Quan Đạo Vô Cương

Chương 86: Có tính là chọn phe phái không?





Ngồi bên bờ ao hướng về phía mặt trời, ánh nắng ngày đông sưởi ấm mọi nơi, chiếu lên thân mình vô cùng khoan khoái. Bên bờ ao rất yên tĩnh, không ai đến quấy rầy bọn họ, cần câu lẳng lặng buông xuống trên mặt nước. Nhìn có vẻ như người câu cá đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào mặt nước, toàn tâm toàn ý quan sát từng chuyển động trên mặt nước.
Chỉ có chính Lã Ngọc Xuyên mới hiểu rõ, y hiện nay căn bản là không hề để tâm vào việc câu cá.
Từ hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân Lã Ngọc Xuyên đã biết chuyện này rất nan giải, vẫn luôn nghiền ngẫm mình nên ứng phó xử lý chuyện này như thế nào.
Không ngờ ông Thẩm Tử Liệt này mới tiếp nhận quyền Chủ tịch huyện chưa được bao lâu, đã sử dụng thuần thục chiêu vừa lôi kéo, vừa tiêu diệt. Nếu là người khác, Lã Ngọc Xuyên cũng vui vẻ xem cảnh nhốn nháo, nhưng đến lượt mình thì chẳng còn vui vẻ gì nữa.
Khi mình miễn cưỡng chấp nhận sự sắp xếp của Thẩm Tử Liệt, Lã Ngọc Xuyên đã cảm thấy được ánh mắt có phần lạnh lùng từ Tào Cương đang ngồi ở góc chéo.
Chẳng qua là trong kiểu tình huống đó, y Lã Ngọc Xuyên cũng là không có lựa chọn nào khác. Lẽ nào y dám không tiếp nhận phần công việc do quyền Chủ tịch huyện chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân huyện sắp xếp cho một Phó chủ tịch huyện như mình?
Tuy trong văn kiện thì Tào Cương là tổ trưởng, nhưng là quyền Chủ tịch huyện, Thẩm Tử Liệt hoàn toàn có quyền lực lâm thời để thay đổi điều chỉnh. Càng huống chi mấy mảng công nghiệp, giao thông vận tải và xây dựng đô thị vốn thuộc phần quản lý của mình, điều này khiến mình phải chịu trách nhiệm trong công việc cụ thể, dường như là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng Lã Ngọc Xuyên cũng biết, mình đã nhận chuyện này liền có đôi chút ý nghĩa phải chọn đứng về phe nào. Hoàn thành công việc này một cách nghiêm túc, sợ rằng sẽ đắc tội lớn với Tào Cương, nhưng nếu mình ngoài mặt ủng hộ trong lòng chống đối, làm qua loa cho xong chuyện, chỉ sợ trong lòng Thẩm Tử Liệt sẽ có vướng mắc lớn với mình.

Nghĩ đến đây, Lã Ngọc Xuyên liền không kìm nổi muốn thở dài. Nếu như Thẩm Tử Liệt là Vương Tự Vinh thì xong ngay, Lã Ngọc Xuyên y đương nhiên không chút do dự mà thực hiện tốt công việc này. Nhưng Thẩm Tử Liệt lại là một cán bộ cử từ bên ngoài xuống, mà Tào Cương là ai?
Lã Ngọc Xuyên đương nhiên hiểu rõ thế lực của Tào Cương ở huyện Nam Đàm. Từ vị trí Phó chủ tịch huyện một bước lên thẳng Phó bí thư kiêm Phó chủ tịch thường trực huyện, nếu không có hậu thuẫn thì đương nhiên là chuyện không thể. Tào Cương và Phó bí thư Địa ủy Đường Văn Trung có quan hệ rất chặt chẽ, tuy rằng Tào Cương chưa bao giờ đề cập tới, nhưng chuyện này không thể là giả. Mà Trưởng ban thư ký Địa ủy Cổ Ninh lại là đồng hương với Tào Cương, đều là người Đại Phong, Cổ Khánh, hơn nữa nghe nói còn là bạn học cùng cấp ba. Có tầng quan hệ này, Tào Cương cũng rất có sức ảnh hưởng trong Địa ủy.
