Quan Đạo Vô Cương

Chương 75: Lọt vào tầm mắt





An Đức Kiện vừa hút thuốc, vừa cẩn thận đọc bài văn, cũng không chú ý đến việc thư ký Tề bước vào.
Đây là bài văn mà Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm phòng Xử lý Nông nghiệp huyện Chu Du Minh đã đưa cho ông.
An Đức Kiện đảm nhiệm Phó bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn khu Kiều Trang, khi đó Chu Du Minh vẫn chỉ là một nhân viên công tác bình thường của Ủy ban nhân dân thị trấn Kiều Trang. Trước khi An Đức Kiện được thăng chức làm Phó chủ tịch huyện thì Chu Du Minh đã được đề bạt lên làm Trưởng phòng Nông nghiệp thị trấn Kiều Trang. Khi An Đức Kiện từ Phó bí thư Huyện ủy được điều đến Nam Đàm làm Chủ tịch huyện, Chu Du Minh cũng được điều đến Huyện ủy đảm nhận chức Phó chánh văn phòng. Lúc đó thì hai người vẫn duy trì mối quan hệ tốt.
“Triển vọng phát triển sự nghiệp cây kiwi ở Nam Đàm”. Đây là tiêu đề bài văn hơn tám ngàn chữ thảo luận về tình hình cây kiwi ở Nam Đàm, triển vọng thị trường, xu thế phát triển, và những vấn đề còn tồn tại.
Vừa mới bắt đầu thì An Đức Kiện còn tưởng rằng là do phòng Xử lý Nông nghiệp viết ra bài báo này. Nhưng sau này An Đức Kiện biết rằng phòng Nông nghiệp huyện không thể có người viết ra được như vậy. Đây cũng không phải là bút tích của Chu Du Minh, thậm chí An Đức Kiện còn cho rằng Chu Du Minh cũng chưa chắc gì đã viết ra được một bài văn như thế.
Bài văn này ông ta đã đọc hai lần, rất có ý tứ. Tác giả của bài văn hẳn là phải một phen tâm tư tiến hành điều tra, nghiên cứu về hiện trạng gieo trồng cây kiwi ở Nam Đàm, triển vọng thị trường và những vấn đề còn tồn tại. Nhưng đây không phải là cái mà An Đức Kiện quan tâm. An Đức Kiện cảm thấy hứng thú nhất là tác giả đã đưa ra một số hướng giải quyết và tư tưởng mới lạ.
Chu Du Minh và Thẩm Tử Liệt quan hệ không tồi. Xem ra Thẩm Tử Liệt cũng có ý cuối năm sẽ đề cử Chu Du Minh đến Ủy ban nhân dân huyện đảm nhiệm chức Chánh văn phòng. Chu Du Minh vì chuyện này cũng đã tìm đến mình và An Đức Kiện đương nhiên là cũng đồng ý.

