Hung hăng đấm Lục Vi Dân một cú, người thanh niên cao to đi đến nhìn Lục Vi Dân một vòng, lúc này mới vui cười hớn hở nói:
- Tôi còn cho rằng anh phải tới 3 - 5 năm sau đến Bắc Kinh chứ, không ngờ chúng ta chia tay mới hai tháng thì gặp mặt rồi, ha ha, vì sao lại trở nên đen thế?
- Trời sinh số lao lực, đâu dám so với anh đâu?
Lục Vi Dân cũng cười nhìn chàng thanh niên có ngoại hình cao to trước mắt, đây chính là bạn cùng phòng bốn năm Đại học, cũng là một trong những người bạn học tốt nhất, Tào Lãng.
Tào Lãng tính cách khá thẳng thắn, tai to mặt lớn, có sự quả quyết điển hình của người Bắc Kinh và sự nhiệt tình của người Tứ Xuyên, trong bốn năm đại học hai người dường như là như hình với bóng, đặc biết là sau khi đã trải qua một lần chết đuối, quan hệ của hai người ngày càng thân thiết, chẳng khác nào anh em ruột.
Khi chia tay tốt nghiệp, hai người cũng thổn thức cảm thán, Tào Lãng thậm chí hỏi Lục Vi Dân muốn đến Bắc Kinh không, nếu thật sự muốn đến Bắc Kinh, anh ta có thể giúp Lục Vi Dân nghĩ cách. Lúc ấy Lục Vi Dân cũng không để ý lắm, một Tào Lãng chẳng qua là lúc nhất thời cảm xúc tuôn trào mới nói như vậy, cho nên cũng không coi trọng.
- Ài cậu đừng nói thế, ai hơn ai bao nhiêu đâu
Tào Lãng lúc này mới chuyển ánh mắt đến nhìn cô gái sau lưng Lục Vi Dân, ánh mắt sáng lên
- Thằng này tài, đem cả bạn gái tới? Mới đó đã chuẩn bị kết hôn rồi?
Tô Yến Thanh đỏ mặt, chân mày nhíu lại, Lục Vi Dân vội vàng giải thích
- Tào Lãng, đừng nói linh tinh, đây là đồng nghiệp của tôi, Yến Thanh, đây là Tào Lãng bạn cùng học đại học.
Tào Lãng này mới ngớ người ra, anh ta cũng cảm thấy cô gái trước mắt mặc dù xinh đẹp quyến rũ, nhưng không phải là cô gái chụp hình với Lục Vi Dân, anh ta vẫn thật sự cho rằng Lục Vi Dân nhanh như vậy đã đổi bạn gái rồi
- Ngại quá, Đại Dân là bạn học tốt nhất của tôi, tôi là Tào Lãng, xin chào!
-Xin chào, tôi là Tô Yến Thanh
Tô Yến Thanh cũng thoải mái bắt tay đối phương, ba người mới ngồi xuống.
Đây là quán cà phê cách nơi Lục Vi Dân bọn họ ở không xa, Tô Yến Thanh vô cùng quen thuộc vùng này, có lẽ là nơi thường xuyên tới khi còn đi học
- Sự việc lần trước tôi vẫn phải cảm ơn anh và bác gái…
Lục Vi Dân chưa nói xong, thì bị Tào Lãng ngắt lời.
- Chì tiện tay thôi, không cần nói đến được không? Giữa hai chúng ta còn nói mãi những điều này, thì không có ý nghĩa rồi, anh gọi điện thoại cho tôi nói muốn đến Bắc Kinh làm việc công, rốt cuộc là chuyện gì? Không phải huyện các anh bảo các anh đến Bắc Kinh chạy dự án chứ?
- Hi hi, chạy dự án việc lớn như vậy tạm thời vẫn không tới lượt hai chúng tôi, chúng tôi đến kỳ thực là giúp đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ.
Lục Vi Dân cũng không khách sáo, liền giới thiệu ngọn nguồn sự việc một lần.
- Anh là muốn đẩy mạnh tiêu thụ trái kiwi của Nam Đàn các anh đến Bắc Kinh? Điều này có thể là sự kiện mới mẻ, tôi cũng chưa từng giao tiếp với người của phương diện này, cũng không quen ai.
Tào Lãng gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra cảm xúc suy tư.
- Tuy nhiên việc này không phải việc gì to tát, tôi tìm người thử đi liên hệ, hẳn là có thể tìm được người quen.
- Còn nữa, không phải là sắp có Á Vận Hội sao? Chúng tôi định lợi dụng cơ hội tốt này vì trái Kiwi Nam Đàn chúng tôi làm quảng cáo tuyên truyền, như vậy cũng có lợi cho trái Kiwi Nam Đàn chúng tôi tạo tiếng tăm ở Bắc Kinh, mở rộng tiêu thụ.
Lục Vi Dân cười nói.
Vừa nghe Lục Vi Dân muốn gây sự chú ý của Á Vận Hội, Tào Lãng nói có chút nghi ngờ:
- Đại Dân, anh chưa uống lộn thuốc chứ, giờ là lúc nào rồi, anh mới gây sự chú ý? Còn nữa chính là trái Kiwi của các anh phải làm tuyên truyền hướng về Á Vận Hội, sợ rằng nông dân cũng không gánh vác nổi phí tuyên truyền quảng cáo đâu? Quảng cáo của Á Vận Hội này, không quan tâm đề cập cái gì, cũng có các nhà tài trợ độc quyền, người ta có thể đã chi khoản tiền lớn để mua quyền quảng cáo này.
