Quan Đức

Chương 6: Bốn năm




Ra trường được bốn năm, sau khi tách khỏi đám đàn em trước kia, Dương Bân bớt phóng túng không ít. Thậm chí còn bởi vì dẫm nhằm cứt chó, ngoài ý muốn cứu được tiểu tôn tử của Bí thư tổ Đảng Vương rớt xuống hồ bên ngoài học viện, nên được lên làm Chủ tịch hội sinh viên một năm.
Vào Đảng, trở thành người có thân phận, tự nhiên sẽ chú ý đến hành vi cử chỉ. Cho nên Bân gia dạng chó hình người trong một khoảng thời gian rất dài. Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân hắn tham gia công tác này một năm, chịu nhục dưới Tần Lượng lâu như vậy mà không bộc phát.
Nhưng, thực chất bên trong Bân gia chính là một thứ khác, là thứ dân liều mạng. Một khi thứ dân liều mạng mất đi đạo đức và luật pháp ước thúc, rốt cuộc làm ra chuyện kinh thiên động địa gì thì rất khó nói.
Thất phu chi nộ máu còn phun ra năm bước. Bân gia mà giận dữ thì ít nhất cứt chó phải bôi khắp nơi trên mặt đất.
Đúng rồi, sau này sẽ cẩn thận nghiên cứu công năng của chiếc điện thoại di động, Một lần nữa nhập vào thế giới, nói không chừng có thể không cần sử dụng bạo lực, không cần biến thành thứ dân liều mạng cũng có thể dùng nó để thay đổi nhân sinh cực khổ của mình.
Giết cả nhà Tần Lượng có thể là một cảm giác rất thoải mái, nhưng vạn nhất không trốn đến Việt Nam hay Miến Điện, bị công an trong nước bắt được thì sao? Gia hình tra tấn, anh dũng hy sinh, cha mẹ và em gái nhất định sẽ khóc đến chết đi sống lại.
Khi đó, thân là Đảng viên, cho dù rất anh dũng tung hô "XXX vạn tuế" và "đả đảo chủ nghĩa đế quốc" đoán chừng cững không còn dùng được nữa.
Có thể làm dạng chó hình người để sống hay là tận lực vò đã mẻ lại sứt đi làm thứ dân liều mạng?
Tần Lượng, mày cứ chờ đó. Bân gia không cần làm dân liều mạng cũng sớm có một ngày tiêu diệt cả nhà của mày.

Tần Lượng hiển nhiên đối với chuyện vừa rồi bị Dương Bân làm hại y bị lãnh đạo phê bình cảm thấy rất khó chịu. Nhưng, do có Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân ở đây, lo lắng cho hình tượng của mình trước mặt bà, cho nên cũng không tiếp tục đùa nghịch uy phong với Dương Bân nữa.
- Bây giờ là trung tuần tháng hai rồi. Nhiệm vụ chiêu thương của tổ ba chúng ta đã hoàn thành được 63%. Chúng ta hãy nỗ lực đến cuối tháng sau, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chỉ tiêu cấp trên đề ra.
- Chuyên viên Chu Tiểu Nghệ hôm nay đã ghi lại một khách hàng lớn. Nếu khách hàng này ký hợp đồng, đồng nghĩa với việc cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ chiêu thương trong quý này sớm hơn nửa tháng. Ở đây, tôi muốn đưa ra lời khen ngợi với cô ấy. Mọi người hãy cố gắng hướng cô ấy học tập.
Tần Lượng làm ra tư thế sắp sửa vỗ tay.
Mặc dù có Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân và Tần Lượng dẫn đầu, bên dưới chỉ vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Ánh mắt quyến rũ của Chu Tiểu Nghệ có chút đắc ý nhìn quanh bốn phía, còn thuận tiện liếc nhìn Dương Bân bên cạnh Trịnh Dĩnh.
Đây không chỉ là một câu khen ngợi. Chu Tiểu Nghệ từ Tần Lượng nhận được một tin tức. Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân và Phó cục trưởng đã thừa nhận năng lực của cô. Điều này có nghĩa chỉ cần một tuyên bố, cô liền chính thức được đưa vào biên chế, trở thành khoa viên như Tần Lượng.
Khi đó cô và Dương Bân sẽ trở thành một trên trời một dưới đất. Chia tay Dương Bân cũng khiến cho cô không có bất luận một tiếc hận nào.
