Quan Đạo Vô Cương

Chương 371: Thuyết phục (2)





Tề Nguyên Tuấn cúi đầu cân nhắc cẩn thận trong lời nói của Lục Vi Dân có bao nhiêu là chân thật, nhưng cân nhắc hồi lâu, y phải thừa nhận những lời Lục Vi Dân nói không phải là giả. Mà cán bộ bên Cát Lương và Tiểu Bá từ trước đến nay đối với cán bộ Oa Cố có rất nhiều ý kiến, quan hệ không tốt. Nếu theo như những gì Lục Vi Dân nói thì khu chợ chuyên dược liệu kia thực sự có thể làm, lợi ích đó không cần nói cũng biết, chắc chắn so với cái chợ này không biết to hơn gấp bao nhiêu lần.
 Nhìn thấy Tề Nguyên Tuấn hồi lâu không nói, Lục Vi Dân cũng biết lời nói của mình có chút đả động đối phương rồi, hắn cần thêm một mồi lửa nữa.
 - Còn có một nhân tố khác, có thể anh Tề cũng nghe nói, đó là chuyện bỏ quận, kết hợp xã lại xây dựng thị trấn.
 Lời nói của Lục Vi Dân khiến Tề Nguyên Tuấn kinh ngạc:
 - Lục Vi Dân, anh là nói chuyện kết hợp xã xây dựng thị trấn lập tức sẽ triển khai sao?
 Chuyện bỏ quận, kết hợp xã để xây dựng thị trấn không biết đã nói bao nhiêu năm, nhưng vẫn chỉ là gió thổi không mưa. Mấy năm gần đây, mọi người cũng mệt mỏi rồi, không ngờ hôm nay Lục Vi Dân lại đề xuất ra vấn đề này.
 - Từ ngay lập tức này tôi thấy cần phải xem như thế nào. Theo tôi được biết, phỏng chừng năm nay đến sang năm phỏng chừng cũng còn có thể chỉ là giai đoạn chuẩn bị nghiên cứu điều tra tiền kỳ, nhưng năm 94 sợ rằng công việc này sẽ lập tức tiến hành.

