Lúc vừa bò dậy Lục Vi Dân vẫn có chút chưa quen, dụi mắt, ngồi một lúc trên giường. Mùi nấm mốc đặc trưng nhắc nhở hắn nơi này đã không còn là trường Trung học số hai nữa rồi, mà là nhà khách Ủy ban nhân dân huyện Song Phong.
Căn phòng hơi mùi nấm mốc tuy rằng rộng rãi nhưng rõ ràng là lâu rồi không ai ở. Loại phòng rộng này đối với nhà khách Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Song Phong vốn là một thứ đồ thừa. Diện tích tuy rộng nhưng đồ đạc lại rất cũ kỹ, người ở nhà khách sẽ không ở kiểu phòng như thế này, mà người muốn ở phòng có điều kiện tốt hơn chút cũng không đến nơi này, thà đi ở nhà khách khách sạn.
Tuy rằng người quản lý nhà khách đã dặn dò người quét dọn, chỉnh lại một lượt từ trong ra ngoài từ đầu đến cuối, nhưng mùi mốc mà lâu ngày không có người ở không phải một hai ngày có thể biến mất, cái đó phải dựa vào hơi người từ từ làm tiêu tan.
Cùng những huyện khác có chút không giống, Huyện ủy Song Phong không có nhà khách riêng, mà là cùng một nhà khách với Ủy ban nhân dân huyện. Thực ra như thế này thực tế và kinh tế hơn, chỉ có điều là điều kiện của nhà khách huyện Song Phong lại thực sự không ra gì. Phòng lớn dành cho Lục Vi Dân này không biết bao lâu rồi không có người ở. Khi Lục Vi Dân nhìn thấy phòng này ý nghĩ đầu tiên là từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy sân sau là một vườn hoa lớn hắn mới thay đổi chủ ý.
Nếu như không phải thấy chỉ cần đẩy cửa sổ là có thể nhìn thấy cây cỏ hoa lá của vườn hoa, rẽ vào là có thể vào vườn hoa thì hắn thà dùng tiền của mình đi thuê phòng chứ cũng không muốn ở đây.
Hơn hai năm trước, mình tới Nam Đàm làm việc chỉ có thể ở nhà kho, hơn nữa cái gì cũng đều phải tự mình lo liệu. Hai măm sau mình đã thành Ủy viên thường vụ Huyện ủy, vậy là có thể hưởng thụ phòng riêng của nhà khách, hơn nữa là miễn phí thời gian dài. Còn có người phụ trách dọn vệ sinh phòng cho mình, mỗi ngày nước sôi hai bình một buổi sáng một buổi tối, thậm chí ngay cả chăn đều không cần gấp, quần áo cũng không cần giặt, tự có người đến làm thay cho.
Cái chăn trắng tinh rõ ràng là bộ chăn mới, sờ lên còn có chút cảm giác thô ráp. Từ gối, khăn trải giường đến đệm lót tất cả đều mới tinh, bàn chải, kem đánh răng, giấy vệ sinh, xà phòng, dầu gội đều đầy đủ. Kem đánh răng thậm chí còn là loại Maxam Thượng Hải xịn nhất, mà không phải là loại kem đánh răng Bạch Mẫu Đơn do tỉnh sản xuất mà bình thường mà người Phong Châu hay dùng. Có thể nhìn thấy là vì mình đến mà nhà khách này nhọc lòng chuẩn bị một phen.
Chủ nhiệm nhà khách họ Đỗ, nghe nói là một người phụ nữ. Hắn đến được hơn mười ngày mà vẫn chưa gặp mặt, nghe nói trong nhà có việc, hình như là người nhà mất, về nhà lo việc hậu sự.
Căn phòng như thế này ở nhà khách chỉ có hai phòng, phòng còn lại ở cách xa với phòng hắn. Việc Lục Vi Dân khó hiểu là phòng như này đối với nhà khách Ủy ban nhân dân huyện như Song Phong mà nói có bao nhiêu ý nghĩa. Ai lại đến nhà khách Ủy ban nhân dân huyện Song Phong để ở căn buồng chẳng ra gì cả như vậy?
Sau đó nghe người làm việc lâu năm ở nhà khách nói. Việc này có lẽ là lúc đấy Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện suy xét đến vấn đề nhỡ có vị lãnh đạo địa khu thậm chí là từ tỉnh xuống phải ở lại Song Phong qua đêm, không có hai phòng như vậy để tiếp đãi thì không ổn, vì vậy mới cải tạo riêng hai phòng này.