Lúc học đại học, cô được các nam sinh trong khoa tôn làm hoa khôi. Còn Dương Bân là người được khoa công nhận là đẹp trai nhất khoa, lại là kiện tướng thể dục thể thao. Hai người được xưng là Kim Đồng Ngọc Nữ. Đi cùng một chỗ tựa hồ là chuyện rất tự nhiên.
Đương nhiên, cô cũng thực hiện tiểu kế để nắm hắn trong tay.
Ở đại học, nữ theo đuổi nam, lại là hoa khôi của khoa, thì có vẻ hơi khó coi.
Dương Bân cao lớn uy mãnh, giống như ánh mặt trời. Nữ sinh thầm mến hắn không ít. Khi đó, Chu Tiểu Nghệ đi cùng với Dương Bân trong sân trường, cảm giác rất kiêu ngạo.
Chỉ là, sau khi bước chân vào xã hội, đàn ông có đẹp trai hay không thì cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì cả. Vợ chồng nghèo hèn trăm sự buồn. Đặc biệt, hai người thuê nhà ở thành phố Vân Phong, sau khi nộp tiền nhà thì tiền lương chẳng còn thừa lại bao nhiêu.
Quần áo không mua nổi. Đồ trang điểm cũng không mua nổi. Nhà hàng ăn không nổi. Vé xem phim, xem ca nhạc cũng mua không nổi. Đi ra ngoài cũng không có chiếc xe. Điện thoại cũng chỉ dùng hàng nhái.
Không ai còn chú ý đến cô nữa. Quần áo và đồ trang điểm của Chu Tiểu Nghệ cũng chỉ là đồ rẻ tiền.
Thanh xuân thiếu nữ chỉ có vài năm. Cô biết rõ mình không có khả năng chịu khổ với Dương Bân, không thể cùng hắn chờ đợi cái ngày tan mây thấy ánh sáng. Hơn nữa, theo thời gian dần trôi, cô càng cảm thấy tương lai của Dương Bân chẳng khác gì bây giờ, không có khả năng đổi mới.
Đây là một thời đại chiến đấu. Trừ phi là người đặc biệt ưu tú mới có thể không dựa vào quan hệ gia đình, trổ hết tài năng trong biển người mênh mông, trở thành người lộng triều của thời đại. Cha mẹ Dương Bân chỉ là giáo viên trung học bình thường của một huyện. Quan hệ giữa người và người là có thể nghĩ. Hơn nữa, Chu Tiểu Nghệ cảm thấy chỗ thiếu hụt trong tính cách của Dương Bân rất rõ ràng. Quá mức kiên cường, thiếu sự linh hoạt.
Đây không phải là xã hội có thể cậy mạnh mà trở thành thủ lĩnh. Đây là một xã hội dựa vào quy tắc và pháp luật nghiêm khắc để thống trị.
Sự lựa chọn của cô khi còn học đại học là một sự sai lầm.
Lúc đó, tuổi còn trẻ nên phạm sai lầm. Còn bây giờ cô đã 23 tuổi, thanh xuân sắp sửa không còn. Cô nhất định phải đem vốn liếng còn lại của mình để mau chóng làm ra cải biến.
Cũng vào lúc đó, Tần Lượng bước vào cuộc sống của cô.
Rất khó nói là cô câu dẫn Tần Lượng hay là Tần Lượng đã sớm có dã tâm với cô. Dù sao thì hai người không bàn mà hợp ý, đến với nhau cũng là chuyện sớm hay muộn.
Gia đình Tần Lượng cũng làm trong ngành giáo dục. Nhưng cha của Tần Lượng công tác trong cục Giáo dục thành phố Vân Phong. Mẹ là Phó hiệu trưởng một trường trung học trọng điểm cấp tỉnh của thành phố. Trong nhà có bốn phòng và ba chiếc xe.
Lúc đó, Tần Lượng lấy danh nghĩa đi công tác, dùng xe cá nhân chở cô bốn phía du ngoạn. Vào khách sạn để ăn những bữa tiệc lớn, xem hòa nhạc. Thỉnh thoảng còn tặng cô những bộ trang điểm cao cấp, bánh ngọt thật to, hoa hồng xinh đẹp và trang sức quý giá.
Cô cảm thấy, đó mới chính là cuộc sống mà cô muốn có.
Quan niệm của cô cũng bắt đầu thay đổi nhanh chóng. Cô bây giờ xem ra, đàn ông có đẹp trai hay không không phải là nằm ở tướng mạo, mà chính là điều kiện gia đình và trên người có tiền hay không.
