Quan Hạc Bút Ký

Chương 16: Trăng Treo Tán Hạnh 1





Đặng Anh khẽ nắm chặt vạt áo trên đầu gối.“Chưởng ấn muốn Đặng Anh nói gì?”Hà Di Hiền nhìn về phía Hồ Tương: “Được rồi, cậu ta còn trẻ, nghe không ra, hay là con hỏi cậu ta đi, ta nghe xem.”“Vâng.”Hồ Tương nghe lời đứng dậy, bước mấy bước tới trước mặt Đặng Anh.Gã là người bộc trực, trông tư thái không quá giống một thái giám, giọng thô thật, thậm chí còn hơi chói tai.
Gã đứng trước Đặng Anh bày điệu bộ, nói: “Hôm nay Hình bộ gửi công văn đến Ti lễ giám, muốn thẩm vấn anh vào ngày mai.
Hôm nay chúng ta bày một công đường, anh coi ta là đường quan Hình bộ, ta hỏi, anh đáp.”Đặng Anh ngẩng đầu, đáp: “Vâng.”Hồ Tương đằng hắng, nghiêm giọng: “Trinh Ninh năm thứ mười, Sơn Đông Lâm Thanh cung cấp tổng cộng bao nhiêu gạch?”“Ba vạn viên.”“Nhưng theo tấu sớ của Sơn Đông sở, gạch tinh chế cung cấp vào năm đó tổng cộng là năm vạn.”Đặng Anh nhìn Vương Thuận Thường run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, tiếp tục đáp: “Trinh Ninh năm thứ mười, xây lại nguyệt đài Thọ Hoàng Điện gặp sai sót, từng bỏ hai vạn viên gạch dùng hỏng.”“Có sổ sách nào tra được không?”“Có.”Chàng gần như trả lời chuỗi câu hỏi không mảy may chần chờ, Hồ Tương hài lòng gật đầu, nghiêng người sang một bên nhường chỗ, nhìn về phía Hà Di Hiền.Hà Di Hiền bưng chung trà lên nhấp một ngụm, tiếp lời Hồ Tương hỏi: “Thật sự là dùng hỏng à?”Đặng Anh ngẩng đầu: “Nếu là Hình bộ hỏi Đặng Anh thì đương nhiên là dùng hỏng.
Nếu là chưởng ấn hỏi ta thì không phải.”Hà Di Hiền cười: “Được, vậy cậu nói chi tiết cho ta nghe.”Giọng Đặng Anh bình tĩnh: “Trên thực tế, Sơn Đông Lâm Thanh chỉ cung cấp ba vạn viên gạch tinh chế, nhưng báo khống thành năm vạn, tiền mua hai vạn viên trong đó vẫn do Hộ bộ chi xuất, số tiền này hiện đang ở đâu thì ta không biết.”“Vậy tại sao ban nãy cậu không trả lời thật với Hồ Tương?”Câu hỏi này thốt ra, dưới sảnh lặng bặt.Hà Di Hiền đặt chung trà xuống: “Vẫn không bỏ tư thái của mình xuống được à, bây giờ cậu là nô bộc Ti lễ giám, không phải pháo đốt của Nội các bọn họ để họ muốn đốt lúc nào thì đốt, có đúng không?”Đặng Anh không lên tiếng.Chàng nhìn thương tích sau khi thụ hình trên người Vương Thuận Thường, chợt cảm thấy trên người mình cũng có những vết rách máu thịt này.“Nói.”Chữ này không quá thúc ép, song lại có sức mạnh chặt chém nhận thức.Đặng Anh nhìn cái bóng mình bên chân, cúi người chuẩn bị đáp, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được chữ “Đúng” kia.Hà Di Hiền cười lắc đầu: “Cậu như thế là không chân thành rồi.”Trịnh Nguyệt Gia ngó Hà Di Hiền rồi nhìn về phía Đặng Anh, có phần bất an.Bầu không khí trong phòng đột ngột đông cứng.
Trịnh Nguyệt Gia không nhịn được quát Đặng Anh: “Đặng Anh, trả lời cho tử tế!”“Con đừng lên tiếng!” Hà Di Hiền quát lại Trịnh Nguyệt Gia: “Để xem xem nó nói thế nào.”Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chàng.Dưới ánh mắt của mọi người, rốt cuộc, Đặng Anh chậm rãi buông tay áo nắm trong tay, uốn gối quỳ xuống.

