Điều này cũng khó mà trách được, hai người tuổi cũng chưa lớn, nhất là Tôn Chấn còn chưa đến bốn mươi tuổi, tiền đồ còn rộng mở, một lòng muốn ở Phong Châu lập chút thành tích. Mà không khí chính trị bây giờ chính là phát triển kinh tế là quan trọng nhất, các nơi đều khai thác đất đai rất rầm rộ, xây dựng kinh tế, nhưng Song Phong thì không có động thái gì lớn.Hô hào thu hút đầu tư cả nửa năm trời, không thấy xí nghiệp tốt nào vào. Chính sách ưu đãi của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện hết cái này đến cái khác tung ra, đội ngũ ra ngoài thu hút đầu tư liên tục tung ra, lộ phí bỏ ra cũng không ít, nhưng vẫn chưa thấy hiệu quả.
Bên Ủy ban nhân dân cũng như ngồi trên đống lửa, luồn lách khắp chốn. Phía Huyện ủy cũng đứng ngồi không yên.
Quan Hằng cảm thấy việc Huyện ủy bác bỏ đề cử ứng viên cho ghế Ủy viên thường vụ thực chất chính như là một dạng cảnh cáo biến tướng. Ngụ ý là nếu Huyện ủy Song Phong không có thành tích gì về phát triển kinh tế, thì e rằng bộ máy Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Song Phong còn phải gặp phải nhiều sự điều chỉnh nữa, thậm chí là điều chỉnh đến cả những lãnh đạo chủ chốt.
Lời này Chủ tịch địa khu mới nhậm chức Tôn Chấn đã nói rất rõ ràng ở cuộc họp công tác kinh tế toàn địa khu mấy ngày trước. Nghe nói mấy lãnh đạo chủ chốt của huyện đều có chút đứng ngồi không yên.
Quan Hằng thấy khứu giác trong phương diện này của ông chủ mình có vẻ hơi chậm chạp. Nếu như nói mấy năm trước ông ta có thế dùng giác ngộ chính trị giữ nhất trí cao độ với trung ương Đảng để lên thẳng vị trí Bí thư Huyện ủy, vậy bây giờ vẫn nhấn mạnh giác ngộ chính trị và đề cao đảm bảo sức kiểm soát của Đảng với cục diện xã hội thì có chút trệch hướng so với trọng tâm công việc hiện tại.
Về công về tư, Quan Hằng đều cảm thấy mình cần phải nhắc nhở đối phương một chút, không thể bắt kịp trào lưu mà sự biến đổi của thời thế mang lại, thì người bị đào thải chính là bản thân y.
- Hả? Nam Đàm có xảy ra chuyện như vậy sao?
Lương Quốc Uy cảm thấy hứng thú. Khu Khai thác Phát triển kinh tế kĩ thuật Nam Đàm năm ngoái rất nổi tiếng, khiến những huyện xung quanh đều nghển cổ nghỉ chân, suy nghĩ xem có nên lập tức noi theo hay không. Chỉ có điều địa khu có ý kiến rõ ràng để cho Nam Đàm làm thí điểm trước, các huyện khác tạm thời chưa khởi động vội, cho nên cũng chỉ có thể gác lại. Điều này khiến cho Lương Quốc Uy rất tiếc nuối.
- Ừ, hiện tại không chỉ có các huyện ở Phong Châu chúng ta, mà cường độ thu hút đầu tư của toàn tỉnh đều rất lớn. Nhưng tôi thấy hiệu quả ở Phong Châu đều chẳng ra sao. Không chỉ có Phong Châu chúng ta mới như thế, ví dụ như huyện Lạc Khâu của địa khu Lạc Môn ở phía Tây chúng ta còn sốt ruột hơn chúng ta. Nghe nói họ còn thành lập phòng Thu hút đầu tư, chuyên có một nhóm người hằng năm phụ trách việc thu hút đầu tư. Nhưng hình như cũng không có thành quả gì, còn suýt nữa bị bọn lừa đảo lừa tiền bỏ trốn, nghe nói may mà bên Giang Tô có phá một vụ án liên quan đến bọn người này. Công an Giang Tô phái người đến bắt chúng, bên này vẫn tiếp đãi chúng ăn ở như thượng khách. Người ta bắt người từ nhà khách của Ủy ban nhân dân huyện Lạc Môn, chuyện này đã trở thành trò cười cho cả địa khu Lạc Môn.
