Quan Đạo Vô Cương

Chương 83: Dũng cảm với bất cứ chuyện gì





Thấy ánh mắt ba người đều nhìn mình, Lục Vi Dân trong lòng đột nhiên có một cảm giác lạ thường.
Đã lâu rồi không có cảm giác như vậy, cảm giác là trung tâm. Mặc dù đang lúc mãi lo việc tiêu thụ trái kiwi nhưng bản thân hắn cũng như nhảy cẫng lên, làm rất hăng hái. Nhưng cái cảm giác mình là trung tâm như thế thì không hình thành. Đương nhiên hiện giờ cũng không có, nhưng có điều ít nhất trên danh nghĩa thì trong nhóm bốn người này thì đều coi Phó chủ nhiệm mình đây là người dẫn đầu.
-Tôi là nghĩ như thế. Chủ nhiệm Mao tuy bị bệnh nhưng công tác của chúng ta cũng không thể đình trệ được. Hôm qua tôi đã báo cáo công tác với chủ tịch Tào rồi, ông ấy cũng có nêu ra mấy điểm, ý tứ rất rõ ràng, chính là ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cấp cho chúng ta “ba biện pháp” xác định phạm vi chức trách công tác tích cực khai triển công tác, không chờ đợi không dựa dẫm mà chủ động triển khai công việc, cụ thể triển khai công tác chuẩn bị xây dựng thì có hai mặt. Một mặt quy hoạch một cách nghiêm túc khu công nghiệp kinh tế mới, phải kết hợp quy mô, kết cấu, viễn cảnh từ nhiều phương diện để tiến hành quy hoạch cụ thể cho tình hình thực tế của Nam Đàm chúng ta. Một mặt khác thì hai ban ngành cần phối hợp mật thiết với nhau, xác định ra con đường phát triển khu vực ở tương lai gần và tương lai xa, về phương diện thu hút đầu tư thì kết hợp với tình hình của huyện ta, cố gắng lấy được một hai dự án điển hình....
Tô Yến Thanh thản nhiên ngồi ở sau bàn làm việc của Lục Vi Dân chậm rãi nói.
Con người trẻ tuổi xấp xỉ với tuổi của mình này luôn có một cảm giác trưởng thành không miêu tả được, Tô Yến Thanh tự nhận chính mình là một nhân vật thông minh tháo vát ở trong trường đại học. Nếu như không như thế thì cũng sẽ không bị liên lụy trong cơn sóng gió này. Mà trải qua một năm ở Nam Đàm hẻo lánh này, được gột rửa ở nơi đây, Tô Yến Thanh cảm thấy tâm trạng của chính mình đã đủ để chống lại mưa gió lớn hơn nữa.