Áo xanh chạm đất, chàng nhắm mắt, lúc này, chàng không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy may mắn khi Dương Uyển không ở đây.“Vâng, nô tài hiểu.”Bấy giờ Hà Di Hiền mới gật đầu, phất tay ra hiệu Hồ Tương lui ra, lại bảo: “Hôm nay cậu đến muộn không chỉ đôi chốc, có điều, vừa nãy cũng xem như đối đáp không tệ.
Nhưng sau này cậu phải thay đổi tư duy đi, trong cung chúng ta là nô bộc, chủ nhân sống tốt mới thưởng tiền cho chúng ta.
Mới rồi cậu nói không biết số tiền mua hai vạn viên gạch kia ở đâu, được, vậy giờ ta nói cho cậu biết, những món tiền đó đều được ghi vào sổ sửa Tiêu viên cho chủ tử, đám người chúng ta không thấy được một đồng.
Nhưng, chủ tử lão nhân gia vui vẻ là quan trọng nhất.

Nghe rõ chưa? Rõ rồi thì đứng lên đáp một câu.”Đặng Anh nghe lời đứng dậy, cụp mắt đáp: “Vâng.”Hà Di Hiền gật đầu, cũng đứng dậy.“Được rồi.
Hôm nay bàn đến đây thôi.
Ta cũng mệt rồi, các con giải tán đi.”Vương Thuận Thường thấy sắp tan, vội ôm chặt chân Hà Di Hiền: “Cha nuôi, vậy tính mạng con trai thì sao ạ, cha nuôi đã đồng ý cứu con trai rồi.”Hà Di Hiền khom lưng vén tóc hắn: “Đặng thiếu giam có nói muốn cứu ngươi đâu, ta biết phải cứu ngươi thế nào, hử?”“Cha nuôi…”“Được rồi!”Hà Di Hiền đứng thẳng dậy, thở dài: “Cô ả trong nhà ngươi, và cả đứa con nuôi gì đó của ngươi, đều có cha nuôi trông nom cho ngươi.
Ngươi cứ an tâm đi, cha nuôi sẽ chuẩn bị dư dả tiền âm phủ cho ngươi, bảo đảm ngươi xuống dưới được ăn ngon uống say, dùng thế nào cũng không hết.”“Cha nuôi! Cha nuôi! Cầu xin cha nuôi đừng mà, con trai còn cần giữ mạng hầu hạ cha nuôi mà!”Hắn vừa nói vừa khóc lóc van nài, run lên cầm cập.Hà Di Hiền bị hắn níu mất kiên nhẫn, nói với Hồ Tương: “Con đến chiếu ngục truyền một câu, lưỡi người này cắt được cứ cắt.
Ta thấy nó cũng chẳng muốn sống nữa rồi, cắt lúc này coi như tự nó cắn đi.”Nói rồi đạp mạnh một cái, đá người lăn qua một bên.Vương Thuận Thường nghe xong câu này, giữa hai ch ân nóng lên, một dòng nước vàng khè rỉ từ trong quần tù ra, tức thì chẳng còn miếng thể diện nào nữa.Đặng Anh nhìn người trên mặt đất hoảng sợ không kiềm chế được bài tiết, cổ họng thít lại nhức nhối.Văn liều mình can gián, võ liều chết sa trường, chỉ có con sâu cái kiến sống tạm bợ là chết tại rác rưởi, ngâm trong cứt đái.Hồi còn đi học với chàng, Dương Luân từng nói đời này y ghét nhất là hoạn quan, chúng không có xương cốt, chết rồi chỉ còn một đống bùn nhớt, kinh tởm tột cùng.

Đặng Anh từng cảm thấy y nói câu này hơi cực đoan, nhưng giờ khắc này, hình như chàng cũng hơi hiểu vì sao Dương Luân lại nghĩ vậy.“Đặng Anh.”Hà Di Hiền che miệng mũi, giọng nghe hơi ồm ồm.“Dạ.”“Biết nó không có lưỡi là ý thế nào không?”“Biết ạ.”“Biết cái gì?”“Hình bộ sẽ coi Đặng Anh là lỗ thủng.”“Đằng sau Hình bộ là ai, cậu nói nghe xem.”Đặng Anh nén cơn ho trong cổ họng: “Bạch các lão và Dương thị lang.”“Tốt, sau này, Ti lễ giám bảo vệ được cậu hay không, chỉ nhìn xem lần này cậu đối mặt với hai người kia thế nào.”Ở một phía khác, Dương Uyển một mình trở về Ngũ sở.Hạnh hoa bên tường Từ Ninh Cung vốn phải đầu tháng Ba mới nở, nhưng đầu xuân năm nay ẩm nồm ấm áp nên lúc này đã bung nở rộn ràng, hoa như mây lành, cùng tôn sắc thắm với ngói lưu ly rợp trên nóc điện, nom rất thích mắt.