Tào Cương tuy rằng là người Cổ Khánh nhưng tham gia công tác lại là ở Nam Đàm. Có thể nói là một cán bộ địa phương từng bước trưởng thành từ Phó chủ tịch xã, Chủ tịch xã, Bí thư Đảng ủy xã, Bí thư Quận ủy, Cục trưởng cục Tài chính, Phó chủ tịch huyện, nền móng của y ở Nam Đàm có thể nói là tương đối kiên cố. Hóa ra trong huyện ngoài An Đức Kiện và Vương Tự Vinh, ngay cả là Tần Hải Cơ đều phải nể mặt y ít nhiều. Bây giờ y còn leo lên chức Phó bí thư kiêm Phó chủ tịch thường trực huyện, tiếng nói cũng lớn hơn không ít.
Thẩm Tử Liệt đương nhiên cũng không đơn giản. Nếu không thì một cán bộ cử xuống vì sao có thể đột nhiên thay đổi quan hệ tổ chức, hơn nữa trong nháy mắt nhanh chóng trở thành Chủ tịch huyện, điều ẩn giấu trong đó không cần nhiều lời. Chỉ có điều là phải đấu với thế lực địa phương Tào Cương này một trận, Lã Ngọc Xuyên trăn trở chỉ sợ vẫn còn non yếu hơn một chút, trừ phi An Đức Kiện hoàn toàn ủng hộ Thẩm Tử Liệt. Nhưng xét từ tình thế hiện nay, dường như An Đức Kiện cũng giữ thái độ rất thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho Thẩm Tử Liệt và Tào Cương đấu kế trong chính quyền.
Thật sự là một việc khó giải quyết, Lã Ngọc Xuyên nghĩ đến đây, không kìm nổi đỡ lấy trán mình.
Nên xử lý chuyện này như thế nào?
Người đàn ông ngồi cạnh để ý tới sự thay đổi thần sắc của Lã Ngọc Xuyên. Thực ra y sớm đã biết Lã Ngọc Xuyên gặp phải vấn đề nan giải gì, chẳng qua Lã Ngọc Xuyên vẫn chưa đề cập tới, y cũng liền ra vẻ không biết. Nhưng y biết đối phương đã hẹn mình ra đây, có lẽ cũng chính là muốn tham khảo một chút nên hóa giải vấn đề nan giải này như thế nào.
- Phó chủ tịch huyện Lã, thật ra chuyện này muốn nói cũng đơn giản.
Thấy đối phương chớp mắt nhẹ nhàng cười, Lã Ngọc Xuyên hơi ngạc nhiên không kìm nổi hít một hơi.
- Ồ, đơn giản như thế nào?
- Phó chủ tịch huyện Lã, việc này Chủ tịch huyện Thẩm giao cho ngài, ngài muốn ném đi cũng không ném nổi. Ở hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân đã phân công rõ ràng, ngài thoái thác thế nào được?
Người đàn ông có vóc dáng nhỏ bé nâng chén trà lên mỉm cười.
- Nhưng thoái thác không xong cũng không có nghĩa là trách nhiệm đổ ngay lên đầu ngài. Điều mấu chốt vẫn là phải xem có thể làm tốt việc này hay không, có khả năng thực hiện được hay không.
Lã Ngọc Xuyên không lên tiếng, chỉ nghe đối phương nói.
- Thu hút đầu tư và xây dựng khu kinh tế mới, tên là hai nhưng thực chất là một. Mục đích để xây dựng khu kinh tế mới chính là muốn thu hút đầu tư. Việc thu hút đầu tư thực sự muốn kéo được dự án đến, thì phải đặt ở khu kinh tế mới. Hiện nay tuy rằng phương hướng của cấp cao chưa xác định, nhưng hai công việc này là Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã làm rõ bằng hình thức văn kiện. Chuyện này đưa đến ai, làm tốt cũng là đúng lẽ, nhưng nếu làm không tốt thì có lẽ sẽ phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Người đàn ông nhỏ bé nói đĩnh đạc.
