Quan Đạo Vô Cương

Chương 366: Luồng gió yêu ma (2





- Tôi đây chẳng phải ở lại để muốn báo cáo tình hình này với Lương Quốc Uy sao. Tôi cảm thấy trong huyện chúng ta chắc hẳn có chút không khí bất chính. Anh muốn làm chút chuyện, khó tránh khỏi có ý kiến bất đồng, nhưng có một số người lại đem những việc bất đồng trong công việc bình thường này mà phóng đại ra, nâng cao quan đểm, thì xuất phát điểm là có vấn đề.
 Lục Vi Dân trầm giọng nói:
 - Nếu huyện để kệ bầu không khí này, tôi thấy cục diện Song Phong nếu muốn mở ra, thì đúng là khó hơn lên trời.
 - Cậu cũng đừng chán nản, chí ít tôi biết Lương Quốc Uy đối với vấn đề này cũng chưa có biểu hiện thái độ gì.
 Thái Vân Đào an ủi hắn.
 - Hiện giờ cậu vừa vặn có thể báo cáo với Bí thư Lương những tình hình nắm được khi ở Oa Cố lâu như vậy, đường hướng cho công việc hiện tại, giành được sự công nhận của y.
 - Hừ, ông Thái, theo như cách nói của ông, cũng chính là ngoài Bí thư Lương ra chắc chắn là có người biểu hiện thái độ đối với việc này phải không?
 Lục Vi Dân hừ nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại.
 

 Thái Vân Đào có chút lúng túng, ngừng một chút mới nói:
 - Cậu biết là được rồi, ông Thích và Chiêm Thái Chi e là đối với cách làm này của cậu đều có chút ý kiến. Ồ, còn có Dương Hiển Đức e là cũng có chút ý kiến.
 - Chà, tôi thấy hình như mình gây cho nhiều người tức giận.
 Lục Vi Dân kinh ngạc. Thái độ của Thích Bản Dự hắn có thể đoán chừng biết được. Tuy vẫn chưa rõ Thích Bản Dự tại sao đối với mình lại có thành kiến lớn như vậy, nhưng từ khi bản thân đến Song Phong, Thích Bản Dự chưa từng có thái độ tốt. Nhưng Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức thì là chuyện gì đây?
 Hắn và Chiêm Thái Chi không qua lại, thậm chí nói cũng không được mấy câu với nhau. Phó bí thư phân công quản lý kinh tế này tại sao phải nhằm vào mình? Hoặc là Tề Nguyên Tuấn và hắn đi lại quá gần? Hắn cũng không nghe nói qua Chiêm Thái Chi và Tề Nguyên Tuấn có liên quan gì.
 Dương Hiển Đức thì càng lạ. Mình cũng không lui tới bên chính quyền huyện, bản thân đi Oa Cố đã hơn một tháng, thậm chí Dương Hiển Đức cũng chưa bao giờ qua, cũng chưa đến bất kỳ một xã, thị trấn nào của Oa Cố. Trong này có gì kỳ quái chứ?
 