Quan Hằng suy nghĩ xem nên nhắc nhở ông chủ của mình như thế nào, nhưng ngay lúc này lại không thấy thích hợp để mở miệng.
- Ai dà, đây đều là ở trên ép, nhiệm vụ cứ từng cấp trên ép xuống cấp dưới. Một quý phải có bao nhiêu thành tích thu hút đầu tư, phải thu hút bao nhiêu hạng mục, phải hoàn thành bao nhiêu đầu tư xây dựng cơ bản, đâu có dễ dàng như vậy? Không có là không có, thế còn không được, tìm cách làm giả, đây không phải là buộc bệnh nhân bệnh nặng phải chạy chữa khắp nơi sao?
Lương Quốc Uy thở dài một hơi. Những nếp nhăn trên mặt như nổi lên, có vẻ như già thêm mấy tuối, dựa lưng vào nói:
- Vì chuyện này mà tôi từ người chưa bao giờ biết thế nào là mất ngủ giờ cũng ngủ không ngon giấc.
- Bí thư Lương, chuyện này thực sự là chũng ta không dám khinh thường. Mọi người đều đang cố gắng, nếu chúng ta buông lỏng, lập tức sẽ bị bỏ xa, không thể nào tiếp tục bắt kịp được nữa. Hiện tại bộ máy địa khu vừa mới thay đổi, tôi thấy Bí thư Lý và Chủ tịch địa khu Tôn đều một lòng một dạ trông vào chỉ tiêu kinh tế. Hai ngày trước, Chủ tịch huyện Lý không phải đã nói là Chủ tịch địa khu Tôn đã đề xuất rõ ràng từng quý phải có cuộc họp phân tích kinh tế, các nhân vật số một, số hai của các huyện, thành phố và lãnh đạo Đảng, chính quyền được phân công quản lý kinh tế phải tham gia. Còn phải thông báo, phân tích từng mục một, yêu cầu từng huyện phải giải thích rõ nguyên nhân lạc hậu hoặc phát triển, cuộc họp kiểu này thực sự phải hình thành chế độ. Với sự nghiêm túc, nhiệt tình của Chủ tịch Tôn, ha ha, mở cuộc họp này chắc sẽ không khác gì ngồi trên lò nướng. Như đứng đống lửa, như ngồi đống than chắc là có ý như vậy, tôi đoán khi mở cuộc họp thường quý, các lãnh đạo tham gia cũng không ít đâu.
Trong lòng Lương Quốc Uy lập tức bực bội. Đương nhiên y rõ chuyện này, hơn nữa cũng tham gia vào cuộc họp. Lời của Tôn Chấn còn văng vẳng bên tai, hơn nữa Bí thư Địa ủy Lý Chí Viễn còn phá lệ, đặc biệt nhấn mạnh chuyện này, y và Tôn Chấn cũng nhất trí trong quan điểm, thái độ chưa từng thấy. Cũng chính vì thế, Lương Quốc Uy ngày càng cảm thấy chuyện này có áp lực rất lớn, cũng khiến cho tâm trạng của ông ta gần đây càng lúc càng không được tốt. Lúc này Quan Hằng lại nhắc tới khiến cho tâm trạng ông ta càng khó chịu.
- Chuyện này thực sự gây cho lãnh đạo các huyện, thành phố áp lực rất lớn, bao gồm cả tôi. Làm thế nào để phát triển công tác kinh tế, nhất là ở nơi cơ sở hạ tầng yếu kém như chúng ta. Có huyện nông nghiệp nào có truyền thống công thương nghiệp không, càng tồn tại rất nhiều vấn đề khó khăn cụ thể, một lần mà có thể giải quyết xong các vấn đề, tôi cảm thấy Địa ủy có hơi nóng vội trong vấn đề này.
Rất lâu sau, Lương Quốc Uy mới lấy lại được một chút tâm trạng.
- Chỉ e rằng vấn đề cũng không hoàn toàn của địa khu, bọn họ e rằng cũng phải chịu áp lực rất lớn từ bên trên.