- Bí thư An tuy rằng chưa có thái độ rõ ràng, nhưng tôi đoán rằng trong lòng ông ta cũng đang hy vọng lập được chút thành tích. Chẳng qua đây là kế hoạch tổng thể do Chủ tịch huyện Thẩm đề xuất mà Bí thư Tần và Chủ tịch huyện Tào lại có phần không thích, cho nên mới thành ra như thế này.
- Minh Khuê, cậu vẫn chưa nói vào trọng tâm.
Lã Ngọc Xuyên nhíu mày, đưa cho đối phương một điếu thuốc.
- Ha ha, Phó chủ tịch huyện Lã, hai công việc này mấu chốt vẫn là ở vấn đề thu hút đầu tư. Mục đích chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới vẫn là muốn thu hút đầu tư, nếu thu hút đầu tư không thấy được hiệu quả, thì dù cho công tác chuẩn bị xây dựng làm có tốt hơn nữa cũng là vô ích, thậm chí có thể nói là lãng phí sức người và tiền của. Cho nên tôi thấy ngài có thể tìm hiểu sâu một chút và cân nhắc xem mảng thu hút đầu tư này có đất diễn hay không.
Giọng điệu của người đàn ông nhỏ bé trở nên rất chắc chắn.

- Ý của cậu là...
Lã Ngọc Xuyên đã đoán ra ẩn ý trong đó.
- Ừm, chính là ý này. Nếu như trong lĩnh vực thu hút đầu tư thực sự có thể kéo được một dự án tử tế, có thể thực hiện được, ngài liền có thể quang minh chính đại đảm nhận. Đến lúc đó thành tích này không thể chối bỏ sự chỉ đạo đắc lực của lãnh đạo là ngài, phía Chủ tịch huyện Thẩm không cần nói nữa, ngay cả bên Bí thư An có lẽ cũng có thể đánh giá ngài cao hơn. Nhất là khi năm tới địa khu chúng ta có khả năng phải phân thành hai, chắc hẳn trong lòng Bí thư An cũng rất hy vọng Nam Đàm chúng ta có thể có chút thành tích đáng kể trong lĩnh vực này?
Người này quả là rất biết đoán ý cấp trên, Lã Ngọc Xuyên khẽ gật đầu.
Tin địa khu Lê Dương chia làm hai đã được đồn đại ầm ĩ. Có thể nói về cơ bản đã hình thành thế cục, hiện nay chính là xem đến lúc nào phân tách, còn phương án về đại thể cũng đã được xác định. Bảy huyện phía nam và sáu huyện phía bắc lần lượt phân lấy Phong Châu và Lê Dương làm trung tâm, trở thành địa khu Lê Dương và địa khu Phong Châu mới.
An Đức Kiện tuổi vừa mới bốn bảy bốn tám, vừa đúng tuổi trung niên, nhưng đã giữ chức Bí thư huyện ủy được bốn năm, có ấn tượng tương đối tốt trong mắt các lãnh đạo chủ chốt địa khu. Nghe đồn y có khả năng sẽ đảm nhiệm chức lãnh đạo địa khu Phong Châu mới thành lập, nếu trong thời gian này công việc của Nam Đàm có thể có điểm sáng mới, chắc chắn có lợi rất lớn cho việc An Đức Kiện thăng chức. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà lúc ấy Lã Ngọc Xuyên miễn cưỡng tiếp nhận công việc nan giải mà Thẩm Tử Liệt giao cho này, nếu không dù có đắc tội với Thẩm Tử Liệt y cũng sẽ không đồng ý có ấn tượng xấu trong mắt Tào Cương.
- Cậu Lục Vi Dân này có rất nhiều chiêu, từ sau việc tiêu thụ kiwi tôi đã biết cậu này có lẽ có thể giành được chút tiếng tăm trong lĩnh vực này. Chủ tịch Huyện Lã, nếu không ngại, ngài cũng nên tiếp xúc và tìm hiểu nhiều một chút. Tôi nghĩ sẽ có thể có được chút thu hoạch ngoài dự đoán.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.