 Lục Vi Dân cũng không giấu giếm gì.
 - Tôi hỏi qua Bí thư Hạ, cũng chính là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ hiện nay, chậm nhất sẽ không vượt qua năm 94, hạng mục công việc này sẽ hoàn toàn mở rộng. Lấy tình hình của Oa Cố mà xem, tôi thấy khả năng ba xã một thị trấn quận Oa Cố hợp nhau lại thành thị trấn Oa Cố là rất lớn. Cũng chính là nói hai, ba năm sau quận Oa Cố ba xã một thị trấn cũng chính là biến thành một nhà, rất nhiều vấn đề tranh chấp lợi ích trước mắt, đến ngày sao cũng căn bản không tồn tại nữa rồi.
 Tề Nguyên Tuấn á khẩu không trả lời được. Cái mà Lục Vi Dân nói là tầm nhìn xa một chút, tấm lòng rộng hơn một chút đại khái là chỉ ý này. Nhưng hai con đường mà Lục Vi Dân nói đều vẫn là lý luận suông, không nhìn thấy thứ đích thực. Cái khu chợ chuyên dược liệu đó cố nhiên hấp dẫn, nhưng một khu chợ to như vậy, liên quan đến đầu tư và đưa vào hoạt động, Oa Cố cố nhiên có ưu thế này nọ. Nhưng Tề Nguyên Tuấn cũng rõ, cái chợ này không phải chỉ là làm một cái chợ đơn giản như vậy, làm chính là phải có nông dân tới buôn bán. Khu chợ chuyên ngành, chủ yếu nhằm vào đám thương nhân dược liệu lớn, không chỉ nhằm vào người buôn ở mấy huyện xung quanh, phần nhiều là phải bao phủ toàn tỉnh, thậm chí mấy tỉnh bên cạnh. Nghĩ một chút quy mô này, Tề Nguyên Tuấn liền cảm thấy khó thể tin được.
 Nhưng những thứ mà Lục Vi Dân kể ra cũng là chân thực. Tề Nguyên Tuấn cũng rõ Lục Vi Dân tới quận Oa Cố hai tháng nay, ở mặt ngoài tuy rằng chu đáo, sau khi xuống xã cái gì cũng quan tâm, nhưng y cũng rất nhạy bén cảm thấy được Lục Vi Dân chú ý chính là làm thế nào để cho nhân dân ở nông thôn có thể tìm được một con đường làm giàu tăng thu nhập.
 Mà điểm này Lục Vi Dân ở hội nghị Đảng ủy thị trấn đề xuất rõ ràng, là một cấp Đảng ủy chính quyền, trước mắt một thời gian tương đối dài mà nói, không phải cái khác, chính là làm sao có thể làm cho nhân dân giàu lên, làm cho thu nhập của nhân dân tăng lên, hầu bao rủng rỉnh. Mà theo như tình hình hiện nay của Oa Cố mà nói, y đồng ý quan điểm này của Lục Vi Dân. Làm cái gì xí nghiệp xã, thị trấn, thu hút hạng mục công nghiệp, đều là không tưởng, không thực tế. Biện pháp duy nhất chỉ là dựa vào ưu thế truyền thống của Oa Cố, phát triển gieo trồng dược liệu, mà phải thông qua gieo trồng dược liệu thực hiện tăng thu nhập một cách bền vững, giải quyết vấn đề nguồn tiêu thụ rất quan trọng.
 Nói cách khác tâm tư của Lục Vi Dân sớm đã đặt vào việc dùng khu chợ chuyên dược liệu để thúc đẩy gieo trồng dược liệu của khu vực bản địa, lấy việc phát triển gieo trồng dược liệu để xúc tiến thành lập khu chợ chuyên dược liệu.
 Không thể không nói đây là một ý tưởng tương đối hấp dẫn, nhưng vấn đề khó ở giữa cũng tương đối nhiều, nhất là vấn đề xây dựng và đưa vào hoạt động của khu chợ chuyên này, đặc biệt phức tạp.
 Tề Nguyên Tuấn không phải là loại người nhìn thấy cái lợi ích thì đầu óc nóng lên. Ý tưởng này của Lục Vi Dân tuy rằng to lớn, khả quan, nhưng mấu chốt chính vẫn là giai đoạn xây dựng và đưa vào họat động, xây dựng cần lượng lớn tiền vốn, từ đâu mà tới? Cho dù là tiền vốn xây dựng tìm được rồi, nhưng muốn khu chợ này đi vào hoạt động, khiến cho nó vận hành thành công, không phải là một chuyện đơn giản. Với tình hình Oa Cố trước mắt có thể làm được sao?
 Lục Vi Dân cũng biết Tề Nguyên Tuấn có chút động lòng rồi, nhưng chỉ là động lòng, Tề Nguyên Tuấn là một người rất trầm ổn, điểm này vào một lúc nào đó sẽ tỏ ra chút cố chấp. Nhưng Lục Vi Dân xác nhận đây cũng là tố chất cơ bản của một cán bộ ưu tú. Cái loại cán bộ hấp ta hấp tấp thích đầu óc phát sốt nhìn qua thì rất mạnh mẽ, nhưng khi gặp khó khăn liền rất dễ nản chí ngã lòng, gặp chuyện thất bại liền dễ gục ngã không gượng dậy được, Lục Vi Dân ngược lại không thích. Loại cán bộ giống như Tề Nguyên Tuấn này không dễ thay đổi chủ ý, nhưng thuyết phục y được một chút, triển khai công việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
 Nhìn thấy Tùy Lập Viện từ sau đưa tới một bát canh đậu phụ, Lục Vi Dân thuận miệng hỏi:
 - Tiểu Tùy, anh em Tùy Lập Bình, Tùy Lập An lúc nào có thể quay trở về?
 Tùy Lập Viện sửng sốt, nghĩ một chút nói:
 - Không rõ lắm, hơn một tháng trước có về, sau đó liền không quay về nữa, bọn họ vẫn ở Hà Bắc, tôi đã gọi điện thoại hỏi qua, bọn họ nói trước tết có thể quay về.
 Họ Tùy ở Oa Cố không tính là họ lớn, nhưng anh em nhà họ Tùy lại là thương nhân buôn thuốc rất có danh tiếng, mười năm trước cũng đã làm kinh doanh dược liệu ở Lê Dương, nay đem việc kinh doanh làm đến Hà Bắc, thị trường dược liệu An Quốc cũng tính là có chút danh tiếng.
 Quả phụ Tùy và anh em nhà họ Tùy được tính là anh em họ, nhưng quan hệ chỉ có thể nói là bình thường. Sau khi quả phụ Tùy xảy ra chuyện, Tùy Lập An về qua, cơ quan công an đồng ý quả phụ Tùy lấy giấy bảo lãnh hậu thẩm, Tùy Lập An lập tức ra mặt bảo đảm bảo lãnh cho quả phụ Tùy ra ngoài. Lúc đó Tùy Lập An thông qua quan hệ cũng biết Lục Vi Dân có tác dụng chủ yếu trong vụ án này, bởi vậy có gặp Lục Vi Dân một lần. Chỉ có điều lúc đó Lục Vi Dân cũng chưa nghĩ rõ là mình nên hay không nên xuống quận xã, cho nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng hai bên đều lưu số điện thoại liên lạc của nhau.
 - Như thế này, lúc nào y quay về, cô bảo y liên hệ với tôi một chút. Thôi, cô báo cho tôi biết, tôi sẽ đi thăm hỏi y.
 Lục Vi Dân có vẻ rất tự nhiên, Tề Nguyên Tuấn đang cân nhắc lại nghe thấy, xem ra Lục Vi Dân sớm đã vạch kế hoạch khu chợ chuyên dược liệu này rồi.
 