Kết quả là sau khi cải tạo xong mãi cho đến bây giờ hai phòng này về cơ bản là để không. Hai năm đầu địa khu Lê Dương thỉnh thoảng có lãnh đạo đến đây cần nghỉ trưa hoặc là nghỉ qua đêm tạm thời thỉnh thoảng còn dùng. Về sau khi tòa nhà Song Phong tám tầng của hợp tác xã mua bán huyện Song Phong xây dựng xong, nhà khách Song Phong lập tức đã đem quyền tiếp đãi lãnh đạo của nhà khách Ủy ban nhân dân huyện này sang cho họ tiếp quản. Sau đó nữa đến khách sạn Điện lực Song Phong mười tầng của phòng Điện lực huyện thành lập thì lại càng không có khách đến nhà khách Ủy ban nhân dân huyện Song Phong nữa.
Bây giờ ngay cả Ủy ban nhân dân huyện, Huyện ủy đều tự giác chuyển các tiệc tiếp chiêu đãi đến khách sạn Song Phong hay khách sạn Điện lực. Nghỉ lại lại càng không thể sắp xếp đến nhà khách. Hơn nữa mấy năm nay những lãnh đạo huyện Song Phong tất cả đều là cán bộ bản địa cất nhắc lên, ở trong huyện đều có nhà vậy là không có ai ở đây nữa. Vì vậy chỉ có hắn là người chỗ khác đến Song Pong làm lãnh đạo huyện, xem như là vừa hay có thể tận dụng.
Nước lã mát rượi khiến Lục Vi Dân rửa mặt xong tỉnh táo đầu óc, nhìn đồng hồ, mới chưa đến bảy giờ ba mươi. Nhà ăn nhỏ bảy giờ bốn mươi lăm mới bát đầu mở cửa làm bữa sáng, sẽ đúng giờ mang thức ăn đến phòng. Vì vậy nhà bếp trong nhà khách còn đặc biệt đến hỏi khẩu vị yêu thích của Lục Vi Dân. Hắn cũng không muốn làm phiền người ta, chỉ nói khi không có tiếp đãi gì đặc biệt, chỉ cần đưa tới một cái bánh bao hai trứng gà cộng thêm một bát cháo lớn là được.
Lục Vi Dân vốn dĩ định đi ra phòng ăn nhà khách ăn cơm, nhưng nhân viên phục vụ nhà khách lại không đồng ý, nói là Chủ nhiệm Đỗ đặc biệt dặn nhất định phải đưa đến tận phòng, đây là yêu cầu.
Tiếng bước chân từ trong hành lang mãi đến trước cửa phòng mình mới dừng lại. Hắn đang ngồi trên sô pha hưởng thụ thời gian tuyệt vời nhất của sáng sớm, đưa cốc trà lên mũi ngửi, cảm nhận mùi thơm ngào ngạt của những lá trà kia sau khi bị ngâm vào nước ấm tỏa ra, sau đó dùng đầu lưỡi thưởng thức vị đó đầy trân trọng.
Lúc tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng, Lục Vi Dân có chút kinh ngạc.
Những nhân viên phục vụ của nhà khách rất đúng giờ, hơn nữa nghe nói là người con gái chuyên phục vụ cho hắn lại càng chuyên cần. Sáu giờ sáng sẽ đúng giờ đem phích nước ấm đến của phòng mình, hơn nữa bảy giờ bốn mươi lăm cũng đưa cơm đến đặt trên bàn ăn ở phòng mình đúng giờ. Ngoại trừ chủ nhật, chín giờ sáng và ba giờ chiều sẽ đến giúp mình dọn phòng đúng giờ, đến cả quần áo của mình cũng là do cô thu đi giặt, gấp gọn gàng rồi đưa tới. Quả thực đáng được gọi là bảo mẫu toàn năng.
Lúc này nhân viên phục vụ sẽ không đến, các cô vẫn luôn tương đối đúng giờ.
- Cốc cốc
Cửa đang khép hờ, nhưng người ở ngoài lại cẩn thận gõ cửa.
- Mời vào.