Rất nhiều cung nhân đi ngang qua không nhịn được dừng chân.Nữ sử Thượng nghi cục Tống Vân Khinh thấy Dương Uyển đi từ góc Nam tới, bèn vẫy tay gọi cô: “Dương Uyển, đi đâu thế?”Dương Uyển không nhắc đến Nội học đường, chỉ nói: “Hôm nay không phải trực, ta đi dạo chung quanh thôi.”Tống Vân Khinh vội bảo: “Vậy nếu cô rảnh thì đi Ngự dược phòng một chuyến được không?”“Được, việc gì vậy?”“Cũng không phải việc gì lớn, là thuốc của Khương thượng nghi, vốn phải là ta đi Ngự dược phòng lấy, nhưng cung nhân Từ Ninh Cung nhờ ta vẽ mẫu hoa hạnh, nói là việc Hứa thái phi sai bảo, chuyện này ta làm khá tỉ mỉ, nào ngờ kéo dài đến giờ vẫn chưa xong, ta sợ đến lúc xong việc bên này thì Hội Cực Môn đã đóng cửa mất rồi.”Dương Uyển xem thời tiết: “Chứng đau đầu của thượng nghi vẫn chưa khỏi à?”“Lại chẳng, mấy nay gió lớn, càng lúc càng đau.”Dương Uyển gật đầu: “Được, vậy ta qua luôn bây giờ.”Tống Vân Khinh chắp tay cảm ơn: “Làm phiền cô quá, cô xem, rõ ràng cô là em gái Ninh phi nương nương mà bình thường chúng ta làm phiền cô, cô cũng chẳng bực bội gì cả, tốt bụng như tiên nữ vậy, hôm nào cô có việc gì cứ bảo ta làm cho.”Dương Uyển cười nói: “Được, ta đi đây.”Nói rồi, cô tạm biệt Tống Vân Khinh, đi về phía Ngự dược phòng.Ngự dược phòng nằm đằng sau Văn Hoa Điện, vào triều Minh, ngự y không thể vào nội đình trực hầu nên thái y trực trong ngày đều sẽ ở trực phòng tại Hội Cực Môn để ứng đối khi nội đình triệu gấp vào ban đêm.Lúc Dương Uyển đi đến Hội Cực Môn, trực phòng sau cửa đang đổi ban trực.Ngự y Bành Giang cầm thuốc của Khương thượng nghi đưa cho Dương Uyển, cười bảo cô: “Chỉ chờ Thượng nghi cục các cô đến lấy thuốc thôi đấy.
Bằng không, ta cũng phải ra ngoài, may mà hôm nay Hội Cực Môn đóng cửa muộn nửa khắc.”Dương Uyển nhận thuốc: “Lúc bước ra Nhân Trí Điện cháu đã nghĩ chắc chuyến này chạy toi công rồi, không ngờ vẫn lấy được đồ, nhưng sao hôm nay bên ngài lại đóng muộn vậy ạ?”Vừa nói cô vừa nhìn ra sau lưng.Đèn bão đằng sau chưa tắt, nhưng lại không có một bóng người.“À, cũng không phải chuyện gì lớn.”Bành ngự y vừa dọn dẹp vừa nói chuyện phiếm với cô: “Ta mới nghe nói Cẩm y vệ chỉ huy sứ và hai ti sứ khác đang thưa bẩm ở Dưỡng Tâm Điện, chốc nữa sẽ đi ra từ Hội Cực Môn.”Nghe xong, Dương Uyển vội cáo biệt Bành Giang, băng qua Hội Cực Môn đi về phía Tây.