- Tôi không dự định đi đường chính, tôi muốn đánh đường biên, nhưng đường biên này khẳng định sẽ chuốc lấy ít phiền toái, tôi muốn nhờ anh ta giúp đỡ. Nếu khi các phòng ban có liên quan đến can thiệp ngăn việc, thì giúp chúng tôi thử hòa giải, ít nhất kéo dài thời gian, để quảng cáo tuyên truyền của chúng tôi nhanh chóng có thể phát huy một số tác dụng, nếu có thể, tôi cũng muốn mời đài truyền hình của các anh cho lên màn ảnh. Như vậy…
Nghe Lục Vi Dân tỉ mỉ giới thiệu xong cách nghĩ của hắn, miệng Tào Lãng há to như thể nuốt trôi được một trứng gà, trừng mắt với Lục Vi Dân, một lúc lâu sau mới nói:
- Đại Dân, trong đầu thằng quỷ nhà anh làm sao có nhiều ý đồ xấu xa thế, như vậy cũng được? Sở Công thương khẳng định phải xét xử loại quảng cáo phi pháp này của anh, anh không phải mất cả chì lẫn chài sao?
- Hi hi, còn không phải là dựa vào anh ta sao? Huống hồ chúng tôi cũng không coi như quảng cáo thuần túy, vì các vận động viên của Á Vận Hội cố lên, thay các vận động viên của Á Vận Hội dâng lên sự chúc phúc thiện chí của người dân Nam Đàn chúng ta, điều này lẽ nào không thể tiếp nhận? Đây cũng không được coi là quảng cáo thuần túy chứ? Nhiều lắm là một phương pháp tuyên truyền độc đoán mà thôi.
Lúc Vi Dân khẽ cười nói:
- Chúng tôi cũng không cần bao nhiêu thời gian, thì chỉ cần thời gian đúng lúc, mở rộng một chút ảnh hưởng mà thôi.
- Thằng quỷ nhà anh, thật sự xem tôi như Bí thư thành ủy Bắc Kinh phải không? Mấy việc này đề cập tới nhiều phòng ban như vậy, tôi có thể có bản lĩnh lớn như vậy sao?
Tào Lãng không biết nên khóc hay nên cười
- Bên Đài truyền hình tôi có thể nghĩ cách, tìm lãnh đạo cho hai quảng cáo này của các anh lên lướt qua màn ảnh, dù sao trong khoảng thời gian này ống kính tập trung đều xoay quanh Á Vận Hội, điều này không có gì, lấy việc công làm việc tư một lúc, mấy giây, cũng tạm chấp nhận được, nhưng nếu anh vẫn muốn giữ lại một số quảng cáo phi pháp này của các anh, Sở Công thương nga ta không thể làm được, còn có một số nhà tài trợ, người ta từ lâu đã chi khoản tiền lớn mua được danh tiếng, ví dụ như Kiện Lực Bảo, anh muốn không chi tiền làm việc này, bọn họ trước tiên thì không thể làm.
- Hi hi, vậy cũng không sao, tôi không phải đã nói làm bên đường biên sao? Tôi tặng mấy chục thùng trái Kiwi sinh thái tốt cho sức khỏe của Nam Đàn chúng tôi cho đội đại diện Trung Quốc trong Á Vận Hội được không? Nếu đội Trung Quốc không cần, chúng tôi tặng cho đội Triều Tiên được không? Tặng cho đội Cambodia được không? Hoặc là tặng cho một số đội Lào, Philippines được không? Bọn họ cần hay không, ăn hay không đều không sao, điều tôi cần là một cái mẹo, gây ảnh hưởng mà thôi. Anh có thể đưa chuyện này của tôi lên màn ảnh TV đâu sợ chỉ có ba giây đồng hồ, mấy mươi thùng Kiwi của chúng tôi tặng cũng đáng, trái cây dinh dưỡng tốt cho các vận động viên Á Vận Hội. Lẽ nào người dân vẫn không biết mua về nhà mình ăn, cho con cái người nhà mình ăn?
Lục Vi Dân nói ra một thôi một hồi, khiến hai người Tô Yến Thanh và Tào Lãng đều trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau, Tào Lãng mới giơ ngón tay cái lên, nói một từ:
- Tuyệt!
- Nếu anh cũng nhận thức được tư tưởng này của tôi, vậy tôi chuẩn bị làm lớn một một lần, mọi người cùng vui mừng, tôi nghĩ dù là thất bại, cũng sẽ dẫn đến một hiệu quả không nhỏ, với vốn ít lợi nhiều, cớ sao mà không làm?
Lục Vi Dân nhìn thoáng qua Tô Yến Thanh bên cạnh vẻ mặt suy nghĩ sâu xa
- Yến Thanh, chúng ta là cột trên cùng một con thuyền, huyện cho chúng ta mấy ngàn tệ kinh phí, làm không tốt chúng ta còn phải tự bù thêm một ít.