 - Anh Chương, anh đi nói chuyện với ông Điền, tôi nghĩ ông Tề đã có chút động lòng rồi, tuy nhiên trong thị trấn có vài người tư tưởng chưa chắc có thể thông được nhanh như vậy, tôi không muốn chuyện này kéo dài tới năm sau, anh đi thúc giục một chút, làm chút công tác.
 Lục Vi Dân thu xếp những thứ trên bàn rất tùy ý.
 - Buổi chiều tôi xin nghỉ phép, đi Xương Châu một chuyến, thứ hai chưa chắc có thể quay về, có thể là thứ ba mới về, chuyện ở đây anh quan tâm nhiều một chút.

 - Được, chỗ ông Điền đó tôi sẽ đi nói chuyện, dựa theo ý kiến của anh, nếu như mấy người thị trấn Oa Cố này tư tưởng vẫn không thông, tôi cảm thấy Quận ủy thực sự nên điều chỉnh đám người ở Đảng ủy thị trấn Oa Cố này rồi.
 Chương Minh Tuyền ngừng lại một chút, sau đó do dự một chút mới nói.
 - Bí thư Lục, kỳ thực tôi thấy anh lần này hơi quá tôn trọng đối với ý kiến của thị trấn Oa Cố rồi. Quận ủy ra ý kiến, thị trấn Oa Cố họ dựa vào cái gì mà không tiếp thu? Anh vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, Tề Nguyên Tuấn bọn họ coi như là bất đồng ý kiến, cũng chỉ có thể bảo lưu ý kiến, cấp dưới phục tùng quyết định cấp trên, cái nguyên tắc này còn cần hay không cần?
 - Ha ha, anh Chương, anh cũng đừng dùng mũ lớn mà chụp người, Quận ủy đối với công tác Đảng ủy cấp dưới là nguyên tắc chỉ đạo, việc hành chính cụ thể là các chính quyền Đảng ủy xã, thị trấn quyết định. Tôi kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng không thể nói dùng cái danh hiệu Bí thư Quận ủy đè người, coi như là tôi có thể buộc Tề Nguyên Tuấn bọn họ phục tùng, nhưng khẳng định sẽ có ảnh hưởng đến hiệu suất chấp hành của việc này. Tôi cũng không hi vọng tôi mới tới chưa được bao lâu, liền áp dụng phương thức như vậy để thúc đẩy công tác.
 
 Nhìn thấy Lục Vi Dân tỏ ra thái độ rất tự nhiên, tùy ý, Chương Minh Tuyền cũng không khỏi thổn thức. Vị Bí thư Lục này càng ngày càng hòa nhập vào công tác quận Oa Cố rồi. Thái độ của Tề Nguyên Tuấn đã có biến hóa rõ ràng, từ việc đối phương chủ động đến Quận ủy cùng mình nghiên cứu thảo luận tìm hiểu tình hình quy hoạch chợ chuyên dược liệu liền có thể cảm giác được, đối phương đối với cái hạng mục này tràn đầy hứng thú, hơn nữa trong lời nói cũng lộ ra một chút ý tứ khác.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.