Vừa đi qua quảng trường trước Hoàng Cực Môn đã trông thấy Trương Lạc bận y phục đen tuyền, lặng lẽ đi trong bóng tối.Dương Uyển biết tránh không khỏi, bèn nghiêng người sang một bên nhường.Trương Lạc lại chẳng lảng tránh, đi thẳng tới trước mặt cô.“Ngẩng đầu.”Dương Uyển ngẩng lên: “Đại nhân có phân phó gì cho nô tì ạ?”Trương Lạc cười khẩy: “Cô thích làm nô tì trong này?”“Đại nhân…”“Hay là cô thích làm nô tì của nô tì?”Hắn ngắt lời Dương Uyển, khom lưng cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Huynh trưởng cô lên triều, đình trượng cũng chẳng đánh gãy được xương cốt, mà cô thì lại thấp hèn thế này?”“Ta thấp hèn chỗ nào?” Dương Uyển mím môi: “Nếu anh chịu buông tha huynh trưởng ta, ta đã chẳng phải ra cái hạ sách này.”“Ha ha.” Trương Lạc thẳng lưng: “Cô cũng biết là hạ sách cơ à, cô tưởng cô nói như vậy, ta sẽ thương xót cô?”Dương Uyển lắc đầu: “Ta không tưởng gì cả, nếu đại nhân chịu buông tha nô tì, nô tì xin mang ơn đội nghĩa đại nhân.”Trương Lạc không đáp lời ngay, hắn toan thừa lúc tối trời, nhìn rõ gương mặt thật của nữ nhân này.“Được.” Rất lâu sau, hắn mới phun ra một chữ.“Cả kinh thành này, không ai không muốn Bắc trấn phủ ti thương xót.
Cô không cần sự thương xót của ta, vậy ta coi như chưa từng biết cô.

Lần sau trông thấy ta, tốt nhất là cô cũng đứng thẳng được như ngày hôm nay.”Đoạn, hắn xoay người rảo bước về phía Hội Cực Môn.“Đợi đã.”Dương Uyển ôm thuốc đuổi theo sau hắn.
Trương Lạc đứng lại song không ngoảnh đầu.Dương Uyển đứng sau lưng hắn, cất cao giọng: “Tuy ta là vì tự vệ nhưng đích thực đã làm hơi quá đáng.
Ta không dám xin đại nhân thương xót, nhưng ta bằng lòng nhận lời đại nhân một chuyện để đền bù.”Trương Lạc nghiêng hờ mặt sang một bên, liếc cô, nói: “Ta mà cần cầu cạnh cô ư?”“Có lẽ không, nhưng ta mong phần nào có thể không phụ lương tâm mình.”Nói rồi, cô dịu giọng lại: “Ta đã vô ý gây ra chuyện xấu, đợi đến lúc nhận ra thì đã thành lỗi lầm to, không cách nào cứu vãn.
Đó thật sự không phải bản ý của ta, nhưng ta cũng không thể giải thích với đại nhân.
Ta chỉ hi vọng đại nhân đừng vì nguyên do tại ta mà giận cá chém thớt lên người khác.”Trương Lạc nghe cô nói xong câu đó, mũi hừ lạnh: “Cô sai rồi Dương Uyển, Bắc trấn phủ ti xưa nay chấp pháp công bằng, ta ghê tởm tên tội nô kia không phải vì cô mà vì hắn giảo hoạt né thoát hình luật, làm bạn với hoạn quan, khúm núm luồn cúi sống tạm bợ qua ngày, lòng dạ và hành động hắn đều khiến người ta buồn nôn.”“Ngươi nói cái gì?”Trương Lạc chợt thấy giọng nói sau lưng đột ngột trở lạnh, không khỏi quay đầu lại.Dương Uyển nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Ngươi nói ta thấp kém thì được, ta nghe, không hó hé một câu gì khác, nhưng những lời khác, mong đại nhân ăn nói cẩn thận.”Hiển nhiên cô đang bảo vệ người kia, tức thì Trương Lạc bị k1ch thích nổi giận, lạnh giọng: “Tại sao cứ phải hết lần này tới lần khác bảo vệ tên tội nô kia trước mặt ta?”“Chàng ta là hậu duệ của tội nhân, nhưng không phải tội nhân, nếu không nhờ chàng, chỗ ta và đại nhân đang đứng chỉ là một đống đá củi!”Đoạn, cô xoay người: “Ta thu hồi lời ta vừa hứa hẹn với đại nhân, ta không nên ôm lòng cầu may với Trương đại nhân mới phải.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.