 Lục Vi Dân cảm thấy bản thân từ khi bước chân vào Song Phong, giống như là đi vào đầm lầy mờ mịt. Anh không biết ở đó một chân đạp xuống có lẽ chính là một cạm bẫy sâu không lường trước được, anh cũng không biết đằng sau tầng sương mù đó cũng có lẽ chính là một mũi tên bắn lén bay tới. Những người này đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, hắn thật sự nghiền ngẫm mãi không ra.
 Mình làm một Bí thư Quận ủy thật sự cũng hơi mệt. Chẳng những phải xử lý với các khoản nợ và vấn đề nan giải bị bỏ lại, còn phải vạch kế hoạch công tác kế tiếp. Đây vừa phải đối phó lại một mũi tên bắn lén từ phía đông, phía tây thì là một con dao găm đâm lén. Cũng khó trách An Đức Kiện nhắc nhở bầu không khí ở Song Phong vốn không hay từ xưa đến nay, nhất là hiện tại vị trí bản thân có chút đặc biệt. Ủy viên thường vụ Huyện ủy, còn kiêm Bí thư Quận ủy và Bí thư Đảng ủy thị trấn, vậy lại càng dễ gây ra không ít thị phi.
 Lúc đó bản thân chưa để ý như vậy, hiện mới xem như đường đường chính chính cảm nhận chua ngọt đắng cay ở trong này.
 - Vi Dân, nghe tôi khuyên một câu. Cậu có ý muốn làm việc, đây là chuyện tốt, nhưng cậu phải suy xét cậu hiện tại vừa mới tới huyện. Nói như thế nào đây, cậu trong tâm trí của rất nhiều người vẫn chưa có ấn tượng sâu sắc, rất nhiều người đều theo bản năng đều coi cậu xuống đây để lấy tiếng, nên tốt hơn là đứng vững trước đã. Vốn dĩ cậu xuống quận, xã cũng không phải là chủ ý tốt gì, nhưng nếu cậu đã xuống, nếu muốn làm việc, như vậy tôi cảm thấy có thể làm dễ trước khó sau hay không. Cố gắng lựa chọn triển khai những công việc mà mọi người đều có thể tiếp nhận, không khiến dẫn đến tranh luận, từng bước tạo uy tín như vậy, bước từng bước một. Đừng nghĩ ăn một miếng là thành người béo ngay được, như vậy sẽ dễ dàng khiến nảy sinh mâu thuẩn.
 Lời nói này của Thái Vân Đào cũng xem như là lời tâm huyết, Lục Vi Dân im lặng gật đầu. Thái Vân Đào có ý tốt, hắn có thể hiểu được, nhưng có chút việc là đã đâm lao thì phải theo lao. Mà quan trọng hơn là, thời gian không đợi người, anh nghĩ chờ như vậy mà xem, uy tín sẽ tự tạo dưng nên, Lục Vi Dân không tán thành. Uy tín được xây dựng trên công việc mình làm, chỉ có anh làm được việc khiến dân chúng được lợi, uy tín của anh mới tự nhiên được gây dựng.
 Sau khi Thái Vân Đào đi, Lục Vi Dân trên giường cũng trằn trọc. Sau khi bản thân đến Song Phong lại tìm không được một người có thể cởi lòng nói hết, còn không bằng lúc ở Nam Đàm, chí ít còn có Tô Yến Thanh có thể lẳng lặng nghe mình nói hết, còn có thể cho mình một vài ý kiến. Nghĩ đến đây thôi Lục Vi Dân càng cảm thấy có cảm giác bực bội.
 Chân Ny nghe nói mình xuống huyện rồi còn đi xuống quận, xã, càng không vui, nghĩ mình không thèm để ý đến cảm nhận của cô ấy, cũng không xem trọng ý kiến của nàng. Đây cũng là lý do gần một tháng đã không gọi điện cho mình. Mình có gọi cho cô ấy mấy lần, cô ấy cũng dửng dưng, làm cho lòng Lục Vi Dân rất không thoải mái. Cũng may Chân Tiệp lại gọi điện thoại hai lần an ủi mình, nói Chân Ny còn tính con nít, qua một thời gian ngắn thì sẽ tốt thôi.
 
 Chân Kính Tài cũng gọi điện cho mình hai lần, bảo mình dành thời gian trở về Xương Châu an ủi Chân Ny, đừng chỉ để tâm đến công việc. Một ngày chủ nhật về nói hai ba câu, đưa Chân Ny đi dạo phố, xem phim, cũng có thể làm cho người có tính như trẻ con như cô ấy vui lên nhiều. Cũng cần phải hiểu cô ấy một mình ở Xương Châu mà bạn trai lại ở xa mấy trăm dặm nên có tâm trạng cô đơn.
 
 Trong lòng Lục Vi Dân cũng rất buồn khổ. Chân Kính Tài thật tâm hy vọng mình trở thành con rể của y, vì vậy mới nói những lời như vậy. Lục Vi Dân thấy bình thường phải lấy ra một ngày chủ nhật trở về thì mình cũng có thể làm được, vấn đề là như vậy thì có thể kéo dài bao nhiêu lâu? Hơn nữa có phải nếu mình ở bên này quá bận, không có bao nhiêu thời gian đi về, vậy thì tình cảm sẽ dễ thay đổi sao?
 