Chu Du Minh tuy rằng năng lực công tác không cao, nhưng tính cách ôn hòa, giỏi về phối hợp. Trong bộ máy văn phòng Huyện ủy, anh ta xếp vị trí gần cuối. Nhất là có một Ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Chánh văn phòng Huyện ủy như Từ Hiểu Xuân, các Phó chánh văn phòng khác đều cảm thấy rất có áp lực. Cho nên Chu Du Minh không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại văn phòng Huyện ủy. Hiện tại có cơ hội như vậy, đương nhiên là không muốn bỏ qua.
Sau khi Thẩm Tử Liệt đảm nhiệm chức quyền Chủ tịch huyện, và đã trao đổi một số ý tưởng công tác, An Đức Kiện cảm nhận được ý đồ của Thẩm Tử Liệt. Tuy nhiên, ông ta lúc ấy không tỏ thái độ. Mà lúc này Chu Du Minh lại mang bài văn này đến cho mình, hiển nhiên là một phép thử.
- Tề Phong, cậu đi mời Phó chánh văn phòng Chu đến đây một chuyến.
Sau khi Chu Du Minh đến phòng làm việc, An Đức Kiện đã suy nghĩ thông suốt một sự việc.
- Du Minh, bài văn này tôi đã xem qua, viết không tồi, rất có lý. Hơn nữa còn đưa ra một số ý tưởng mới mẻ. Như thế nào, phòng Xử lý Nông nghiệp các người viết ra bài văn này sao? Phòng Xử lý Nông nghiệp quả thật là có nhân tài.
An Đức Kiện chỉ vào ghế sofa đối diện với mình, ra hiệu đối phương ngồi xuống.
- Haha, Bí thư An, nhân lực phòng xử lý Nông nghiệp của chúng tôi chỉ có hai người, làm sao mà viết ra được bài văn như vậy. Là tôi lấy được từ Ủy ban nhân dân huyện, là do Lục Vi Dân viết.
Chu Du Minh mỉm cười ngại ngùng.
- Ồ, là Lục Vi Dân à?
An Đức Kiện nao nao, trên thực tế thì ông ta cũng có chút hoài nghi là Lục Vi Dân viết.
Sự kiện cây kiwi ở Nam Đàm đã được Ủy ban nhân dân địa khu đánh giá rất cao. Cho rằng, Huyện ủy Nam Đàm đã phòng ngừa rất chu đáo, suy nghĩ cho quần chúng nhân dân, xử lý rất tốt việc tiêu thụ cây kiwi, hoàn toàn đối lập với công tác tại huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân Vương Tự Vinh có thể thăng chức lên làm Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn.
Việc Lục Vi Dân trong công tác đã phát huy năng lực, An Đức Kiện cũng mơ hồ biết được. Chu Du Minh đối với Lục Vi Dân khen không dứt miệng, cho rằng Lục Vi Dân chính là một sinh viên ưu tú nhất trong những năm vừa qua. Điều này cũng đã khiến cho An Đức Kiện có một ít ấn tượng với Lục Vi Dân.
- Tiểu Lục đối với tình hình gieo trồng cây kiwi ở huyện chúng ta đã tiến hành điều tra tỉ mỉ, kết hợp với địa khu Lê Dương cùng với tình hình gieo trồng trên toàn bộ tỉnh và trên cả nước, đồng thời phân tích triển vọng của cây kiwi trên thị trường trong vài năm tới. Tôi cảm thấy quan điểm này rất có giá trị, rất có tính chỉ đạo trong công tác tiêu thụ cây kiwi của chúng ta sang năm.
Chu Du Minh hiện nay còn kiêm luôn chức vụ giám đốc công ty Khai thác và Phát triển Nông nghiệp hiện đại huyện. Đối với chức vụ này, Chu Du Minh thật ra là có chút luyến tiếc. Tuy rằng, hiện giờ mùa tiêu thụ cây kiwi đã qua đi, công việc của công ty vì vậy mà tạm thời dừng lại. Nhưng thương hiệu cây kiwi Nam Đàm vẫn thuộc về công ty, hơn nữa do hiệp trợ hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu tiêu thụ kiwi công ty đã thu về một phí quản lý không nhỏ. Số tiền này ước chừng hơn năm trăm ngàn, cũng khiến cho Chu Du Minh trong lòng hưng phấn nhưng cũng lại bất an.
Mà hết thảy đều là do Lục Vi Dân chỉ điểm. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, Chu Du Minh rất vui lòng vì Lục Vi Dân mà thổi kèn nâng kiệu.
- Lục Vi Dân bản lĩnh không nhỏ. Rất nhanh như vậy đã viết ra được bài văn này.
An Đức Kiện mỉm cười:
- Xem ra thì Hiểu Xuân đã tuyển được một thư ký giỏi cho Chủ tịch huyện rồi đấy.
Chu Du Minh cũng biết rằng mình không thể nào che giấu được bất cứ điều gì trước mặt tay già đời trong chốn quan trường như An Đức Kiện. Hơn nữa, y cũng không tính toán muốn đùa giỡn điều gì. Cho nên cũng phụ họa cười theo:
- Bí thư An, Tiểu Lục hành văn không tồi. Hơn nữa còn rất vững chắc. Trải qua một thời gian ngắn nghiên cứu, thu thập các loại tài liệu tỉ mỉ, xác thực mà viết ra được bài văn này. Thật sự là rất có giá trị. Tôi thấy Chủ tịch huyện Thẩm đối với bài văn này cũng cảm thấy rất có hứng thú, ra chỉ thị cho Phòng Nông nghiệp phải thăm dò chi tiết, bố cục thời gian, làm tốt công tác tham mưu cho việc tiêu thụ cây kiwi vào năm sau. Cho nên tôi tự chủ trương đưa bài văn này đến cho ngài xem.

Tự chủ trương? An Đức Kiện khóe miệng mỉm cười.
Hiển nhiên là Thẩm Tử Liệt đã phát ra một tín hiệu tương đối rõ ràng. Cuối bài văn còn đưa ra việc lợi dụng sườn núi hoang vu của Nam Đàm để phát triển mạnh cây kiwi. Đồng thời dựa vào tài nguyên cây kiwi hiện có, thu hút xí nghiệp chế biến trái cây để tiêu thụ bớt số lượng kiwi trên địa bàn huyện Nam Đàm và các huyện lân cận, giảm bớt áp lực cho việc tiêu thụ cây kiwi ở địa khu Lê Dương. Việc gieo trồng cây công nghiệp ở huyện Nam Đàm là sản nghiệp chính. Một loạt những quan điểm tuy rằng hơi giản lược một chút nhưng lại toát ra ý tứ rất rõ ràng.
Ai viết không quan trọng, mặc dù người viết ra bài văn rất đáng khen, nhưng quan trọng nhất là Thẩm Tử Liệt đã chuẩn bị hành động. An Đức Kiện trầm ngâm, là Bí thư Huyện ủy, mình phải làm cái gì bây giờ?
Môi trường khí hậu trong nước còn có chút mơ hồ. Khi thì trái khi thì phải. An Đức Kiện tự nhận mình về phương diện này xem như nhìn rất chuẩn xác. Trong nhất thời đã hiểu được, Thẩm Tử Liệt đây là hướng mình phát ra tín hiệu. Ông ta là Bí thư Huyện ủy, công tác kinh tế trên danh nghĩa là do Ủy ban nhân dân thúc đẩy, nhưng nhạc dạo cũng phải từ Huyện ủy xác định. Nói cách khác, chính mình cần tỏ cho đối phương thấy quan điểm thái độ của mình.
Thẩm Tử Liệt làm như vậy, khẳng định là đã được sự tán thành của cha vợ. Nhưng An Đức Kiện không nghĩ là khẳng định toàn bộ hướng gió sẽ thổi về phía bọn họ. Ít nhất thì An Đức Kiện trước mắt vẫn chưa nhìn thấy dấu hiệu này, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy được sự tương phản.
Có lẽ ông ta nên trao đổi một chút ý kiến với Thẩm Tử Liệt, để nghe quan điểm của y là gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.