Xuất hiện trước mắt Lục Vi Dân là một cô gái xa lạ. Cô mặc áo gió màu trắng ngà, nơi vòng eo thắt lưng hơi bó, mái tóc đen xõa tung phủ xuống trên vai. Phần dưới chiếc váy trắng là đôi tất da chân bao lấy một đôi chân dài thon cân xứng. Lại phối thêm đôi giày cao gót hoa văn hình mây màu tím sẫm, cách ăn mặc này ở thời này rõ ràng rất mốt, ở huyện lị Song Phong này rõ ràng là hạc giữa bầy gà.
Mắt của cô gái rất to. Cô trang điểm nhẹ, đôi môi dày sáng bóng, có chút hương vị của Sophie Lauren hay Angelina Jolie. Nghe nói từ môi của con gái có thể nhìn ra độ khao khát của cô đối với chuyện ấy, nếu nói cách nói này là đúng thì người con gái trước mặt này không có gì nghi ngờ nữa chính là loại có nhu cầu tình dục rất cao.
Môi trên hơi chếch lên mà môi trong có chút co vào, như là đang mút cái gì đó. Mà khóe miệng vểnh lên luôn trông như là đang cười, cổ áo khoác dựng lên rất tùy ý, che hơn phân nửa cổ, càng làm cho người phụ nữ này thêm vài phần khí thế tự tin.
- Ủy viên thường vụ Lục, chào ngài, tôi là Đỗ Tiếu Mi, thời gian trước nhà tôi có chút việc nên phải nghỉ, hôm nay mới chính thức đi làm.
Tay của cô gái đã đưa qua, tự giới thiệu bản thân rất tự nhiên, thoải mái.
- Ồ, Chủ nhiêm Đỗ à, thật là may mắn được gặp. Sớm đã nghe Chủ nhiệm nhà khách chúng ta là một người đẹp có tiếng, hôm nay được gặp mới hiểu được câu tai nghe không bằng mắt thấy.
Lục Vi Dân đã đứng dậy. Hắn không ngờ rằng chủ nhiệm nhà khách lại là một thiếu phụ phong thái duyên dáng như vậy, cũng không biết là cố ý hay vô ý, trước giờ chưa hề có người nói với hắn chuyện này.
- Ủy viên thường vụ Lục cứ đùa, tôi đây dáng người yếu ớt, Ủy viên thường vụ Lục đang chế giễu tôi chăng?
Cô gái bật cười, hơi bĩu đôi môi đỏ mọng, càng thấy mê người.
- Ha ha, Chủ nhiệm Tiếu Mi mà là dáng người yếu ớt, vậy các đồng chí nữ trong cơ quan Địa ủy chẳng phải chỉ còn ở nhà không dám ra đường gặp ai sao?
Lục Vi Dân khéo léo khen đối phương.
- Ủy viên thường vụ Lục từng làm việc trong Địa ủy, nói thế mà bị mấy đồng chí nữ nghe được, không sợ không dám quay về sao?
Cô gái cười như nắc nẻ, rõ ràng là rất vui với lời khen tặng của Lục Vi Dân.
- Trước khi tôi đến Song Phong bọn họ đã nhắc nhở tôi, phụ nữ Song Phong đẹp như nước, nhất quyết không được để sắc đẹp làm mê hoặc, không còn biết gì nữa.
Lục Vi Dân nói trêu ghẹo.
- Ủy viên thường vụ Lục thật khôi hài, câu để sắc đẹp làm mê hoặc đằng sau còn có một câu nữa. Đó là bụi cỏ mỏng mới không có móng ngựa, bụi cỏ mỏng không có móng ngựa là chuyện rất bình thường, không vấn đề, chỉ cần đừng thất thố không bò dậy được là ổn.
Người phụ nữ cười trông vô cùng quyến rũ, nói chuyện cũng làm cho người ta nhìn không nói nên lời, rồi lại không có gì để nói.
Dù là hắn coi như đã từng chứng kiến những sóng to gió lớn, cho dù đêm đó quả phụ Tùy đột nhiên giật áo lộ ngực ra, cũng không khiến hắn cảm thấy lúng túng như vậy. Lời nói của người phụ nữ này thật là mạnh bạo, chả trách trước lúc mình đi Phan Tiểu Phương lúc tiễn mình liền nói không mang ý tốt. Đó là cẩn thận ở Song Phong vét hết thân thể, phụ nữ bên đấy ai ai cũng khiêu gợi, ai ai cũng phóng đãng.