 Nếu là như vậy thì tình cảm này thật đúng là còn có thể gọi là khắc cốt ghi tâm, hoặc là nói vĩnh viễn ghi nhớ ư?
 Có nhiều việc không vì ý muốn của người mà thay đổi được, mà có nhiều thứ cho dù có cẩn thận che chở, nhìn bên ngoài có vẻ như sắc màu rực rỡ, nhưng một khi mưa rền gió dữ giật mạnh, cũng sẽ biến thành cành lá héo úa.
 Vậy tình cảm này của mình và Chân Ny cũng sẽ giống như vậy sao? Lục Vi Dân không muốn nghĩ sâu hơn nữa. Biết rõ mình thế này là giấu bệnh sợ thuốc, nhưng cảm thấy cũng có thể tránh được lúc nào hay lúc ấy.
 
 Sau khi Lục Vi Dân rời khỏi, Lương Quốc Uy liền chìm vào trầm tư.
 Lương Quốc Uy cảm thấy Lục Vi Dân ở trước mặt mình hẳn là không giấu diếm là bao, đã nói thẳng những ý tưởng, dự định của hắn ra rồi. Trên thực tế Lương Quốc Uy cũng biết đổi lại mình mà ở vị trí của Lục Vi Dân, chỉ sợ cũng sẽ có ý tưởng như thế. Chuyện này là rất bình thường.

 Lục Vi Dân và cán bộ ở xã, thị trấn có bất đồng trong công việc, có mâu thuẫn là điều nằm trong dự liệu. Nếu một cán bộ muốn làm việc xuống cấp cơ sở có thể thuận lợi, không có bất kỳ xung đột, mâu thuẫn gì mà làm được việc, đó mới là không bình thường. Lương Quốc Uy không phải không hiểu rõ bầu không khí này ở huyện.
 Mấu chốt ở chỗ Lục Vi Dân làm như vậy có phải là quá nóng lòng cầu thành công, hay thực sự làm tổn hại để lợi ích của xã, thị trấn hay không, điểm này Lương Quốc Uy cảm thấy không cần một Bí thư huyện ủy như mình đến giải quyết, mà nên do Ủy ban nhân dân huyện hoặc là Phó bí thư phân công quản lý kinh tế như Chiêm Thái Chi đến phối hợp giải quyết.
 Nhưng dường như hiện tại Lý Đình Chương và Dương Hiển Đức cùng với Chiêm Thái Chi đều có chút lạnh lùng đứng xem chuyện cười, dường như có rất hy vọng nhìn thấy mâu thuẫn của Lục Vi Dân và Tề Nguyên Tuấn trong vấn đề này trở nên gay gắt. Đối với Lương Quốc Uy cũng có chút cảm giác với những thái độ tinh tế này của đám người này.
 Thậm chí một luồng gió yêu ma như vậy thổi lên ở huyện, không chắc là không có người ở trong đó đổ thêm dầu vào lửa.
 Lục Vi Dân cũng là cảm giác được điểm này cho nên mới đợi riêng mình, muốn báo cáo vấn đề này với mình. Người này phản ứng quả là rất nhanh.
 Đối với biểu hiện của Lục Vi Dân, tâm trạng của Lương Quốc Uy rất phức tạp. Nên nói giai đoạn trước Lục Vi Dân xử lý hai chuyện đều khiến Lương Quốc Uy rất vừa lòng. Nhưng vừa lòng là một chuyện, hành động Lục Vi Dân bất thình lình yêu cầu xuống quận, xã vẫn khiến cho Lương Quốc Uy có chút không hài lòng. Cũng không phải cảm thấy Lục Vi Dân xuống quận, xã sẽ có vấn đề gì, mà là cảm thấy Lục Vi Dân hành động như vậy rất có vẻ không để ý đến huyện, cũng không nhìn thấy sự kiêu ngạo, ngông cuồng của bản thân mình.
 Tuy rằng Lương Quốc Uy trong hoàn cảnh phải suy xét nhiều phương diện, đồng ý cho Lục Vi Dân xuống quận, xã, nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn có chút không thật thoải mái, trong tiềm thức cũng có một chút muốn xem bị Lục Vi Dân chê cười. Thích Bản Dự đoán ra tâm tư của mình thật không ai bằng, chuyện này nếu không có y đứng đằng sau giở trò, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn như thế. Chỉ có điều Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức cũng có ý kiến lớn như vậy với Lục Vi Dân thì khiến Lương Quốc Uy có chút bất ngờ.
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.