Quan Hằng lắc đầu:
- Hiện tại Bí thư Hạ đã được thăng cấp, tất cả áp lực đều dồn lên một bộ máy mới, các lãnh đạo trên tỉnh đều nhìn chằm chằm vào sự hợp tác của Bí thư Lý và Chủ tịch địa khu Tôn. Mọi người đều cảm thấy Hạ bí thư đã xây dựng cơ sở xong xuôi cho địa khu Phong Châu. Đường sắt Kinh Cửu chẳng bao lâu sẽ khởi công, việc cải tạo hệ thống điện thoại điều khiển tự động của địa khu đã hoàn thành. Việc cải tạo tuyến đường Phong – Cổ cũng đã xong, hai nhà máy lớn cũng sắp dời đến Phong Châu, nghe nói đến khu kinh tế cũng đã được tỉnh đặc biệt phê duyệt. Cứ tình hình này, nếu Uỷ ban nhân dân địa khu nhiệm kỳ mới nếu không có thành tích tốt nào thì e rằng sẽ chẳng thể báo cáo kết quả công tác với Tỉnh ủy.
Quan Hằng nói đến những điều trong tâm khảm Lương Quốc Uy. Y cũng biết đây mới là mấu chốt, bây giờ các lãnh đạo chủ chốt địa khu đều chỉ rõ phải có động thái mới, không khí mới trong việc phát triển kinh tế, như vậy mới có thể xứng đáng với cơ sở mà nhiệm kỳ trước đã gây dựng. Nếu như ai không phối hợp được với ngọn cờ địa khu đã dựng lên, e rằng thực sẽ bị gạt bỏ thẳng tay.
Mặc cho các công việc khác anh có làm tốt đến đâu, không làm cho kinh tế phát triển được, trong tình hình trước mắt, e là chỉ có kết cục lặng lẽ rời chức.
So với áp lực càng lúc càng lớn từ địa khu xuống, việc Lục Vi Dân đến Song Phong căn bản là không là gì.
Lương Quốc Uy biết bây giờ điều mình cần suy xét nhất là làm thế nào để thúc đẩy kinh tế toàn huyện Song Phong, ít nhất cũng phải vượt khỏi vị trí trung và cuối địa khu. Có như vậy mới tránh để bị người ta vạch áo xem lưng, nhất là Tôn Chấn.
Lương Quốc Uy biết ấn tượng của mình trong mắt Tôn Chấn không được tốt. Nếu để đối phương nắm được điểm yếu trong chuyện này để xử lý, Lý Chi Viễn cũng phải phụ họa ủng hộ, e là đến Phó bí thư Cẩu cũng không bảo vệ được mình. Huống chi Lương Quốc Uy cũng không cho rằng quan hệ của mình và Cẩu Trị Lương chặt chẽ đến mức có thể dốc sức bảo vệ mình.
Cùng Khúc Nguyên Cao, Bào Vĩnh Quý đi ra, Lục Vi Dân vẫn giữ bộ dạng không nhanh không chậm, như nước chảy mây trôi. Khúc Nguyên Cao và Bào Vính Quý nhìn nhau, đều có chút khâm phục vị Ủy viên thường vụ trẻ tuổi mới tới đang đứng trước mặt mình này.
Nhiều năm qua, gần như không có ai dám làm trái với ý của Lương Quốc Uy ngay trước mặt ông ấy. Dám bướng bỉnh trước mặt ông ấy, cho dù là các Ủy viên thưởng vụ Huyện ủy, thậm chí là Phó bí thư Huyện ủy cũng không dám.
Tiền lệ bày ra ngay trước mắt, Phó bí thư phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng tiền nhiệm khiêu chiến với Lương Quốc Uy, rất nhanh đã phải đến Mặt trận Tổ quốc đảm nhiệm chức Bí thư tổ Đảng, thậm chí là đến chức Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc cũng không được. Mà một Phó chủ tịch huyện khác vì trái ý Lương Quốc Uy, khó khăn lắm mới đảm nhiệm hết một nhiệm kỳ rồi bị đưa đến phòng Lâm nghiệp địa khu Lê Dương làm Bí thư kiểm tra kỷ luật. Còn về phần các bí thư, chủ tịch xã, thị trấn, thì nói miễn chức là miễn chức, tuyệt đối không nói hai lời. Cho nên thường thì các bí thư, chủ tịch xã, thị trấn nhìn thấy Lương Quốc Uy càng như chuột thấy mèo, ông ta chỉ Đông thì không dám nhìn Tây, nói Nam càng không dám nói Bắc.