên bệ cửa sổ, tự lấy mà châm.”Nói rồi đi vào nội đường.Dương Uyển trở lại sau bàn, xắn tay áo ngồi xuống.

Chữ trên bàn sách dần trở nên mơ hồ trước mắt, cô lấy sổ ghi trong ngực áo mình ra, lật đến mấy trang cuối.
Dưới tên Trương Xuân Triển, cô đã sớm viết một đoạn ghi chép dài cặn kẽ, có điều ở câu cuối cùng, sau hai chữ “qua đời” vẫn còn để trống.Hôm ấy là mồng hai tháng Năm.Dương Uyển cầm bút thinh lặng rất lâu, cuối cùng đặt bút, lấp đầy hoàn chỉnh chỗ trống đó.Nâng bút ngẩng đầu, cô thốt nhiên ngơ ngẩn.Vị trưởng bối duy nhất chân chính tốt với Đặng Anh đã chết rồi.Chỉ còn cách mùa thu năm Trinh Ninh thứ mười hai hai tháng.Sau khi nghe tin Hồ Tương bị đánh, cô bỗng suýt thì thông tỏ sợi dây liên hệ giữa khoảng trống này của Đặng Anh với thảm án Đồng Gia.
Thì ra, trước khi chính thức đặt chân vào giữa Ti lễ giám và Nội các, chàng đã mất đi nhiều thứ như vậy.Dương Uyển nắm góc cuốn sổ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây sà xuống rất thấp, chim chóc hoảng loạn bay khắp bốn phía.“Huynh đừng buồn quá, cũng đừng quá tự trách…”Cô im lặng nhẩm lại câu này trong miệng, hòng tìm ra một giọng điệu để có thể mở miệng trước mặt Đặng Anh, nhưng thử rất nhiều lần mà vẫn không nói ra được khỏi miệng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.