Từ trường cao đẳng Bắc Kinh tới nơi Nam Đàm hẻo lánh này, tất nhiên sẽ có sự ảnh hưởng của cơn sóng gió đó, chính là vì chưa từng nếm thử khi không có sự bao bọc của gia đình, khiến cho bản thân cô đến Nam Đàm này lại phải tự kiểm điểm lại chính mình. Dường như đây cũng là một cơ duyên, nếu không thì làm sao lại gặp được một tên khác thường như vậy.
Cô không thể diễn tả bằng ngôn từ về cái người đó. Chỉ có thể nói con người đó có sự nhạy bén ở rất nhiều phương diện. Hơn nữa từng suy nghĩ của anh ta cứ luôn tuôn trào. Điều này khiến cho Tô Yến Thanh không thể không kinh ngạc về biểu hiện của anh chàng này.
Á Vận hội có liên quan đến danh tiếng lan truyền của trái kiwi chính là một minh chứng. Hơn nữa hiện tại anh chàng này lại đang hết lòng với vụ khu kinh tế mới và thu hút đầu tư này.
Thu hút đầu tư không phải là điều gì mới mẻ, địa khu vùng duyên hải đã làm một cách sôi nổi ngất trời. Mặc dù là hai năm nay chính sách của Trung ương chuyển sang điều chỉnh là chủ yếu, nhưng cũng vẫn không thể ngăn cản được sự thu hút đầu tư mạnh mẽ của địa khu vùng duyên hải. Còn nói về khu kinh tế mới có lẽ cũng là cái mới ở Xương Giang. Nhưng ở một số địa khu duyên hải cũng có một số khu kinh tế mới của thành phố cấp một đến huyện cấp một xuất hiện chính thức hoặc không chính thức. Chỉ có điều chàng trai này muốn dựa vào vài ba người mà muốn ở một khu vực miền núi khép kín như thế này tiến hành hai dự án trên thì không thể không nói rằng, chàng trai này có chút không biết tự lượng sức mình.
Nhưng anh chàng đó khi sắp xếp trách nhiệm thực hiện công việc cụ thể của mỗi một dự án một cách rất nề nếp, khi ánh mắt của anh chàng đó lộ ra vẻ cố chấp và tự tin chiếu rọi đến Tô Yến Thanh, thì Tô Yến Thanh đột nhiên cảm thấy có lẽ anh chàng này thực sự có thể mang đến một mảng trời khác biệt.
Tào Cương đặt cốc nước trong tay xuống. Nghĩ một hồi liền không khỏi buồn cười, Không ngờ một chàng trai như thế lại có thể khiến mình bỏ chút tâm tư ra để suy xét. Thật sự là một việc lạ.
Ủy ban Xây dựng và Cục Đất đai xem ra là đều có một số ý kiến đối với việc chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới. Tuy là không nói rõ ra, nhưng mùi vị lấy lấy da hổ làm lá cờ lớn khá là nồng đậm. Ngay cả Bí thư Đảng ủy xã Bắc Giao cũng ở ngay trước mặt mình cười mỉm mà nói rằng, ở huyện là đất Thục không có đại tướng, ngay cả mấy chàng sinh viên mới tốt nghiệp ra trường được vài ngày cũng có thể hò hét, khua tay múa chân ở phía dưới, hỏi mình có biết tình hình này hay không.
Tào Cương cũng không ngờ Lục Vi Dân này lại có thể có được nghị lực quyết đoán như vậy. Không ngờ lại có thể âm thầm không động tĩnh gì làm xong công việc chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới. Chỉ với ba người trong vòng một tháng đã chạy khắp cả ba xã một thôn một tổ, khiến cho người ở lĩnh vực đất đai và xây dựng phải chạy theo họ cũng chịu không nổi. Nếu như đổi lại là người khác, thì cũng khó trách những người quen làm việc trong văn phòng nhàn rỗi một phen càu nhàu.
Chỉ là cứ chạy công tác như thế thì không tính làm gì. Mấu chốt là ở chỗ nhóm trưởng nhóm lãnh đạo nhỏ này đều không hay chào hỏi với mấy ban ngành, cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với vài xã. Vừa không có mở hội nghị phối hợp điều tiết, mà cũng không công khai các thao tác chi tiết có liên quan đến dự án này. Mấy anh chàng này cứ như thế mà làm. Hơn nữa lại có thể làm đâu ra đấy như thế. Điều này không thể không khiến Tào Cương phải có cái nhìn khác.
Tào Cương vốn không coi trọng Thẩm Tử Liệt lắm.
Với ông ta mà nói, những chủ tịch huyện ở trong cái tỉnh này căn bản là không có tư cách để chủ trì việc chính phủ một huyện, chưa từng thực sự làm những công việc ở cơ sở, giống như Nam Đàm một huyện có dân số đông như vậy, anh chưa từng được phân công quản lý công tác kinh tế như công nghiệp, giao thông, cũng chưa từng làm việc ở nông thôn, chỉ làm nửa năm Phó chủ tịch thường trực huyện, đột nhiên lại được thăng chức lên Chủ tịch huyện. Điều này khó tránh khỏi như là một trò đùa vậy. Với ông ta mà nói, Thẩm Tử Liệt đơn thuần chỉ là tìm được một người vợ tốt mà thôi.
Đương nhiên Tào Cương cũng thừa nhận Thẩm Tử Liệt có trình độ về lý luận hiếm người theo được. Đi ra từ ban Tuyên giáo thì điều này không có gì để nói. Về hành văn và tài ăn nói thì không bọn anh dua nịnh hót nào theo kịp nổi. Nhưng ở vị trí một Chủ tịch một huyện lớn như Nam Đàm này, thì không phải chỉ dựa vào trình độ lý luận, tài ăn nói là được. Điều đó vẫn cần có bản lĩnh, tài năng thực sự.
Hoặc là anh phải làm kinh tế giỏi, hoặc là anh phải thể hiện năng lực trong việc điều khiển nhân sự, con người. Mà Tào Cương thì không cho rằng Thẩm Tử Liệt có được điều này. Nếu như không phải là An Đức Kiện còn ngồi ở vị trí Bí thư huyện ủy, thì chỉ sợ chức Chủ tịch huyện của Thẩm Tử Liệt thực sự khó xơi.
- Chủ tịch huyện Tào, Bí thư Mã và Chủ tịch xã Tôn đến rồi.
Thư ký Doãn bước vào nhỏ giọng nói.

- Ồ, xin mời vào.
Bí thư Đảng ủy xã Song Phượng - Mã Thông Tài là bạn học hồi THPT cùng với Tào Cương. Hai người đều là người của xã Song Phượng. Chỉ có điều Tào Cương học xong thì tham gia quân ngũ. Sau khi đi làm trong quân đội thì mới quay về. Còn Mã Thông Tài thì ở trong ủy ban cách mạng xã từng bước đi lên.
Mã Thông Tài dáng người béo lùn như chum, khuôn mặt đỏ thẫm, thêm chiếc áo khoác trên người nhìn lại như là một quả bóng được bọc bởi một tầng vải dệt. Nhìn thật là khó coi. Chủ tịch xã Tôn Khắc Cường lại là một nhân vật bé nhỏ gầy gò, hai gò má khô vàng nhưng đôi mắt khá là tinh tường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.