Đặc biệt, nửa tháng trước, Tần Lượng nói cho cô biết, từ Chủ nhiệm Tôn nhận được một tin tức xác thực, trong cục mới tăng thêm biên chế hai khoa viên. Dương Bân là không thể rồi. Nhưng nếu y giúp cô tranh thủ, ngược lại rất có khả năng sẽ đưa cô được vào biên chế.
Lúc ấy, cô đã đưa ra quyết định, trong thời điểm thích hợp sẽ đưa ra lời chia tay với Dương Bân.
Chỉ là trong bốn năm qua, hắn luôn luôn bảo vệ, quan tâm và nhường nhịn cô. Điều này khiến cho cô rất khó mở miệng.
Trong lúc vô tình bị hắn phát hiện chuyện cô và Tần Lượng. Đối với cô mà nói đó là chuyện không thể tốt hơn. Hơn nữa, nếu hắn đã chủ động chia tay, lại còn mắng chửi cô là tiện nhân... lúc đó tình cảm bốn năm kia của cô càng không còn là gánh nặng trong lòng nữa.

Lúc Chu Tiểu Nghệ nhìn hắn, hai mắt hắn đang nhìn trần nhà, mơ hồ cái gì cũng không nghe thấy.
Một số cán sự của tổ hạng mục vừa vỗ tay vừa liếc mắt nhìn Tần Lượng, Chu Tiểu Nghệ và Dương Bân. Chuyện xảy ra giữa ba người này, bọn họ đã sớm đoán ra được.
Cho nên, Dương Bân bị mắng, Chu Tiểu Nghệ được khen cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Ở đây, tôi cũng muốn phê bình một số đồng chí trong tổ ba hạng mục của chúng ta. Ví dụ như đồng chí Dương Bân. Đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành được 10% nhiệm vụ của quý. Nếu như không phải do anh ấy cản trở, hiện tại nhiệm vụ chiêu thương của tổ ba chúng ta đã có thể hoàn thành được 80% rồi, chứ không phải là 63% như bây giờ. Thậm chí còn vượt xa hai tổ kia.
- Đồng chí Dương Bân phải nên chỉnh đốn lại thái độ công tác của mình. Nếu nhiệm vụ kết thúc không thành, sớm muộn gì cũng bị sa thải. Anh làm việc như thế nào vậy hả?
Tần Lượng vừa nhắc đến Dương Bân, ngữ khí lập tức nghiêm nghị lại.
Nói như vậy, nếu gọi người khác là Tiểu đồng chí, ít nhất mình cũng phải là Trưởng phòng thì mới có thể phù hợp một chút. Mặc dù Tần Lượng chỉ là một khoa viên, ngay cả cán bộ lãnh đạo cấp bậc Phó phòng cũng chưa đạt tới, nhưng tiếng phổ thông ngược lại đã học rất nhuần nhuyễn.
Nghe được lời nói của Tần Lượng, Dương Bân thật sự là giận không chỗ phát tiết.
Trong tổ dự án tuy hạ chỉ tiêu cho mỗi người, nhưng rất nhiều hạng mục chiêu thương cũng không phải do một người có thể độc lập hoàn thành. Có người chạy bên ngoài, có người ở đằng sau làm những việc lặt vặt. Có đôi khi, tiến độ hoàn thành công việc lại nằm ở miệng chủ quản. Y nói ai hoàn thành nhiều thì người đó hoàn thành nhiều. Y muốn nói ai hoàn thành ít thì người đó hoàn thành ít.
Trên thực tế một năm qua, đại bộ phận hạng mục của tổ ba đều do Dương Bân làm. Còn Chu Tiểu Nghê thế nào hoàn thành sớm nhiệm vụ trong quý, Dương Bân còn chưa hoàn thành được 10% thì cũng chỉ nằm ở chỗ Tần Lượng phân chia như thế nào.
Dương Bân có cảm giác, hôm nay Tần Lượng dựa vào việc hạng mục bị trễ để khiến cho Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân nổi bão với hắn, còn chỉ trích hắn làm ảnh hưởng đến tiến độ. Hơn phân nửa là có ý đồ sa thải hắn.
Được rồi, có cãi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đợi sau khi nghiên cứu rõ ràng chức năng mới thần kỳ của điện thoại di động, sẽ tìm được biện pháp trị gã chim chuột này.
Tần Lượng vẫn cứ thao thao bất tuyệt, giáo huấn mọi người trong tổ. Đương nhiên, đại bộ phận lời nói là nói cho Tôn Phiêu Vân nghe. Nghe y báo cáo, Chủ nhiệm Tôn vẫn một mực vui vẻ, tựa hồ đối với công tác của tổ ba rất thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.